Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 484 HAI NGƯỜI THƯỢNG ĐẾ




CHƯƠNG 484 HAI NGƯỜI THƯỢNG ĐẾ

Thật sự tin anh là quỷ rồi!

Tôi cho rằng Yên Vũ Hề sẽ giúp tôi, nào ngờ anh ta lại muốn đi cùng với lão già làm lớn chuyện, tôi thật sự chẳng còn lời nào để nói, bọn họ muốn làm loạn làm gì, không phải đầu óc bị cửa kẹp rồi chứ!

"Yên Vũ Hề, đừng ồn ào nữa! Tôi không đùa với anh, với thân phận địa vị của hai người, thật sự không thể làm xằng bậy như thế! Cứ bình tĩnh nói chuyện không được à? Tôi nghiêm túc đấy." Tôi đều gấp gáp muốn chết, thế mà tên này vẫn vân đạm phong khinh như vậy.

Tôi cảm thấy lời mình nói đã thành khẩn lắm rồi, ít nhất khi anh ta nghe sẽ có thêm chút cảm xúc, ai ngờ anh ta lại hời hợt bâng quơ nói: "Thân phận địa vị thì làm sao? Cô nghĩ rằng bản quân sẽ để ý? Bản quân không đùa với cô, chỉ có làm như vậy mới có thể làm cho Tử Hư yên lòng ra đi, ta không phải người thất tín, cho nên cô đừng dong dài nữa, thượng đế ngồi trên ngai lâu lắm rồi, hắn cũng đã mệt mỏi, nên nghỉ ngơi mới đúng."

Nói xong anh ta liền lặng yên biến mất không còn chút hơi thở, thấy anh ta cứ đến rồi lại đi, lòng tôi, vô cùng nặng nề, nhất là câu nói đầy hàm ý cuối cùng của anh ta, anh ta muốn cùng Diệm Thiên Ngạo tạo phản, lật đổ Thượng đế!

Tôi liều mạng muốn thoát khỏi xiềng xích, tiếc rằng không đủ sức, nhìn hành vi điên cuồng của bọn họ, tôi lo lắng không nói nên lời, quyết không thể để bọn họ làm chuyện này, sớm hay muộn sẽ mất mạng mất.

Đồng thời, tôi cũng đến chịu thượng đế này luôn, dù gì nơi này cũng là tháp Phù Đồ, làm sao cứ tùy tiện để người khác ra vào như thế, lúc trước chính là sư phụ bị nhốt ở chỗ này, thích ra ngoài thì ra ngài, nơi này trông coi buông lỏng như vậy, còn muốn dựng nên tháp Phù Đồ đáng sợ hơn so với địa ngục để làm gì.

Sống qua mấy ngày khủng hoảng bất an, chuyện luôn nghĩ đến rốt cục cũng xảy ra!

Bên ngoài tháp Phù Đồ truyền đến tiếng chém giết, tôi ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên bầu trời xanh xuất hiện vết nứt, tôi còn tháy được ánh trăng sau khe nứt ấy, kỳ cảnh này chỉ có ở thiên giới mới có thể nhìn thấy được!

Ban đêm Thiên giới không tối tăm như trên thế gian, ánh trăng ở đây mặc dù không mạnh như ánh mặt trời, nhưng cũng sáng ngời như vậy.

Đột nhiên, một bóng trắng bay từ từ xuống, tôi tưởng Yên Vũ Hề, chờ anh ta đến trước mặt mới phát hiện là Diệm Thiên Ngạo, anh ta vẫn luôn mặc áo đỏ kèm áo choàng bên ngoài màu đen, hiếm thấy hôm nay lại mặc màu trắng áo khoác vàng kim, trông người lại càng yêu nghiệt .

Có điều hiện tại không phải thời điểm xem cảnh đẹp ý vui, theo sát phía sau anh còn có thượng đế.

Sau khi hai người này một trước một sau cùng đi vào tháp Phù Hề, không lâu sau, Yên Vũ Hề cũng chạy đến, hiển nhiên anh ta đến để ngăn cản thượng đế, Diệm Thiên Ngạo chạy đến trước mặt tôi, anh tới để cứu tôi.

Cuối cùng, chuyện tôi lo lắng cũng đã xảy ra.

Diệm Thiên Ngạo chạy nhanh về phía tôi, lúc này tôi mới phát hiện dưới chân tôi còn có trận pháp, bị anh quấy rối như vậy, lúc này mới hiện ra.

Sau khi Thượng đế thấy thế muốn chạy tới, nhưng Yên Vũ Hề cũng rất giỏi, liều chết quấn lấy ông ta, làm ông ta không thoát thân ra được.

Diệm Thiên Ngạo vẫn chuyên chú phá giải trận pháp dưới chân tôi, mặc kệ tôi nói như thế nào, anh cũng không phản ứng lại, hiện tại nếu dừng tay, có lẽ Thượng đế còn có thể tha thứ, nhưng chờ đến khi thiên binh thiên tướng tới, tất cả liền chấm dứt.

"Thiên Ngạo, hiện tại dừng tay vẫn còn kịp, anh không cần vì lỗi lầm của tôi, nhận lỗi với Thượng đế đi, tôi không muốn kéo anh xuống nước cùng."

Tôi đau khổ khuyên Diệm Thiên Ngạo, nhưng anh không nghe, nhìn chằm chằm mắt trận dưới chân tôi, rồi đấm một đấm xuống.

Mặt đất bắt đầu chấn động, đám người Lý Thiên Vương đang vội vàng chạy đến đều bị rung động làm ngã nhào trên mặt đất, tôi nắm chặt lấy xiềng xích, miễn cưỡng có thể đứng vững.

Thượng đế hướng về phía Diệm Thiên Ngạo quát to: "Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi muốn hại chết cô ta sao?"

Diệm Thiên Ngạo cũng nhìn về phía Thượng đế, tôi còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì, thì mặt đất dưới chân tôi sụp xuống, lộ ra một khoảng không rất lớn, lập tức, cả người tôi rơi vào trong hố đen.

Có điều vẫn còn may là chân tay tôi đều đang bị khóa bởi xích sắt, cho nên tốc độ rơi xuống dưới chậm lại không ít.

Khi tôi rơi xuống độ cao nhất định, xiềng xích căng ra, tôi bị treo giữa không trung, bị dây xích đong đưa qua lại, thân thể tôi không thể nào đứng vững được, cả người đều rất khó chịu.

Tôi thầm nghĩ có lẽ xiềng xích này có quan hệ rất lớn với trận pháp dưới chân tôi, hiện tại trận pháp vỡ tan, cho nên dây xích khóa chặt tôi cũng sẽ không còn kiên cố như trước nữa.

Diệm Thiên Ngạo nhảy xuống hố đen, bay đến bên cạnh, ôm chặt lấy tôi, kéo dây xích trên người tôi, chuẩn bị đưa tôi về trên mặt đất.

Đột nhiên, phía dưới bay vụt ra vài sợi giống như xúc tu, quấn lấy eo chúng tôi, nhanh chóng kéo chúng tôi rơi xuống vực sâu.

Tôi không biết phía dưới hố đen là nơi nào, nhưng khẳng định không phải tháp Phù Hề, mà là một khu vực không ai biết.

Tôi liều mạng giãy dụa, nhưng không thế nào thoát được bị xúc tu quấn chặt, mãi cho tới khi chúng tôi xuống tới đáy xuc tu mới buông ra.

Thoạt nhìn xúc tu cũng không có vẻ gì là muốn làm hại chúng tôi cả, tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, không nhìn thấy hố đen nữa, có vẻ như lối vào đã bị chắn kín lại, xong rồi, làm sao chúng ta thoát khỏi nơi này được đây.

Diệm Thiên Ngạo cầm lấy tay tôi nói: "Có ta ở đây, đừng sợ, ta sẽ dẫn em ra ngoài."

Có anh bên cạnh, tôi không sợ gì cả!

Tôi rúc vào trong lòng Diệm Thiên Ngạo nói: "Ừ! Có anh bên cạnh, tôi không sợ! Chỉ là đây là chỗ nào? Tôi chưa từng nghe nói đến nơi này, dơ tay cũng không nhìn rõ năm ngón, cũng quá tối rồi!"

Diệm Thiên Ngạo nói: "Không biết! Ta cũng chưa từng nghe nói qua nơi này, trong tháp Phù Hề làm sao lại có không gian như thế này? Tóm lại, chúng ta cần cẩn thận hơn."

Tôi gật đầu, mặc kệ anh có nhìn thấy hay không, chúng tôi cũng không nói gì tiếp.

Trong lòng bàn tay Diệm Thiên Ngạo sáng lên ánh lửa, chiếu sáng lên cảnh vật bốn phía, nhưng không mấy tác dụng, nơi này thật sự quá tối, ánh lửa chỉ có thể chiếu sáng lên một chút xung quanh, muốn nhìn rõ toàn bộ nơi này, căn bản là không thể.

Lúc này, tôi không khỏi nhớ tới lời nói của Thượng đế, lúc ấy ông ta giống như rất sốt ruột, nói lão già làm vậy sẽ hại chết tôi, hay là ông ta biết này trong hố đen này là cái gì, nên mới có thể ngăn cản lão già?

"Diệm Thiên Ngạo, cuối cùng ngươi cũng tới đây rồi!"

Tiếng nói mờ ảo vang lên, tôi lập tức khẩn trương. Giọng nói này nghe rất quen thuộc, hình như là của Thượng đế.

Nhưng giờ phút này Thượng đế đang đánh nhau với Yên Vũ Hề, làm sao ông ta có thể xuất hiện ở trong này? Khi ông ta gọi lão già, giọng điệu cùng cách nói rõ ràng chính là ông ta!

Diệm Thiên Ngạo cũng sửng sốt giống tôi, lập tức cảnh giác hỏi: "Ai?"

Không gian vốn đang tối đen đột nhiên sáng lên, vô số điểm đỏ trôi lơ lửng giữa không trung, rồi dần dần tụ tập lại, hình thành một cây đại thụ thật lớn, ánh mắt chúng tôi cũng theo đó mà trở nên rõ ràng, phạm vi có thể nhìn thấy cũng càng lúc càng lớn.

Làm cho tôi không thể tưởng tượng nổi là, xúc tu lúc trước cuốn chúng tôi xuống hóa ra lại là một cái rễ cây, mà ở dưới tán cây tản ra màu đỏ này lại trói buộc một người, một người giống thượng đế như đúc, hơi thở trên người ông ta phát ra làm cho người ta khó có thể phân biệt được.

Diệm Thiên Ngạo dập tắt ngọn lửa trong lòng bàn tay, anh nhìn chằm chằm vào người bị nhốt trong đám rễ cây hỏi: "Ngươi là kẻ nào?"

"Thượng đế!" Người bị nhốt mở mắt ra trả lời!

Diệm Thiên Ngạo không tin nói: "Ngươi là Thượng đế, ngươi cảm thấy được ta sẽ tin sao? Ngươi rốt cuộc là ai, nơi này là nơi nào?"

Người bị nhốt cười ha hả, ở trong bóng đêm vô tận này, tiếng cười của ông ta vô cùng dọa người: "Bãi tha ma! Chôn cất những phần vứt bỏ của bản thân, chỉ có người bị vứt bỏ ở trong này, mới biết được ý nghĩa tồn tại của nơi này!"

Tôi không hiểu ra sao cả, hoàn toàn không biết hắn đang nói gì.

Diệm Thiên Ngạo lại trầm tư rồi nói: "Làm sao mới có thể ra khỏi chỗ này?"

Người bị nhốt nói: "Vì sao phải rời khỏi? Chỉ có ở lại, các ngươi mới có thể biết kỳ thật nơi này là chốn bồng lai vô cùng hạnh phúc, thế giới bên ngoài rất ồn ào náo động, không thanh tịnh bằng nơi này? Vì sao các ngươi còn lưu luyến thế giới giống như địa ngục ngoài kia?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK