Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 225:




Tôi thử đi thuyết phục tên chết tiệt, nhưng anh vẫn giữ nguyên thái độ, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc và không cho phép làm trái. "Ta bảo em trở về thì cứ trở về đi, mặt nóng dán mông lạnh còn chưa đủ sao? Em là người phụ nữ của ta, không cần phải đưa mặt cho người ta đánh! Chờ cô ta tới cầu xin em đi!"

Tôi là người phụ nữ Quỷ Vương, dáng vẻ thấp kém như vậy quả thật rất làm mất mặt tên chết tiệt, anh tức giận cũng là bình thường. Nhưng tôi không thể nào tin được Tiêu Linh sẽ chủ động tới cầu xin tôi. Cho dù là người có mềm yếu mấy đi nữa khi động tới giới hạn cũng sẽ phản kháng. Tôi nghĩ tôi đã động tới thứ không nên động tới, cho nên Tiêu Linh mới phải đối xử với tôi như vậy.

Lời nói vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu tôi, cô ấy nói tôi bỏ lại bọn họ chạy trốn, nếu như không phải đêm đó tên chết tiệt lo lắng đứa trẻ trong bụng tôi, cứng rắn dẫn tôi đi, Tiêu Chí Bình sẽ không bị người ta đánh chết ở trong nhà. Cho nên, ở trong mắt Tiêu Linh tôi đột nhiên rời đi chính là bỏ trốn không chịu trách nhiệm, cho nên, cả đời này cô ấy cũng không thể tha thứ cho tôi!

Tôi hiểu rõ cảm giác đau khổ khi mất đi người thân, cho nên tôi không trách cô ấy, cũng không muốn bởi vì chuyện của Tiêu Linh mà cãi nhau với tên chết tiệt, cho nên tôi nghe lời bắt xe về nhà.

Tới đêm, tôi nằm thế nào cũng không ngủ được. Tôi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, vừa nghĩ tới tình hình của Tiêu Linh là tôi lại ăn ngủ không yên.

Có lẽ tôi lăn qua lăn lại quá lâu, tên chết tiệt từ trong ngọc bội màu trắng chui ra, anh nhướng mày hỏi: "Tinh thần em quá tốt đúng không, lật qua lật lại là muốn làm gì?"

Tôi không ngờ lại kinh động tới anh nên vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ: "Làm gì có, tôi đang chuẩn bị ngủ đây!"

Tên chết tiệt ngồi xuống sát bên mép giường, vỗ sau lưng của tôi nói: "Chuyện có gì đâu mà phải làm như vậy? Có ta ở đây trời không sập xuống được. Em cố gắng ngủ cho ta, cứ lăn qua lăn lại, phu quân có thể sẽ không buông tha cho em nữa đâu."

Tôi từ trong chăn thò đầu ra, ngước mặt lên cười và ngập ngừng hỏi: "Anh nói tôi đều tin, nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Em trai của Tiêu Linh vừa mới chết, cô ấy là một người rất sạch sẽ, làm sao có thể bị ma quấn lấy chứ?"

Tên chết tiệt hừ lạnh một tiếng. "Oan có đầu nợ có chủ, đây là quy định."

Quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi. Tên chết tiệt căn bản đã biết có chuyện gì xảy ra, chỉ không chịu nói cho tôi biết mà thôi! Chỉ là anh nói lời này hơi nặng, nghe rất chói tai. "Tên chết tiệt, ý anh là cô ấy không phải là người tốt sao? Quỷ vật kia tìm tới cô ấy là có nguyên nhân à? Làm sao có thể!"

Vấn đề mà tên chết tiệt không muốn trả lời, hỏi nhiều anh lại bắt đầu thấy phiền, chọc đầu tôi quát: "Không cần lắm vì sao như vậy, ngủ đi!"

Nếu tôi còn cằn nhằn với anh, anh nhất định sẽ nổi giận, tôi dứt khoát nhắm mắt lại âm thầm suy nghĩ về lời tên chết tiệt nói. Oan có đầu nợ có chủ, lời này nghe có chút đang sợ, nhưng cũng nói rõ một việc, người không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, vậy Tiêu Linh thì sao?

Không nghĩ nữa, nghĩ tiếp nữa thì tôi thật sự không cần ngủ thật đấy!

Có tên chết tiệt lại bên cạnh, tôi ngủ rất say.

Trời vừa sáng tôi đã tỉnh lại, thu dọn xong thì ăn mấy viên Huyền Hồn đan rồi đi học. Tôi không cố ý chờ Tiêu Linh ở cổng trường học, chỉ là khi đi vào phòng học lại phát hiện cô ấy đã tới sớm.

Khí đen ở giữa chân mày Tiêu Linh dày hơn rất nhiều, sắc mặt cô ấy cũng càng tái nhợt hơn. Trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, tôi muốn xông lên trước, nhưng tôi vẫn nhịn xuống, phải nghe chết lời của tên chết tiệt, không thể kích động, phải bình tĩnh mới có khả năng xoay chuyển tình thế.

Nội dung trong tiết học rất quan trọng, cũng phải chép rất nhiều. Giáo viên đang ở trên bục phân tích đề mục, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng thét chói tai. Khóe mắt liếc qua, bóng đen hiện lên, một quyển sách nện ở gáy của nam sinh viên ngồi phía trước tôi, cậu ta chợt đứng phắt dậy và quay về phía sau tức giận hét lên.

Tôi quay đầu nhìn lại. Gương mặt Tiêu Linh trắng bệch đứng ở đó, giống như thấy vật gì đáng sợ, toàn thân không ngừng run rẩy.

Tôi theo bản năng nhìn xung quanh nhưng vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ quỷ vật nào. Tiêu Linh rốt cuộc nhìn thấy thứ gì lại khiến cho cô ấy sợ đến mức mất hồn mất vía như vậy?

Giáo viên đứng ở trên bục giảng vỗ mạnh vào bàn. Thầy khó chịu đẩy gọng kính trên sống, trừng mắt quát: "Mấy người đang làm gì vậy? Không muốn học thì ra ngoài."

Tiêu Linh vén tóc vừa nói xin lỗi vừa ngồi xuống, thoạt nhìn cô ấy có vẻ không tốt.

Sau buổi trưa, Tiêu Linh không tới học nữa. Liên tục mấy ngày sau đó, cô ấy đều xin nghỉ không đi học. Tôi nghe được rất nhiều lời đồn chuyện liên quan tới cô ấy, dường như ba mẹ Tiêu Linh ly hôn có liên quan tới chuyện ba cô ấy mắc bệnh tâm thần, hơn nữa còn có tính di truyền. Điều này liên quan tới hành động khó hiểu của Tiêu Linh khi đi học, nói gì cô ấy cũng điên như ba của cô ấy rồi.

Cố nhịn mấy ngày, tôi vẫn đi tìm Tiêu Linh.

Tôi lấy hết dũng khí gõ cửa, chỉ có bà nội Tiêu Linh ở nhà. Bà lớn tuổi, mồm miệng nói không rõ, nghe không hiểu bà nói gì, chỉ có thể vừa nghe vừa đoán mới xem như là hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Linh bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Điều này không khác với tin đồn trong trường học. Tôi cẩn thận quan sát cả căn nhà nhưng vẫn chưa phát hiện ra có thứ gì không sạch sẽ, trong phòng rất khô ráo, cũng không có âm khí gì, bóng trắng kia hình như cũng không muốn đẩy Tiêu Linh vào con đường chết.

Từ trong nhà Tiêu Linh đi ra, tên chết tiệt nói cho tôi biết, Tiêu Linh là hàng xóm của cô sinh viên đã nhảy lầu. Chuyện cô gái kia mang thai là do từ trong miệng Tiêu Linh truyền đi, có lẽ ban đầu chỉ là vô ý nhưng lời người đáng sợ, nói nhiều cũng thành tin đồn. Cho nên ép chết cô gái kia không phải là người thầy giáo, mà là những lời đồn đại vô căn cứ, không có trách nhiệm kia. Cô gái chịu hai tầng áp lực, đồng thời không chịu nổi gánh nặng mới lựa chọn coi thường mạng sống của mình.

Khi nghe được những điều này, tôi kinh ngạc bất đắc dĩ. Dù thế nào tôi cũng không ngờ hai người lại có quan hệ hàng xóm với nhau. Lúc đó, cô ấy rõ ràng giả vờ như không quen với cô gái kia, còn kinh ngạc về chuyện cô gái kia mang thai. Tôi nhớ khi cô ấy nhìn thấy cô gái nhảy lầu đã bị dọa tới ngây người giống tôi. Hóa ra khi đó, suy nghĩ trong lòng cô ấy lại không giống tôi.

Mình trồng quả xấu tự mình nếm, bị quỷ vật quấn lên cũng là chuyện đương nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK