Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 212:




Nếu như là cô gái ấy tự tử thì tôi nghĩ chắc Vương Quang Huy sẽ có năng lực điều tra ra nguyên nhân liên quan đằng sau cái chết cho nên cũng không liên lạc với anh ta nữa. Nếu cảnh sát còn không phá được loại án như thế này thì cả đám giải tán hết được rồi.

"Đàn ông kiểu chó má gì vậy, thứ không biết xấu hổ! Này anh, chắc chắn anh biết tên khốn đó là ai đúng không, anh nói cho tôi biết đi, người đã chết rồi, anh ta phải làm chút gì đó chứ!" Tôi thật sự cảm thấy tiếc cho cô gái đã chết đó, đang yên đang lành lại tự tử vì một tên đàn ông vô trách nhiệm. Người nên chết phải là tên đàn ông đó mới đúng.

Anh ta chọc chọc vào đỉnh đầu tôi nói: "Chuyện của người ta thì liên quan gì đến em? Tò mò hại chết bò đấy! Ông trời công bằng lắm, người làm chuyện xấu sẽ không có được kết cục tốt, nếu như làm quá nhiều thì ắt phải sẽ bị trời phạt."

"Đau thế!" Tôi đánh vào tay anh, hờn dỗi kêu lên.

"Biết đau thì nhớ cho kỹ! Em đừng bận tâm chuyện này nữa, có tinh lực thế sao không nghĩ cho mình đi, Sở Hiên đến giờ vẫn chưa xuất hiện, đối với em không phải là chuyện tốt lành gì đâu, cẩn thận chút đi!"

Tôi giơ chân lên bất cần nói: "Chẳng sợ! Có anh ở đây thì sợ gì nữa, ai dám trộm con của Quỷ vương chắc là chán sống rồi, huống chi anh cũng sẽ không trơ mắt nhìn người ta đến trộm đâu đúng không?"

Tôi tự tin hừ hai tiếng, cụp mắt nhìn chằm chằm vào phần bụng bằng phẳng của mình bĩu môi, lạ lùng hỏi: "Anh này, nói thế nào thì cũng bốn năm, cho dù là Na Tra thì cái bụng này cũng phải to ra rồi chứ, nhưng tôi thấy nó chẳng thay đổi gì cả, anh có chắc là tôi đang mang thai không? Nếu như con không chịu ra thì chẳng phải tôi sẽ phải ăn huyền hồn đan cả đời à, tôi muốn ăn thịt, ăn cơm, ăn rau!"

Tên chết tiệt này nghiêng người xoa bụng tôi nói: "Gấp cái gì, chắc là sắp rồi!"

Được lắm! Lại là câu này! Mấy tháng rồi mà có thấy động tĩnh gì đâu. "Thôi, đừng có nói sắp rồi sắp rồi với tôi nữa, lâu lắm rồi đấy, hôm nay anh buộc phải cho tôi một thời điểm cụ thể, rốt cuộc là bao giờ mới ra hả?"

Dường như câu hỏi của tôi đã làm khó vị vua của quỷ giới này rồi, anh ta nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bụng tôi rồi nói: "Cái này ta cũng không biết! Đợi nó lớn rồi thì sẽ chui ra thôi!"

Ôi đậu má, trả lời kiểu gì thế hả!

Anh là cha đứa bé đấy, đến anh còn không biết bao giờ nó lớn thì tôi biết làm sao được!

"Có phải là sinh con cho quỷ thì đều sẽ phải trải qua một quãng thời gian lâu như vậy không, đã bốn năm rồi, có là quái thai thì cũng nên thành hình rồi đó! Anh là cha nó, sao lại có thể nói là không biết được? Anh có còn đứa con nào khác không, so sánh thử xem đi!" Tôi thật sự tò mò lắm, trước tôi còn có mười cô vợ khác nữa, không thể nào không còn đứa con nào khác được!

"Không có! Ngoài em ra thì chỉ có Nghiên Phi mang thai thôi!"

OMG! Ghê thật, nhiều người như thế mà lại không có ai sinh được con cho anh ta, có vấn đề thật rồi. Tôi đánh giá tên chết tiệt này một lượt từ trên xuống dưới rồi cẩn thận dè dặt hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi? Tôi thấy anh có cả đống vợ mà sao lại không có đứa con nào vậy? Chắc không phải là anh già rồi nên có vấn đề trong phương diện đó chứ! Á, đau! Lại chọc tôi, đáng ghét!"

Ngón tay ngon dài dí vào trán tôi, tức giận không biết thương hoa tiếc ngọc là gì chọc tôi nói: "Đầu em có thể nghĩ ra chuyện gì tốt đẹp hay không? Có con hay không thì liên quan gì đến tuổi tác của ta, ta không thích thì đương nhiên là sẽ không có rồi! Em bớt nghĩ linh tinh lại đi, ngoan ngoãn sinh con ra, những chuyện khác em không cần biết. Ta thấy em cũng to gan lắm rồi đấy, dám nghi ngờ ta, phương diện đó của vi phu có vấn đề hay không còn cần phải hỏi à?"

"Này, quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ, đàn ông đánh phụ nữ sẽ bị mắng là không phải người đấy, anh đừng có chọc tôi nữa, đau lắm đấy!"

"Không chọc em thì em nhanh quên lắm! Hơn nữa vi phu cũng không phải là người, cứ chọc em rồi đấy rồi sao?"

Tên chết tiệt nói xong thì không chọc nữa, đổi sang nhéo, nhéo hai má tôi xong còn cười haha rất vui vẻ.

Được lắm, tôi không thèm chấp một con quỷ!

Cuộc sống sinh viên thật sự rất thoải mái, lịch học hàng ngày không cố định. Hôm nay trời lại mưa, tôi về sớm, lúc này vẫn chưa đến năm giờ. Giờ mà đi ngủ thì cũng hơi sớm, cho dù có người bên cạnh thì cũng không vui nổi, thật sự là quá nhàm chán.

Tôi lăn đi lộn lại trên giường, tên kia nhìn thấy cũng giả vờ như không, thỉnh thoảng còn trừng mắt với tôi, tôi bĩu môi mò tìm điện thoại nghịch. Nói ra cũng thật trùng hợp, vừa cầm điện thoại lên thì Tiêu Linh gọi tới.

Cứ tưởng là sẽ tìm được một người có thể nói chuyện thì lại nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của đối phương, âm mũi của Tiêu Linh rất nặng, hình như là vừa khóc xong. "Mạc Mạc, cậu giúp tớ với, nhà tớ bị người ta phá rồi, cậu giúp tớ tìm cảnh sát được không?"

Sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Lúc tan học vẫn còn êm đẹp mà, sao bây giờ đã xảy ra chuyện rồi?

"Đừng khóc, cứ từ từ nói! Đã xảy ra chuyện gì?" Tôi nhíu mày, đúng là quen cảnh sát thật đấy, nhưng mà bây giờ chưa biết tình hình ra sao, không chết người thì tôi cũng ngại tìm Vương Quang Huy, anh ta là cảnh sát tổ chuyên án, không xử lý mấy vụ án dân sự bình thường đâu.

Tiêu Linh khóc trong điện thoại. "Em trai tớ gây ra chuyện rồi mà bây giờ vẫn chưa về! Bây giờ người lớn nhà người ta tìm đến cửa, bắt nhà tớ bồi thường. Bọn họ trông đáng sợ lắm, tớ không dám mở cửa. Trong nhà chỉ có tớ với bà nội, mẹ tớ đang đi làm, tớ không dám báo cảnh sát, cũng không dám mở cửa. Tớ không biết phải làm sao cả!"

Sau khi nghe xong tình hình, tôi hỏi địa chỉ rồi gọi xe qua đó.

Tiêu Linh nhát gan, tính cách lại khá yếu đuối, chắc chắn không đối phó được với mấy người hung hãn ở bên ngoài. Vừa nãy qua điện thoại, tôi cũng nghe được tiếng mấy người đó đang làm ầm ĩ, có thể thấy em trai cậu ấy gây rắc rối lớn rồi.

Sau khi lên xe, tôi lại gọi điện cho Tiêu Linh, luôn miệng an ủi cậu ấy không dám ngắt máy. Chưa đến một chung cư nơi cậu ấy đang sống rồi. Vừa đi vào trong hành lang thì đã nghe thấy tiếng có người đang mắng nhiếc

Tôi hít sâu một hơi rồi mở cửa an toàn đi vào bên trong. Trước cửa nhà Tiêu Linh đang có ít nhất sáu bảy người đang tụ tập, cả nam cả nữ, vừa nhìn đã biết không phải loại hiền lành gì. Độ tuổi bình quân là khoảng trên dưới bốn mươi tuổi. Nữ thì đập cửa, nam thì chửi bới, ai cũng giống như dã thú muốn ăn thịt người đến nơi. Tính khí nóng nảy, cực kỳ không dễ đụng.

Tôi giả vờ trấn tĩnh bước về phía trước. Sau khi có người phát hiện ra tôi thì lập tức xông tới: "Mày là ai, có quan hệ gì với nhà này?"

Tôi bình tĩnh đáp lại: "Tôi là bạn của người trong nhà này, mấy người đến đòi bồi thường đúng không?" Nói xong, tôi quét mắt nhìn những người trước mặt rồi nói tiếp: "Muốn tiền thì ngồi xuống nói chuyện, cứ làm ầm ĩ lên như thế không giải quyết được bất cứ chuyện gì đâu, còn bị các nhà khác khiếu nại nữa, không tốt cho cả đôi bên."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK