Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 305: ĐỔ NÁT




Có thể làm cho Quỷ vương Dạ Quân nổi máu ghen tất nhiên là tôi rất vui mừng, nhưng mà nghĩ lại một chút thì lại cảm thấy không thể nào! Nếu nói tôi ẩu thả ngã sấp xuống có thể là do tên chết tiệt giở trò, vậy còn chuyện Sở Hiên ôm tôi thì sao? Nếu như tên chết tiệt thật sự ở trong ngôi mộ cổ này thì anh ta không thể không nhìn thấy Sở Hiên biến thành anh ta để lừa mình, còn để tôi ngủ trong ngực anh ta chứ!

Ôi, càng nghĩ càng mờ mịt, trong đầu tôi cứ rối thành vòng, rối tới rối lui không thể rõ ràng được, vậy nên không nghĩ nữa, trái lại qua một thời gian có lẽ sẽ suy nghĩ cẩn thận, không được nữa thì đợi chuyện này qua đi thì sẽ tìm tử tên chết tiệt để hỏi thôi, chắc chắn sẽ có câu trả lời.

Lúc Trần Dương nhảy xuống, thật ra trong lòng tôi rất lo lắng, ở đây cao như vậy, phía dưới lại là hồ nước sâu, sao anh ta không thể bay xuống nhẹ nhàng như Sở Hiên chứ, cứ nhảy xuống như vậy lỡ như nhảy không đúng thì sẽ chết rất khó coi đó!

Tôi nhìn từ trên cao xuống, thực tế không giống với những gì tôi nghĩ, Trần Dương bình yên đạp trên mặt nước, ngay cả lá sen nổi bồng bềnh trên mặt nước cũng không hề lay động, vững vàng đứng trên một trận bái quát, sau đó từng bước bước lên thềm đá trong đầm nước.

Nói thật thì, Trần Dương này thật sự rất tốt đó, lãnh đạm, tàn khốc, vô tình, nhưng mà anh ta thật sự có thực lực, điều này tôi đồng ý một trăm phần trăm, vậy nên anh ta mới tự cho là đúng, không coi ai ra gì như vậy!! Nếu như tôi mà có bản lĩnh lớn như vậy thì đoán là tính tình cũng sẽ giống như anh ta.

Nếu so sánh anh ta với Tần Tú Tài thì không giống nhau rồi, một người tính tình kín đáo gặp chuyện không mất bình tĩnh, một người thì nóng vội, cơ bản chính là loại cặn bã, cả ngày cà phất cà phơ, miệng thì độc, không bỏ qua cho bất kỳ ai, tính tình hai người trái ngược hoàn toàn, không biết bọn họ ở chung như thế nào.

Trước đây tôi đã đọc qua một báo cáo, ở nước ngoài có một người phụ nữ mười hai tính cách, đều ở trong lĩnh vực hội họa, đều có vị trí cao, lại có thể chung sống rất tốt. Mà người trước mặt tôi chỉ có hai tính cách, sao lại gây bất ngờ lớn như vậy, tôi thật sự nghi ngờ sao hai người này có thể cùng tồn tại, có lẽ chắc là do cả hai đều bị bệnh tâm thần, điên đến một cảnh giới nhất định mới có thể như vậy được nhỉ!!

Đang trong lúc tôi mải suy nghĩ, Trần Dương đã đứng trước quan tài gỗ, thân hình của Sở Hiên thoắt một cái xuất hiện trước mặt anh ta, vừa ra tay đã đánh vào ngực của Trần Dương.

Ôi trời, vừa ra tay đã là đòn trí mạng, cũng quá không nói lý lẽ gì rồi! Tôi nhìn mà tim nhảy tưng tưng, với cách chào hỏi người nhà của Sở Hiên thì thật không thể tán đồng.

Phía dưới chiến đấu quyết liệt, tôi thấy vô cùng kích động, toàn bộ sự chú ý đều dồn xuống phía dưới, cơ bản không để ý đến người sau lưng. Có lẽ vì mấy lần trước bị đánh lén không gặp phải nguy hiểm gì nên lần này cũng không xem là chuyện gì lớn, chỉ bình tĩnh liếc nhìn, nhưng lần này vừa nhìn thì tôi đã sợ đến mất hồn, người đánh lén tôi là hai binh sĩ cổ đại.

Hai người mặc áo giáp, trong tay cầm giáo nhìn chằm chằm tôi, dưới mũ giáp là cái đầu sọ trần trụi, nhìn mà tê cả da đầu. Lúc này bọn họ chỉ cách tôi có một mét, nhìn từ khoảng cách gần như vậy, đầu tôi trống rỗng chẳng nghĩ được gì.

Nhận thức rằng hai binh lính cổ đại này chắc là ảo giác trong hồ nước, nói vậy nhưng mà chỗ này dù sao cũng là mộ, hai người này không biết là ảo giác hay là thật, nói chung đều không phải là người, phải nghĩ cách trốn mới được.

Phía sau không có đường chạy, tôi cũng không có bản lĩnh bước trên không như Trần Dương và Sở Hiên, trước mặt còn có hai binh sĩ cổ đại, hai bên đều là nham thạch, ở giữa thế này tôi biết chạy đi đâu chứ!

Trong lúc gấp gáp, tôi cắn đứt ngón tay nhanh chóng vẽ một lá bùa trên người binh sĩ, cũng không biết có phải là tôi đã có tiến bộ hay là đang trong lúc mạng sống đang nghìn cân treo sợ tóc, lần này tôi vẽ rất nhanh và chuẩn, binh sĩ cổ đại này ngã trên mặt đất không có cách nào nhúc nhích được, nhưng một mũi giáo khác đang đánh về phía tôi.

Tôi cảm thấy dưới tình hình này có lẽ là bản năng của con người có thể được đánh thức, vậy nên tôi đón lấy mũi giáo ngả người về sau, cứ nghĩ là có thể tránh một đòn này như bọn Trần Dương, ai ngờ lại vì dùng sức quá đà nên mất cân bằng, rơi từ trên cao xuống.

Bên cạnh cũng không có bất kỳ cái gì cản để mình có thể bám vào, tôi chỉ có thể nghe tiếng gió bên tai gào thét, còn có tiếng hét chói tai của tôi, cơ thể rơi vô định thẳng tắp xuống dưới, thầm nghĩ lần này sẽ chôn mình ở đây rồi.

Ngay trong lúc tôi sắp chạm xuống mặt nước thì một bóng đen xuất hiện, tôi được một đôi tay nâng lên, sau đó bay vòng qua chỗ Trần Dương đang đánh nhau đến một quan tài gỗ khác.

Đại nạn không chết nhất định có phúc, tôi cảm thấy câu này rất đúng, ngã từ trên cao như vậy xuống mà sau đó vẫn được cứ, không biết người cứu tôi là thần thánh phương nào, có phải là một soái ca hay không? Ha ha, ha ha ha, tôi cảm thấy tôi sợ đến choáng đầu mới có thể nghĩ như vậy.

Tôi ngẩng đầu, một tấm mặt nạ quỷ xuất hiện trước mặt, tôi ngẩn người một lúc lâu rồi hỏi: "Anh là quỷ vương Dạ Quân?" Chuyện này không thể trách tôi, lúc trước tôi bị Sở Hiên lừa rất thê thảm, vậy nên lần này lại xuất hiện một Quỷ Vương Dạ Quân, tất nhiên là tôi phải hỏi rõ rồi.

Quỷ Vương Dạ Quân không trả lời tôi, chỉ đặt tôi bên cạnh quan tài gỗ, hừ, tính tình này rất giống với tên chết tiệt, nếu anh ta không để ý đến tôi vậy thì đúng rồi, nếu anh ta nói chuyện với tôi thì trăm phần trăm là giả!

Lúc Sở Hiên thấy tôi và Quỷ Vương Dạ Quân thì rõ ràng là hơi bối rối, hắn ta muốn xông tới, nhưng lại phải đối phó Trần Dương, không thể phân thân được.

Trần Dương nhìn về phía Quỷ vương Dạ Quân nói: " Nhân lúc này còn không mau ra tay, mau lên!"

Sở Hiên nghe xong tức giận quát: "Hèn hạ!"

Quỷ Vương Dạ Quân lạnh lùng đẩy nắp quan tài, âm thầm chui vào trong quan tài gỗ.

Trong nháy mắt binh sĩ cổ đại từ bốn phía xông đến, không chỉ vậy, ngay cả ở đầm nước cũng có không ít binh sĩ nổi lên, cả người bọn họ đều nhỏ nước, vừa trồi lên đã nhào về phía chúng tôi.

Tôi bị chiến trận này dọa hoảng sợ, trời ạ, xung quanh toàn là đầu người, đếm không xuể, quá nhiều người.

Tôi sợ một mình Quỷ Vương Dạ Quân đối phó không nổi nên cũng định trực tiếp cắn ngón tay, vẽ huyết phù, để giúp đỡ anh ta tôi chỉ có thể bị tên chết tiệt dạy dỗ.

Quỷ Vương Dạ Quân lạnh lùng quát một tiếng: "Không được cắn, em muốn cắn nát ngón tay à?"

Bực bội, tôi đang định giúp anh, kết quả còn bị chửi, còn có lý lẽ không! Nhìn ngón tay của mình, lúc trước vì muốn đối phó với những binh sĩ cổ đại này đã cắn ngón tay rất nhiều lần, lúc đó tình hình nguy hiểm cũng không nghĩ nghiều, chỉ cần có thể lấy máu là được, bây giờ vừa nhìn, trời, tôi thật sự có thể ra tay với bản thân rất độc ác, thịt trên ngón tay đều bị tôi cắn nát.

Tôi tỏ vẻ đáng thương nhìn Quỷ Vương Dạ Quân, dù anh rất lạnh lùng với tôi, nhưng mà vẫn lôi tôi ra phía sau. Hành động mờ ám như có như không này lại làm cho tôi cảm thấy rất ấm áp, có lẽ là trong lòng ấm áp nên người cũng sẽ cảm thấy ấm áp mà!.

Binh sĩ cổ đại hung ác đã vọt đến trước mặt, Quỷ Vương Dạ Quân vừa che chở cho tôi, vừa đánh trả lại những binh sĩ cổ đại này, tuy là anh cũng không quá khó khăn, nhưng mà người bên phía địch thật sự rất nhiều, anh vừa phải bảo vệ tôi nên đánh rất cẩn thận.

Trốn sau lưng Quỷ Vương Dạ Quân mà tôi thật sự rất lo lắng cho anh, nghĩ sao anh lại không dùng phép thuật, dựa vào nắm đấm của bản thân sao mà địch nổi nhiều người như vậy, lúc trước anh đánh nhau với Trần Dương, trận đánh đó thật sự là nghiêng trời lật đất, quỷ thần khiếp sợ cơ mà, nếu như bây giờ dùng những chiêu đó thì cũng sẽ không bị đánh khắp nơi, gặp nguy hiểm.

Bên kia, Trần Dương cũng đã chú ý đến tình hình bên này, anh ta bỗng nhiên la lên: "Diệm Thiên Ngạo, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, tôi giúp anh một tay."

Trần Dương vừa dứt lời thì dưới chân của tôi đã có thêm một trận Bát Quái, sau đó tôi được nâng bay lên trời, đi đến phía trên quan tài.

Cùng lúc đó, cả người toàn thân tỏa ra ánh sáng màu hồng, một giây sau, ánh sáng hồng bắn ra bốn phía, phạm vi của ánh sáng không ngừng mở rộng, không binh sĩ cổ đại nào may mắn tránh thoát được tia sáng hồng bắn phá, trong nhát mắt nổ tung, từ trong áo giáp bắn ra rất nhiều mảnh xương nhỏ, lúc này tôi mới nhận ra những binh sĩ cổ đại này chỉ là những bộ xương cốt khô.

Lúc ánh sáng màu hồng trên người Quỷ Vương Dạ Quân soi sáng dưới chân tôi thì trận Bát Quái đã thay đổi, biến thành một cái lồng lớn bằng vàng lớn bọc cả tôi và quan tài trong đó, tôi thấy mặt đất bắt đầu rung rung sau đó bắt đầu đổ nát, trên đầu không ngừng có những tảng đá lớn rơi xuống, theo đó là một tiếng nổ lớn, những quan tài gỗ cũng bắt đầu sụp đổ.

Chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, tôi và quan tài đều rơi xuống đầm nước, tôi vốn không biết bơi, mà cỗ quan tài kia lại nặng muốn chết, tôi bị kéo theo quan tài chìm sâu xuống nước.

Đầm nước rất sâu, hoàn toàn không nhìn rõ bốn phía xung quanh, trận bát quái dưới chân tôi vẫn chưa biến mất, nó làm cho tôi và cái quan tài này dính chặt vào nhau.

Theo ánh sáng của trận bát quái có thể nhìn thấy cảnh vật dưới đáy nước, xung quanh đều là từng hàng từng hàng binh sĩ cổ đài xếp chỉnh tề, điều khiến người khác trầm trồ chính là những bãi đá trong đầm nước này đều do những binh sĩ cổ đại này chống đỡ.

Đối với những binh sĩ cổ đại này thì tôi chính là người đột nhập, bọn họ rầm rộ tấn công tôi nhưng đều bị trận bát quái đánh bay ngược ra, bị thương rất nhiều, nhưng điều này cũng không làm cho những binh sĩ cổ đại này lùi bước, trái lại còn càng đánh càng hăng, hoàn toàn liều mình bảo vệ chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK