Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 360: CÀNG SỐNG CÀNG KHÔNG CÓ TIỀN ĐỒ




CHƯƠNG 360: CÀNG SỐNG CÀNG KHÔNG CÓ TIỀN ĐỒ

Trương Hào lúng túng ha ha hai tiếng, cái tên này đích thực có chút ngốc, có điều có câu nói rất hay, người ngốc có phúc của người ngốc, tôi tin rằng tương lai anh ta nhất định trải qua rất hạnh phúc.

Xe dừng ở vùng ngoại ô, Trương Hào ra ngoài trước, anh ta lấy ra một cây dù đen từ trong cốp xe, đi tới trước cửa xe, chờ tôi xuống xe.

Nhìn hành động kì lạ của Trương Hào, tôi mờ mịt thật lâu quên cả xuống xe.

Sau khi Trần Dương xuống xe từ một bên khác, đi tới phía sau Trương Hào, không khách khí đập vào gáy anh ta một cái, nói: “Cô ấy cũng không phải linh hồn thông thường, không sợ ánh sáng.”

Lúc này, tôi mới không nhịn được cười ha ha. Trước đây sao lại không cảm thấy người này hài hước như vậy chứ.

Trương Hào lại lúng túng ha ha hai tiếng, thu lại cây dù đen, nói: “Trách tôi. Sư phụ, anh lại không nói với tôi chuyện này, làm sao tôi biết được.”

Trần Dương bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo Chung Nhược Hi đi về phía Tiểu Dương phòng hai tầng cách đó không xa.

Tôi cười với Trương Hào, nói: “Tuy anh có chút ngốc, nhưng vẫn muốn cảm ơn anh.”

Trương Hào không vui cúi đầu, anh ta có chút phiền muộn nói: “Đừng nói cảm ơn tôi, thật ra tôi cũng không thể giúp gì cho cô, tôi ngu như vậy, haiiii.”

Tôi vừa đi về phía trước vừa nói: “Anh gạt được những người khác nhưng không gạt được tôi, tôi còn nhớ trước đây anh ở trường học còn là một tên côn đồ.”

“Đây đều là chuyện trước kia, còn nhắc đến nữa.”

Đúng vậy, đây đều là chuyện trước kia, nhưng cứ như hôm qua. Bây giờ nhớ lại, tôi còn thật sự hoài niệm đoạn thời gian cấp ba đã qua này, nhưng hoài niệm chỉ là hoài niệm, hiện tại đã là xưa không bằng nay rồi, chắc hẳn đối với quá khứ, tất cả chúng tôi đều đang trên con đường không thể quay về, càng đi càng xa.

Đi vào Tiểu Dương phòng, phát hiện Chung Nhược Hi và Trần Dương đứng trước cửa sổ sát đất khẽ nói chuyện. Tiếng nói chuyện quá nhỏ nghe không rõ bọn họ đang nói gì, chỉ là tôi thấy Trần Dương một mặt lạnh lùng, mà Chung Nhược Hi trên mặt vương đầy nước mắt.

Sau khi hai người thấy tôi tiến vào, Trần Dương bỏ lại Chung Nhược Hi đi về phía tôi, anh ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, cau mày hỏi: “Sao cô lại để mình thành bộ dạng này? Đã thành quỷ hồn, còn vẽ bùa, muốn chết phải không?”

Tôi lén lút nhìn Chung Nhược Hi, ánh mắt cô ta nhìn tôi tương đối phức tạp, tôi cũng theo đó mà trở nên ngượng ngùng: “Không vẽ bùa chờ quỷ bắt nạt sao? Lúc đó tình cảnh đó cũng không có cách nào nữa. Anh cũng biết tôi không có máu mà, đây còn phải dùng máu của Chung Nhược Hi vẽ lên đấy.”

Bây giờ nhớ lại, lúc đó tôi cầm lấy tay Chung Nhược Hi hình như còn rất dùng sức, có điều đây tuyệt đối là tình thế cấp bách nhất thời, cũng không phải là lấy việc công trả thù riêng.

Chung Nhược Hi một mình đứng đó, tràn đầy oan ức cắn môi.

Tôi và cô ta đều rất bối rối, Trần Dương quan tâm tôi, đối xử lạnh lùng với cô ấy, nói thật Chung Nhược Hi không ấm ức khó chịu mới là lạ.

Nói thế nào thì tôi cũng là người từng trải, đối với loại chuyện này tôi không ngốc chút nào. Trần Dương sở dĩ làm vậy, đơn giản là muốn cho Chung Nhược Hi hết hi vọng, hai người bọn họ ở cùng nhau không có tương lai. Không, phải nói là mặc kệ ai ở cùng với Trần Dương đều không thể có tương lai, đây chính là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, nhất định cô độc cả đời.

Được rồi. Nếu Trần Dương cố ý muốn như vậy, tôi liền thuận theo ý anh ta.

Không thấy Chung Nhược Hi ấm ức, tôi cười nói với Trần Dương: “Ai da, anh cũng không cần lo lắng nữa, chút vết thương nhỏ ấy không sao cả, dù sao tôi cũng không chết được đúng không? Chỉ là không biết Diệm Thiên Ngạo bên kia thế nào, anh ấy biết chỗ này không?”

Trần Dương gật đầu buông tay tôi nói: “Nếu có chuyện gì, Diệm Thiên Ngạo sẽ thông báo cho tôi, không có tin tức gì chính là không sao cả, ở đây an toàn, cô cứ yên tâm ở đây chờ đi.”

Khóe mắt thoáng nhìn Chung Nhược Hi một mình thất vọng rời đi, tôi không khỏi âm thầm thở dài trong lòng. Con người sống trên đời phải trải qua tình kiếp khó khăn nhất.

Trần Dương làm như vậy trong lòng hẳn cũng không dễ chịu, có điều anh ta cũng vì tốt cho cô ta, bây giờ đau khổ, dù sao cũng tốt hơn cả đời đau khổ, khó chịu rồi cũng sẽ qua.

Buổi tối, Quỷ Vương Dạ Quân mang theo người của anh trở về, chừng mười người bịt mặt chỉ về bốn người, tổn thương quá nửa, có thể tưởng tượng được tình hình trận chiến khi đó có bao nhiêu ác liệt.

Không ai chủ động mở miệng hỏi, bởi vì có một số việc mắt nhìn thấy, trong lòng cũng hiểu, không thể trở về nghĩa là không về được nữa.

Vệ Tử Hư bị xếp ngồi ở sofa, hai anh em Vô Thường lẳng lặng bảo vệ anh ta, tôi không thấy lão Vương, không biết kĩ năng trình diễn ánh mắt giết người của ông ta và Trần Phong đã đến trình độ nào, đúng là rất kinh ngạc, muốn biết kết quả.

Tôi không có việc gì có thể làm, ngồi trên ghế sofa, vừa mới nâng chân lên, bóng đen xẹt qua trước mắt, một cái áo choàng rộng lớn quăng lên người tôi.

Tôi vô tội ngẩng đầu lên, vừa vặn đón nhận cặp mắt muốn giết người của Quỷ Vương Dạ Quân.

Được rồi, bộ dạng của tôi bây giờ quả thật có chút không tốt. Ngoan ngoãn mặc áo của anh vào, bị anh trừng mắt không dám ngẩng đầu.

Tư tưởng của lão già này vẫn còn cổ hủ không bình thường, quả thực chính là cổ hủ trong cổ hủ. Trong phòng nhiều đàn ông như vậy, tôi đây áo không đủ che thân còn cười toe toét ngồi đó vểnh chân dài, anh có thể vui vẻ liền gặp quỷ rồi, không ngay tại chỗ thay đổi sắc mặt với tôi đã tốt lắm rồi.

Thật ra Chung Nhược Hi cũng gần giống tôi, có diều Trần Dương cũng không đối xử với cô ta như lão già này đối với tôi, phải nói căn bản cũng không để ý, tôi thấy váy ngắn trên người cô ấy cũng đã bị xé thành vải treo trên đùi, động nhẹ một cái cả quần lót cũng có thể nhìn thấy, thật là…

Tuy nói trong phòng đều là chính nhân quân tử, sẽ không nhìn đùi Chung Nhược Hi, nhưng đối với một cô gái, không phản ứng như vậy cũng không tốt lắm.

Trần Dương và Diệm Thiên Ngạo không nói gì, tôi đương nhiên cũng không cần thiết lắm miệng, làm bộ không thấy.

Diệm Thiên Ngạo quay về liền cùng mọi người mở cuộc họp, tôi và Chung Nhược Hi ngồi một bên nghe mà rơi vào sương mù. Thật sự nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, có điều đại khái ý tứ vẫn có thể hiểu được, chính là nghĩ cách đối phó Tạ Linh Côn thôi.

Gián tiếp, tôi biết trước kia Tạ Linh Côn và Diệm Thiên Ngạo còn có Vệ Tử Hư là bạn tốt, quan hệ không tệ, ba người còn cùng nhau tu hành, sau đó không biết tại sao lại trở mặt, cái này bọn họ không nói, tôi cũng không tiện xen mồm hỏi, bởi vì đề tài rất nhanh sẽ chuyển đến vấn đề giải quyết chuyện này.

Ác quỷ từ địa ngục trốn ra, một phần đi theo Tạ Linh Côn, còn có một bộ phận tự mình chạy trốn mỗi người một ngả, muốn tróc nã những ác quỷ này về quy án, cần thời gian tương đối dài, lần này không thể nào tốc chiến tốc thắng được, mà phải chuẩn bị đánh một trận chiến lâu dài, vì vậy việc sắp xếp càng phải cẩn thận, không thể có nửa điểm sơ suất.

Tạ Linh Côn lòng dạ độc ác, vừa bắt đầu hắn ta liền hạ quyết tâm muốn giết những ác quỷ thực lực mạnh không chịu nương nhờ hắn ta, miễn cho những ác quỷ này trở thành chướng ngại vật của mình.

Cái này trái lại tôi có thể hiểu được, người theo thần linh cũng vậy, có lợi cho mình liền muốn lợi dụng nhiều hơn, bất lợi cho mình, lại tạo ngụy hiểm cho mình nhất định phải diệt trừ đầu tiên.

Tạ Linh Côn sở dĩ bị nhốt ở tầng đáy địa ngục, có vẻ như là Thiên đế phụ lòng hắn ta, khúc mắc trong đó tôi không rõ lắm, có điều đối với một thần tiên cao cao tại thượng mà nói, bị giam ở đó cày cấy mới xác định oán giận lại tới rồi, bây giờ xuất hiện không phải toàn bộ phiền toái lớn xuất hiện, làm sao có thể phơi bày ra quá khứ của hắn ta có bao nhiêu trâu bò chứ.

Chuyện của thiên đế và Tạ Linh Côn, tôi đây một người ngoài không có nhiều phán xét, tôi lén nhìn Diệm Thiên Ngạo, sắc mặt của anh và Vệ Tử Hư rất khó coi, hai người đều im lặng không lên tiếng, tâm trạng tương đối nặng nề.

Tạ Linh Côn là vấn đề tương đối nan giải, nhưng con của tôi phải làm sao bây giờ? Việc này đối với tôi cũng rất nan giải.

Chờ cuộc họp kết thúc, tôi lặng lẽ hỏi Diệm Thiên Ngạo: “Lão già, con của em đâu? Con trai còn đang trong tay tên khốn kia, làm sao bây giờ?”

Tôi biết muốn cứu con từ tay Tạ Linh Côn không dễ dàng, hơn nữa tôi cũng lo lắng con trai sẽ trở thành chướng ngại vật diệt trừ Tạ Linh Côn, đến lúc đó, tôi thật sự sợ Diệm Thiên Ngạo sẽ vì đại nghĩa lại hi sinh con tôi lần nữa, tôi thật sự không thể lại chịu đựng mất đi lần nữa.

Quỷ Vương Dạ Quân âm u suy nghĩ sâu xa một lát sau nói: “Nhìn tình huống trước mắt, con chúng ta vẫn xem như an toàn, hắn ta sẽ không làm gì con, hắn ta giữ con lại có mục đích khác, vì vậy em đừng lo lắng.”

Sao tôi có thể không lo lắng chứ, tôi loi tay áo anh hỏi: “Mục đích gì? Anh có thể nói cho tôi biết không?”

Tôi thật sự không nghĩ ra Tạ Linh Côn cướp con trai tôi có mục đích gì, nếu không có tác dụng lớn, hắn ta cần gì phải dùng nguyên khí của mình đi nuôi nó chứ?

Diệm Thiên Ngạo hơi híp mắt, anh lắc đầu nói: “Cái này ta còn chưa rõ. Ta biết phải làm sao, em cũng không cần suy nghĩ lung tung, tạm thời ở lại đây đừng về Quỷ giới, em vẫn là theo ta tương đối an toàn.”

Đây ngược lại là một câu nói thật, theo anh càng quen thuộc, một khi rời đi, ngược lại tôi cảm thấy mình rất nguy hiểm.

Chuyện liên quan đến con, tôi sẽ không hỏi nhiều nữa, nếu anh không nói, tôi cũng sẽ không ép anh, anh hiểu mình nên làm gì là tốt rồi.

Tôi dời sự chú ý lên người Vệ Tử Hư, vừa định muốn hỏi anh ta thế nào rồi, liền nghe Diệm Thiên Ngạo không khách khí nói: “À, ngươi xem, hẳn là sắp chết rồi, có muốn bản tôn thay ngươi trị thương không?”

Vệ Tử Hư liếc Diệm Thiên Ngạo một cái nói: “Tự lo cho mình đi, tôi không chết được, không cần anh giúp đỡ.”

Nhìn ra được vết thương của Vệ Tử Hư rất nặng, tên chết tiệt vừa hỏi như vậy liền đụng tới lòng tự cao đương nhiên sẽ từ chối. Tôi cũng không muốn anh ta bởi vì nhất thời tức giận, khiến mình thiệt thòi, liền không tự giác mà hỏi: “Đừng cậy mạnh, rốt cuộc anh có sao không?”

Vệ Tử Hư cưng chiều tôi suy yếu cười cười nói: “Ừ, cô yên tâm đi, tôi không sao.”

Tôi gật đầu, người này nói chuyện với tôi vẫn luôn rất dịu dàng, đối với Diệm Thiên Ngạo lại đều hung hăng như vậy, cũng không biết đâu mới là tính cách thật của anh ta, có điều Vệ Tử Hư đối xử dịu dàng với tôi khiến Diệm Thiên Ngạo rất khó chịu, tôi bị anh trừng mắt có chút không rõ, chẳng lẽ tôi quan tâm người cứu tôi lại sai sao?

Sau khi Vệ Tử Hư thấy không vui liền hỏi vặn lại: “Anh không có chuyện gì trừng cô ấy làm gì? Không ưa cô ấy như vậy liền mau viết đơn lyhôn. Có bản lĩnh viết đơn ly hôn đóng dấu đi, cho cái đơn ly hôn giả tính gì. Diệm Thiên Ngạo qua nhiều năm như vậy, sao anh càng sống càng không có tiền đồ vậy?”

Diệm Thiên Ngạo banh cằm, anh nhìn chằm chằm Vệ Tử Hư từng câu từng chữ nói: “Đừng chọc ta. Đừng ép ta bây giờ giết ngươi.”

Vệ Tử Hư không sợ anh uy hiếp chút nào, còn tương đối ung dung nhún vai nói: “Cứ chọc giận anh thì thế nào. Quá khứ là đồ đệ của tôi nhớ nhung anh, bây giờ phong thủy quay vòng, đổi thành anh nhớ nhung đồ đệ của tôi rồi. Diệm Thiên Ngạo anh nói anh không có chuyện gì lặn qua lăn lại cái dáng vẻ gì, sớm biết hiện tại cần gì lúc trước chứ?”

Nghe Vệ Tử Hư nói xong, Diệm Thiên Ngạo tức giận năm hai tay, liền nghe được đốt tay kèn kẹt vang lên, có vẻ như lập tức muốn động thủ.

Tôi thấy anh tức giận, có điều nhẫn nhịn tức giận như vậy vẫn là lần đầu tiên, lúc nghĩ nên khuyên gỉai thế nào, người bịt mặt bên cạnh nói: “Dạ Quân, xin lấy đại cục làm trọng. Thượng thần Vệ Tử Hư trên người có vết thương, không thể chịu nổi ngài giày vò.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK