CHƯƠNG 418: GIẤC MƠ HƯ ẢO
Đối với một kẻ tiểu nhân như vậy, tôi phải nói gì mới được đây?
Phân phát phụ nữ của tên chết tiệt đi, tôi thật sự từng có suy nghĩ như vậy trong đầu, nhưng nó chỉ dừng lại ở giai đoạn suy nghĩ thôi, cũng sẽ không thật sự đổi thành hành động.
Con Phương Liên, người phụ nữ cái gì cũng không phải này thế nhưng lại to gan như thế, thừa dịp lộn xộn thả mấy người phụ nữ kia đi, trên danh nghĩa là chạy trốn. Nhưng thực tế là mượn dao giết người, đoán chừng, ở trong ngõ nhỏ với tôi kia có lẽ cũng giống vậy.
Hay cho một Phương Liên, thế nhưng muốn sử dụng điểm ấy đến bàn điều kiện với tôi, trái tim của cô ta thật là đủ lớn. Tôi lắc đầu cười cười, bề ngoài nhìn ngây thơ động lòng người như vậy, lại không ngờ rằng là một con sói đội lốt cừu, bội phục bội phục, tôi thừa nhận mình không làm được đến nước này, cô ta lại mặt không đổi sắc đúng lý hợp tình như vậy.
Dựa theo ý của cô ta, bây giờ có lẽ hậu cung của tên chết tiệt gần như đã chết hết rồi, chỉ còn lại hai người là tôi và cô ta, không cần tôi động một đầu ngón tay, đã tiêu diệt sạch sẽ mấy người phụ nữ kia, thật sự là giúp tôi một việc lớn, nhưng có phải tranh công thế này quá khiến người khác chán ghét rồi không!
Không biết là người phụ nữ này ngốc, hay cô ta coi tôi là kẻ ngốc nữa, thật sự nghĩ tôi không nhìn ra phía sau tranh công, thật ra là ném cái tội mượn dao giết người này lên người tôi sao, đến lúc đó có người hỏi, cái nồi này tôi cũng không cõng nổi.
Âm mưu một mũi tên trúng hai đích, người phụ nữ này muốn độc chiếm hậu cung đến điên rồi! Tôi là đối thủ lớn nhất của cô ta, trong danh sách tử vong của cô ta, có lẽ tôi xếp đầu tiên ấy, chẳng qua bây giờ cô ta tính nhầm, tôi không chết trong cái ngõ nhỏ kia, lại còn êm đẹp đứng trước mặt cô ta, cũng là chuyện cô ta không ngờ tới.
Tuy không biết người phụ nữ này có suy nghĩ gì, người bình thường đã chạy từ lâu rồi, cô ta lại còn ở lại, là không đặt tôi vào mắt, hay là nói cô ta cho rằng tôi không dám làm gì cô ta?
Ha hả, đúng là buồn cười mà, giữ lại một người phụ nữ lòng dạ độc ác, lại có âm mưu thế này ở hậu cung, cuộc sống của tôi còn có thể bình yên sao?
"Phương Liên à, lời này nói không đúng rồi, tôi chưa từng muốn mấy người phụ nữ kia rời khỏi, đều là phụ nữ của Dạ Quân, mọi người đều là chị em tốt, có thể sống cùng nhau đều là duyên! Nhưng cô thì hay rồi, tự tiện quyết định, gây nên rối loạn, thả mấy chị em kia đi, còn hại bọn họ rơi đến nông nỗi không chịu được thế này, cô nói tôi giữ lại cho cô con đường sống thế nào đây!”
Khóe miệng tôi chứa nụ cười nhìn Phương Liên, phụ nữ tự cho mình thông minh thật sự là ngu không ai bằng.
Hình như Phương Liên cũng biết mình có chút ngu xuẩn, cô ta không đánh đã khai, thừa nhận mình thả mấy người phụ nữ kia đi, một khi truy xét ra cô ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ: Phần Thất, bây giờ Dạ Quân không còn nữa, cô muốn ra tay với tôi, không sợ bị người khác nói xấu, nói cô thừa dịp Quỷ chủ không còn nữa mưu quyền hay sao?”
Buồn cười!
Tôi còn cần phải mưu quyền sao? Dạ Quân sống chết chưa biết, tôi là người phụ nữ của anh, sinh con trai cho anh, chỉ dựa vào điểm ấy, tôi cần đại phí chu chương* đi mưu quyền à?! Cái khác không nói, chỉ nói tới Thiên Hựu, tôi đã là chủ nhân của Quỷ giới, bốn chữ mẫu bằng tử quý là đủ rồi!
*Đại phí chu chương: chỉ việc hoang phí, khổ tâm vào những việc không đâu.
Lười nói nhảm với phụ nữ không có đầu óc, tôi cảm thấy mình nói nhiều thêm một chữ với cô ta, đều là đang lãng phí tế bào não của tôi, phụ nữ như vậy, trong phim truyền hình sống không quá ba tập đã đi lãnh cơm hộp rồi.
"Phương Liên, tôi cho cô một cơ hội sống sót, đầu thai đi.”
Tôi cảm thấy tôi đã xem như rất nhân từ với cô ta rồi, phụ nữ giống như cô ta rơi vào tay tên chết tiệt hơn phân nữa là bị ném vào biển lửa tan thành tro bụi, đã giết nhiều người như vậy, còn có thể đầu thai, tôi khoan dung biết bao nhiêu chứ!
Để lại một mình Phương Liên ở trong phòng, tôi đi ra ngoài, nếu cô ta thông minh một chút, nên hiểu đạo lý tay không đọ được chân, nếu không, tôi thật sự sẽ nặng tay diệt cô ta.
Ngày hôm sau, tôi đã biết được từ phía Thanh Minh là Phương Liên từng đi tìm anh ta, chủ động nói muốn đầu thai, người phụ nữ này đã đưa ra sự lựa chọn chính xác, đầu thai làm người sẽ quên đi kiếp này, đau đớn gì cũng sẽ không nhớ rõ nữa.
Sau trận đại chiến, Quỷ giới khôi phục sự yên tĩnh, đó chỉ là vẻ yên tĩnh bên ngoài mà thôi, thật ra tất cả mọi người đều biết, sau lưng sự yên tĩnh này không giống vậy, toàn bộ đều đã thay đổi.
Mấy ngày nay, chuyện duy nhất để tôi có chút vui mừng chính là Thiên Hựu, thằng bé này giống như ba nó, lớn cực kỳ nhanh, đã sớm thoát khỏi hình dáng trẻ con rồi, đứng ở trước mặt tôi, cũng sắp cao bằng tôi.
Nhìn thấy thay đổi từng ngày của cậu bé, trong lòng tôi cũng khó chịu theo, Thiên Hựu càng ngày càng giống Diệm Thiên Ngạo, ngay cả một cái nhíu mày, động tác nhỏ chép miệng, đều sinh động giống y dáng vẻ của tên chết tiệt, nhìn một cái nhăn mày một nụ cười của thằng bé, lòng tôi đau đớn như bị siết chặt lại.
Khó chịu nói không nên lời, lại có sự hối hận nói không nên lời, cho dù có nhớ nhung thế nào, đau khổ thế nào, cũng không thể đặt những loại cảm xúc này lên trên người Thiên Hựu!
Tên chết tiệt không về được, Thiên Hựu là con của chúng tôi, thằng bé có giống tên chết tiệt thế nào, chung quy cũng không phải là một người. Sao mỗi khi tôi nhìn thấy Thiên Hựu, lại có thể tưởng tượng thằng bé thành ba nó, sau đó không nhịn được nhớ nhung, đau khố, như thế là không công bằng với Thiên Hựu.
Tôi thật sự không phải một người mẹ xứng đáng mà!
Đã trôi qua lâu như vậy, có lẽ tôi nên tỉnh dậy khỏi sự mất mát này rồi, Diệm Thiên Ngạo không còn nữa, nhưng còn có con của chúng tôi, chúng tôi còn có tương lai, tôi không thể cứ khiến mình sống trong đau khổ của quá khứ được, vì Thiên Hựu có thể khỏe mạnh trưởng thành, lúc này tôi nên giữ những hồi ức này xuống đáy lòng, giấu kỹ nó đi như báu vật.
Không có Diệm Thiên Ngạo trấn thủ Quỷ giới, tôi đúng lúc xử lý mọi chuyện ở đây.
Trong lúc đại chiến, Sở Hiên và Bạch Linh có công bảo vệ Quỷ giới, tôi tìm đến Thanh Minh và Vĩnh Hiên bàn bạc, có nên ngoại lệ cho bọn họ một cơ hội hay không, nếu muốn đầu thai, cứ cho bọn họ một cuộc đời không bệnh không lo, thả bọn họ rời đi, nếu không muốn đầu thai, thì ở lại làm Quỷ sai, đãi ngộ hậu hĩnh.
Tôi thủy chung cho rằng ở hiền gặp lành, làm người là phải biết ơn báo đáp, người có ơn với tôi, nhất định phải không keo kiệt báo ơn.
Cuối cùng Sở Hiên và Bạch Linh lựa chọn đầu thai, mấy binh lính đi theo bọn họ cũng muốn đầu thai làm người, tôi tôn trọng lựa chọn của bọn họ, để cho bọn Thanh Minh đi sắp xếp, sớm thả bọn họ rời đi, tìm một gia đình bình an qua một kiếp.
Trong đại chiến, còn có một người tôi cũng phải cảm kích, đó chính là anh cả của anh em nhà họ Tống, anh ta suy nghĩ một lát rồi quyết định ở lại, anh ta muốn ở đây đợi một người.
Chuyện xưa thê lương của hai anh em nhà họ Tống, tôi đã biết được khi xuyên qua Mộng Yểm rồi, khi còn sống Tống lão đại là Đại tướng quân, bây giờ bảo vệ quỷ giới có công, nếu anh ta không muốn đầu thai, vậy tôi sẽ giữ anh ta ở lại Quỷ giới làm quỷ tùy thân, tiếp tục bảo vệ Quỷ giới, mãi đến khi em trai anh ta hết hình phạt ra ngoài, lại tính toán sau.
Sau khi Quỷ giới trải qua lần đại chiến này, thật sự đã bị giày vò không chịu nổi, bây giờ là lúc sử dụng nhân tài, chỉ cần có lợi cho sự bình yên của Quỷ giới, những chuyện khác cũng không cần suy xét.
Xem thiên tượng, biết chuyện thiên hạ!
Ông ba dạy tôi đạo pháp, nhưng tôi không muốn đi học thuật xem sao, tôi sợ tôi học xong sẽ không nhịn được đi nhìn sao Diêm Vương, tôi sợ nhìn thấy tinh tú khô cạn, cuối cùng chỉ còn lại một ngôi sao chính cô đơn treo trên bầu trời đêm, tôi không muốn biết những thứ này, coi như tôi là đà điểu cũng được, ít nhất trong lòng tôi còn giữ lại một nỗi nhớ.
Diệm Thiên Ngạo biến mất đã lâu như vậy, nhưng biểu hiện của Thiên đế từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng, tôi thật sự không hiểu nỗi suy nghĩ của anh ta, người chết chính là em trai ruột của anh ta, chẳng lẽ anh ta sẽ không khó chịu chút nào, hoặc là đến xem thử cháu của mình sao?
Tôi nằm trên giường, nắm chặt miếng ngọc bội màu trắng, nhắm mắt lại! Bây giờ tôi chỉ hy vọng mình có thể gặp tên chết tiệt ở trong mơ, có lẽ ngủ rồi, tôi sẽ có thể nhìn thấy anh, nói chuyện với anh, giấc mơ trở thành chỗ giao nhau duy nhất giữ tôi và anh.
Mãi đến giờ, tôi đều cố thử gạt bỏ những đau thương trong lòng đi, những mỗi lần đều thất bại kết thúc, tôi muốn mạnh mẽ trước mặt con và những người khác, nhưng tôi biết làm được những chuyện kia rồi, mỗi đêm lúc con người rơi vào yên tĩnh, tôi vẫn sẽ vì nhớ nhung mà đau khổ tột cùng.
Tôi không muốn khóc, đầu ngón tay cọ sát ngọc bội màu trắng lạnh như băng, tôi thấp giọng nói: “Lão già, mau trở lại đi! Tôi, tôi thật sự có chút không chống đỡ được rồi!”
Tinh Hàn đã chết, Tạ Linh Côn cũng đã chết, mặt ngoài nhìn như nguy hiểm đã được giải trừ, nhưng tôi lại có một loại cảm giác vẫn chưa kết thúc, trong tất cả vở kịch, vẫn còn một người chưa chết, đó chính là Tần Phong còn có đồ đệ của ông ta Tô Cẩn mà lão yêu nói, trên đời còn giữ lại tai họa như thế, chung quy không có ngày yên bình.
Với năng lực bây giờ của Quỷ giới, đừng nói đi dọn dẹp mấy con cá lọt lưới kia, cho dù giữ gìn tình trạng lúc này cũng rất khó, tôi đã không còn cách nào để nghĩ đến chuyện khác rồi, chỉ có thể dùng mọi khả năng giữ gìn trạng thái này, từ từ dọn dẹp tàn cuộc! Cho dù tên chết tiệt không còn nữa, cũng phải nghĩ cách khôi phục Quỷ giới lại như ban đầu, tiêu tốn bao nhiêu thời gian cũng không sao cả, không thể vì anh không còn mà khiến Quỷ giới tiếp tục sụp đổ được.
Suy nghĩ ngày càng trầm, tôi cầm ngọc bội màu trắng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ai cũng nói thần tiên không cần ngủ, nhưng tôi cảm thấy cho dù ngủ hay không, cảnh trong mơ vẫn luôn là điều kiện trị liệu tinh thần tốt nhất, ở trong mơ tràn đây vui vẻ, những chuyện không hoàn thành được trong hiện thực, đều có thể hoàn thành trong mơ, mặc dù đều là giả dối, nhưng có lợi cho việc tu bổ tinh thần.
Trong sương mù, tôi cảm thấy có người đang chạm vào mặt mình, rất nhẹ, giống như đang vuốt ve, hoặc là đang đụng vào, cảm thấy có chút không chân thực! Sức lực này rất giống tên chết tiệt. . .
Tôi không dám mở mắt ra, sợ vừa mở mắt cảnh trong mơ sẽ tan mất, tôi thử cảm nhận sức lực đầu ngón tay kia đụng vào mình, sau đó bắt lấy tay của anh, đặt vào trong lòng, phảng phất như thế, giống như anh sẽ không đi nữa: “Đừng đi nữa được không?”
"Được!"
Một tiếng trả lời như có như không, chớp mắt lấp đầy đáy lòng trống rỗng của tôi, mặc dù đây là giả, tôi cũng cảm thấy vui vẻ trước giờ chưa từng có.
Tôi nở nụ cười, ở trong mơ, tôi mặc cho tên chết tiệt giày vò mình bằng mọi cách, tôi dùng hết tất cả sức lực của mình hùa theo anh, chúng tôi điên cuồng thay đổi đủ loại tư thế, điên loan đảo phượng trên giường, tôi say sưa hét to, từng động tác từng chi tiết của anh đều giống lúc trước như đúc, anh biết rõ từng vị trí mẫn cảm trên thân thể tôi, dưới sự châm ngồi thổi gió của anh, hai chúng tôi cùng nhau đạt tới đỉnh cao khoái cảm.
Trong sự điên cuồng, chúng tôi vui không biết chán, giống như mãi mãi đều không muốn đủ, muốn gì thì làm nấy.
Không biết qua bao lâu, tôi mệt mỏi tỉnh lại từ trong mơ, mở mắt ra, cảm giác phong phú tràn đầy kia lập tức biến mất, trở thành tràn đầy cảm giác lạnh lẽo, vuốt ve chỗ giường bên cạnh, tôi tự giễu nở nụ cười, tôi vẫn là một mình.
Mơ cuối cùng vẫn là mơ, cho dù giấc mơ có chân thực bao nhiêu, tỉnh lại vẫn sẽ tan biến mất.
"Thất nương nương, đã ngủ chưa? Thiên đế đến đây, mời ngài gặp mặt!"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thanh Minh, tôi nhìn chằm chằm đầu giường chớp chớp mắt, ngẩn người một lúc lâu mới nói: "Được, tôi lập tức ngay."
Kỳ lạ, sao Thiên đế đột nhiên lại đến đây, thời khắc then chốt nhất của Quỷ giới không thấy anh ta xuất hiện, bây giờ ổn định rồi, anh ta lại đến đây, thế này là lại muốn làm gì?
Tôi đứng dậy mặc quần áo, vừa nhúc nhích người, lập tức cảm thấy cả người trở nên đau xót, nhất là sự khó chịu đau xót trướng đầy ở nơi nào đó, sao có thể thế này?
Loại cảm giác này tôi cực kỳ quen thuộc, nhưng chẳng nhẽ, lão già thật sự đã trở lại rồi? Hư cảnh vừa rồi không phải mơ, tôi thật sự làm với tên chết riwwjr?
Tôi cũng là phụ nữ từng sinh con rồi, về mặt này tôi dám chắc chắn đau xót thế này không phải làm trong mơ có thể sản sinh ra, nghĩ đến đây, tôi lập tức lấy ngọc bội màu trắng ra từ dưới gối, sờ sờ nhiều lần, không có thay đổi gì.