Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 251




Ông Ba ở bên cạnh mở ra mắt thần, sau khi thấy Quỷ vương Dạ Quân và quỷ tùy thân, ông liền đứng vào một bên.

Tôi không biết tại sao ông phải tránh, đứng tại chỗ, quỷ tùy thân len lén liếc tôi một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Quỷ vương Dạ Quân trợn mắt, quỷ tùy thân lập tức cúi người xuống nói: "Chuyện là như vậy, Vương phi thả hồn phách của Nhược Hi ra, bị thuộc hạ vô tình bắt gặp, nhưng do căn cơ quá yếu không thể đuổi kịp, cũng không dám tìm Vương phi để nói phải trái! Nếu thả những hồn phách đó ra, có thể sẽ bị đám ma quỷ ngoài kia xé nát, cho nên không thể làm gì khác hơn là tìm ngài."

Lại là Nhược Hi này, thật đúng là không thấy được người thì lại thấy được tên, không nghĩ tới tên chết tiệt trong tay lại còn có cả hồn phách của cô ta, cũng không biết là có ý gì.

Quỷ vương Dạ Quân nghe xong thì cũng vô cùng chấn động, cũng không còn thấy bóng dáng đâu! Anh cứ như vậy từ bay đi trước mặt tôi, ngay cả câu đến câu chào cũng không hề nói, trước mặt Nhược Hi, tôi thật giống như là chẳng hề có chút địa vị gì! Quá khứ tôi vô cùng tò mò về cô gái này, mà bây giờ, tôi lại có một nỗi sợ vô hình, đó là sợ biết được chân tướng.

Quỷ tùy thân một thân một mình đứng ở đó, cũng vô cùng lúng túng, cậu ta nhìn vào mắt tôi, môi mấp máy, dường như có lời gì muốn nói với tôi, nhưng khi nói ra rồi thì lại vòng vo."Thất nương nương, thuộc hạ cũng nên trở về Minh điện rồi! Người hãy tự mình chăm sóc bản thân, đừng có chạy lung tung, chờ Dạ Quân "

"Chờ cái gì? Cậu trở về nói cho anh ấy một tiếng, không cần trở lại tìm tôi, anh ấy cứ bận việc của mình đi, tôi không cần anh ấy quan tâm!" Lạnh lùng nói xong, tôi xoay người rời đi, ông Ba không nói tiếng nào đi theo sau lưng tôi, bước về phía trước.

Có những chuyện có thể giả bộ như không thấy được không nghe được, nhưng có một số việc đã có ở trong lòng thì sẽ bám rễ nảy mầm, cho dù là có thể giữ miệng không nói ra, nhưng cuối cùng nó vẫn tồn tại, thời gian trôi qua, hạt giống này cũng sẽ tiếp tục lớn lên, đến một mức nhất định nào đó thì cho dù tôi có muốn giả bộ đi nữa cũng khó lòng mà làm được.

Trải qua rồi, tôi mới hiểu được một đạo lý, trên đời này ngoại trừ bản thân mình, còn có ai có thể vì mình mà che gió che mưa, dựa vào người khác, cả ngày sẽ chỉ lo được lo mất, chỉ có dựa vào chính mình, trong lòng mới thanh thản!

Ba mẹ đã không có ở đây, không có những người ở bên bảo vệ, tôi sẽ phải tự mình độc lập kiên cười tự mình đối mặt, không thể để cho bà nội và ông Ba lo lắng, mọi người đã già rồi, sẽ không thể chịu đựng được những đả kích này. Tôi con sống một ngày đã là một sự may mắn, còn lo lắng về vị trí của mình trong lòng Diệm Thiên Ngạo làm gì chứ?

Đáng chết! Không nên nghĩ đến càng không nên đi hỏi, dù cho có đau lòng, cũng phải làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, bây giờ có thể đem hết toàn lực để sống tiếp, đã là chuyện đủ mệt mỏi rồi, những chuyện khác vẫn là không nên nghĩ đến thì hơn.

Trên đường trở về, đối diện với một người đàn ông trung niên đang vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi thấy ông Ba, liền ôm lấy đùi ông Ba hét lớn: "Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi! Ông Ba mau cứu với !"

Ông Ba nhanh chóng tránh người đàn ông này, lui về phía sau hai bước nói: "Không cần phải như vậy ! Ông cụ là không thể hít thở thông được, mới có thể phiêu du ở khắp nơi như vậy! Cậu trở về mua một cỗ quan tài thật tốt, thay quần áo sạch sẽ cho lão nhân gia, chôn cất xong xuôi thì sẽ không sao cả! Nhớ lấy, nhất định phải mua thêm vài bộ đồ mới, đốt nhiều tiền vàng bạc một chút, chớ có hẹp hòi! Khi còn sống không được sống cho yên ổn, chết cũng không được bạc đãi ông ấy."

Người đàn ông trung niên mặt đỏ đến tận mang tai, lúng túng gật đầu nói: "Nhất định, nhất định rồi!"

Nếu gặp phải người của nhà họ Triệu, sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, ông Ba liền đổi sang đường khác cùng tôi đến nhà bà nội.

Trên đường, ông Ba thở dài nói: "Triệu lão gia khi còn sống cũng đã khổ cả đời, đến già không làm gì được nữa, liền bị con cháu chê, không có ai chăm sóc yêu thương. Chết đi rồi, ngay cả một cái quan tài tủ tế bọc thân cũng không có, đồ mặc cũng là mấy bộ quần áo cũ từ ngày trước, vì một cái gia đình mà vất vả lam lũ cả đời, ai có thể chịu đựng nổi chuyện này! Loại chuyện táng tận lương tâm như ngược đãi người già mà bọn họ cũng có thể làm được, sau khi chết đi nhất định cũng sẽ không gặp được điều gì tốt đẹp cả."

Thì ra mùi trên người ông cụ không phải là mùi của những thi thể đã chết, mà là thể mùi hôi thối của cơ thể, không trách tôi lại cảm thấy kì lạ, người chết cũng chưa được mấy ngày, sao có thể sẽ thối rữa nhanh như vậy, mùi hôi của thi thể, thì ra là khi còn sống bị người nhà ngược đãi, không có ai trông coi chăm sóc.

Ông cụ Triệu cũng thật sự đáng thương, hi vọng ở dưới đó có thể sống thật tốt, mong có thể được bình yên an nghỉ!

Không biết có phải là vì chuyện của Ông cụ Triệu không mà làm tôi có chút xúc động!

Ở trên thế giới này, có bao nhiêu người có được may mắn, có bao nhiêu người có thể cả đời thuận lợi chứ. Không có ai là tốt hơn ai, nếu như có so sánh, lại hay so sánh với những người thê thảm hơn một chút, mà loại so sánh tương đối này, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy rất buồn cười.

Nghĩ đến mình, có lúc tôi lại cảm thấy mình lại chính là một trong số những người đáng thương đó.

Mười bốn tuổi thì gả cho người ta, đêm tân hôn thì giống như một cơn ác mộng, tỉnh lại thì mọi chuyện đã không thể như trước. Trong bốn năm, từ một cô gái trở thành người phụ nữ, tự mang Quỷ thai, cuộc đời tôi đã xảy ra biến đổi lớn, bị người khác bào bụng ra, bị chịu oan uổng, bị người khác hãm hại, tất cả đều là mạng của tôi, không thể nào thay đổi.

Tôi vẫn thường nói như vậy để tự an ủi mình, người đàn ông của tôi cũng rất tốt với tôi, sẽ bảo vệ tôi, sẽ hung dữ với tôi, sẽ bắt nạt tôi, nhưng có thể thay đổi đau đớn trong lòng tôi sao? Có lẽ là không thể nào, cho nên đau đớn và vui vẻ không thể nào dung hòa, chúng đối lập nhau. Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt, gì mà dùng thân cứu giúp, chỉ là một cái tát ngọt ngào, cũng không có ý nghĩa gì.

Một khi bị kích động, tôi cũng sẽ bị vứt bỏ thôi, những thứ tốt đẹp mà ngày xưa tôi đã từng nhận được cũng sẽ sớm bị che dấu đi.

Đây chính là bản tính con người , cũng có thể hiểu là ranh giới cuối cùng!

Nếu như anh tâm toàn ý đối xử với tôi nhưng bên trong còn có xen lẫn những điều kiện khác, vậy thì đối với tôi tất cả cũng đều trở nên vô nghĩa.

Không phải là do tôi hẹp hòi, mà là tôi cũng có ranh giới cuối cùng của chính mình.

Vừa hết buổi trưa, bà ba cũng chạy lại đây! Bốn người tụ lại cùng nhau, trên bàn cơm ngược lại vô cùng náo nhiệt.

Có lẽ tuổi của bà cũng đã lớn, không còn sự bốc đồng của tuổi trẻ, cùng với bà nội ở một bên nói chuyện, ngôn từ ít đi những châm chọc trào phúng vẫn hay ẩn giấu, lại có thể nói ra nhiều câu nói chân thật hơn.

Bà nội làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi ông ba cùng bà ba, bát của tôi thì vẫn trống rỗng, đối mặt với các loại mỹ vị, một chút cảm xúc muốn ăn cũng đều không có! Ông ba cùng với bà nội đều biết tình huống của tôi, cho nên bọn họ cũng tự mình ăn đồ ăn của mình, không tới khuyên tôi, nhưng bà ba thấy tôi mãi không chịu động đũa, liền gắp không ít món ăn vào bên trong bát của tôi, còn khuyên tôi nên ăn nhiều hơn, không nên giảm béo, chân tâm thật ý, thái độ vô cùng thân thiết, ông ba nhìn bà một cái, cũng không nhiều lời cứ để bà tùy ý.

Khi không có việc gì làm, ông ba có cái sở thích nhỏ là sau khi ăn xong làm một ly rượu, không cần uống nhiều, chỉ là uống đến độ thoải mái thì thôi!

Bình rượu vừa mở ra, mùi lúa miến xông vào mũi, thơm vô cùng, nhìn dáng vẻ ông ba hưởng thụ, tôi không khỏi tò mò rượu kia rốt cuộc là có hương vị như thế nào.

Ông ba nhìn về phía tôi cười hì hì nói: "Cháu ngoan, cháu cũng đã đủ tuổi rồi, có muốn tới thử một chút hay không?"

Tôi chỉ do dự một chút sau đó gật đầu, lấy một cái cốc ra, để cho ông ba rót cho tôi một ít, nhấp một miếng, mùi vị cay nồng xông lên tận não. Lần đầu tiên uống rượu, nói cái gì cũng phải cố gắng nuốt xuống, ép buộc mình phải nuốt vào trong bụng, oa, cái vị kia ở trong bụng cũng thiêu đốt nóng cháy, nóng bỏng khó chịu.

Tôi có thể một hơi nuốt xuống, chính mình cũng muốn khâm phục mình, trời ạ, tôi chính loại người hoặc là không làm, một khi đã tàn nhẫn lên thì đến chính tôi cũng phải sợ hãi bản thân nha.

người xưa vẫn hay nói, một ly rượu giải ngàn nỗi buồn lo, trong lòng không vui cứ làm một ly rượu, đè ép trái tim buồn khổ xuống! Rượu trắng này thật sự quá khó uống, nhưng mà nó lại thiêu cháy ruột gan của tôi, có thể khiến cho khó chịu trong lòng tôi đột nhiên biến mất, cho nên kể cả uống vào không tốt cho cơ thể, tôi cũng cảm thấy đáng giá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK