Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 284:




"Tôi nghe hiểu ý của ông, nhưng tôi nghĩ bảo tôi nói chuyện với anh ấy còn không bằng lấy thân phận của ông đi khuyên nhủ anh ta. Chỉ có điều rốt cuộc đây cũng là một mạng sống, ông muốn tôi ép anh ấy giết người, nếu chuyện này thành công, tôi có bị trời đánh không?"

Nếu tên chết tiệt nghe lời của tôi giết Nghiên Phi, thì chẳng phải tôi đã trở thành hung thủ hại người gián tiếp hay sao? Giết người là tội nặng đấy!

Thiên đế chắp tay sau lưng hừ lạnh một tiếng nói: "Trời đánh? Ha ha ha, trẫm chính là trời!"

Được rồi đấy! Ông là ông trời! Nếu tôi không làm chỉ có còn đường chết, nếu tôi làm, mọi người đều vui vẻ.

Dù sao tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác, nhưng tôi vẫn muốn cầu xin cho Nghiên Phi. Nếu cô ta thật sự hồn bay phách tán thì sau này sẽ không còn đường lui nữa: "Thật ra, Nghiên Phi kia cũng không tính là cắm sừng Thiên Ngạo? Từ lúc đầu cô ấy đã thẳng thắn, không tính là lừa gạt, vì vậy tôi cảm thấy bản tính của cô ấy không xấu, đừng dùng tới biện pháp hồn bay phách tán mãi không siêu sinh thảm thiết như vậy được không? Bằng không thì cho kiếp sau của cô ấy chịu giày vò, khổ cực một chút, xem như trừng phạt cô ta là được rồi."

Thiên đế lập tức cắt ngang lời tôi, giọng điệu khó chịu nói: "Trước khi thông cảm cho người khác thì ngươi hãy lo lắng cho tình cảnh của mình đi! Chắc hẳn ngươi cũng biết làm thế nào, đừng do dự nữa! Vương Phi kia cũng không phạm phải tội lớn gì mà đã xử trí như vậy, cho nên Nghiên Phi này tuyệt đối không thể tha thứ được!"

Ông ta cũng đã nói đến mức này rồi, tôi còn nói gì được nữa đây? Được rồi, ông ta bắt tôi làm kẻ tiểu nhân, vậy thì tôi làm. Ai bảo tôi đến không đúng lúc, hiếm lắm mới chủ động đến xem Quỷ giới như thế nào, ai ngờ đụng phải chuyện lúng túng này, đúng là xui xẻo tám kiếp mà.

Thiên đế chính là người kết thúc đề tài, không còn gì để tán gẫu nên tôi ngậm miệng lại chờ đợi. Cũng may không bao lâu tên chết tiệt đã trở về. Tôi đúng là lần đầu tiên thấy anh ăn mặc đường hoàng ra trận, ngay cả quan bào cũng đổi thành long ấn thêu chỉ bạc nền đen, tóc búi cao, dùng ngân quan cố định lại, mặt nạ người cũng đổi thành màu đen bạc, che đi dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của anh.

Sau khi trang điểm anh đúng là chỉn chu hơn rất nhiều, nhưng giọng điệu lại chẳng nghiêm túc chút nào. Quỷ Vương Dạ Quân bước lên không nhịn được nói: "Có việc nói mau!"

Tôi bị thái độ của tên chết tiệt làm cho bối rối, đối phương là Thiên đế đấy, anh làm như vậy không sợ người ta bẻ cổ à?

Thiên đế đứng trên cao không phản ứng, ông ấy đưa lưng về phía anh nói: "Ngươi đó, khi nào mới thay đổi được tính nết này đây? Lúc nào cũng nôn nóng như vậy."

Quỷ Vương Dạ Quân nhăn mày không nhịn được nói: "Đó cũng chỉ là đối với ông mà thôi. Đến chỗ tôi có chuyện gì nói mau, tôi rất bận!"

Rốt cuộc tôi thấy được Thiên đế mỉm cười, ông ta cười ha ha hai tiếng nói: "Đã như vậy, ngươi cứ bận chuyện của ngươi đi, ngày khác ta sẽ trở lại nói chuyện sau!"

Ông ta vừa dứt lời, bóng người trước mặt đã biến mất không thấy tăm hơi. Tôi còn chưa kịp suy nghĩ đã phát hiện hai mắt của tên chết tiệt đằng đằng sát khí: "Chỉ biết giày vò người khác, ăn no rửng mỡ mà!"

Anh đúng là dám nói, chỉ có điều ngẫm lại Thiên đế đúng là người như vậy. Ông ta cũng đã đến rồi, còn bảo người ta đi tắm rửa thay quần áo mới chịu gặp mặt. Sau khi người ta làm xong xuôi hết, trở về thì ông lại không nói gì đã bỏ đi. Đây không phải là giày vò, trêu chọc người khác sao?

Tên chết tiệt không oán giận nhiều trước mặt tôi, chỉ là cau mày hỏi: "Em còn đứng ngây ra làm gì? Không phải muốn đi gặp Mạc Thư Nhiên sao?"

Ồ, đúng rồi! Đây chính là mục đích tôi đến đây. Thế mà bị Thiên đế làm cho choáng váng đầu óc đến nỗi quên luôn chuyện này.

Đi theo sau lưng Quỷ Vương Dạ Quân, tôi mải mê suy nghĩ chuyện của Nghiên Phi, không biết nên mở miệng thế nào? Trước đó tôi cảm thấy anh là người lạnh lùng vô tình, nhưng trong chuyện của Nghiên Phi anh là người rất có tình cảm. Nếu suy nghĩ theo cảm tính, chắc chắn tôi không hy vọng anh thay đổi chủ ý của mình. Nhưng nếu anh không làm Thiên đế sẽ giận tím mặt, đến lúc đó ai cũng không có ngày lành.

Giữa việc lựa chọn một người phụ nữ xa lạ với người đàn ông của mình, tôi chỉ có thể thử thăm dò hỏi: "Tên chết tiệt, chuyện của Nghiên Phi anh định làm thế nào? Bây giờ hai người các người đã có quan hệ vợ chồng, nhưng đứa bé không phải là con của anh, nếu chuyện này truyền ra ngoài khó tránh sẽ có tin đồn bất lợi cho anh, lời người đáng sợ, anh nói có phải không?"

Quỷ Vương Dạ Quân hơi sững sờ quay đầu nhìn tôi hỏi: "Em nghe Thiên đế nói như vậy sao? Em đừng để ý tới ông ta là được rồi. Chuyện của Nghiên Phi ta biết xử trí, không cần ông ta lo chuyện bao đồng. Em cũng đừng học theo ông ta không có chuyện gì cũng cằn nhằn không dứt."

Quả nhiên, chẳng khác suy nghĩ của tôi là mấy, tuy tôi cũng cảm thấy Thiên đế kia là người thích kiếm chuyện, nhưng bây giờ tất cả chuyện này đều đè lên người tôi, rất khó chịu: “Tôi rất tò mò tại sao ông ta vừa đến đã bảo anh đi thay quần áo vậy?"

“Theo cách nói của các người, ông ta là mắc bệnh hình thức. Vì thế mỗi lần ông ta đến đây dò xét, ta đều sẽ đối xử nghiêm túc, còn không phải vì ta vừa trở về từ Nhân giới, ăn mặc tùy tiện, không thuận mắt ông ấy nên phải đi tắm rửa thay quần áo trước sao?"

Tôi thấy “tùy tiện” mà tên chết tiệt nói giống như anh ta rất xem thường Thiên đế, cũng không biết làm như vậy có đúng không. Dù sao tôi nghĩ Thiên đế này chắc cũng không phải là loại người không tắm rửa sạch sẽ thì không ra khỏi nhà, vô cùng thích sạch sẽ kia.

Thất hiện tại tâm trạng của tên chết tiệt khá tốt, tôi thừa cơ hội mượn đề tài của Nghiên Phi nói tiếp: "Thì ra là vậy! Tên chết tiệt, anh có cách nào giấu được Thiên đế để cho Nghiên Phi chuyển kiếp làm người, nhưng bề ngoài thì cô ấy đã hồn phi phách tán không?"

Quỷ Vương Dạ Vương bỗng nhiên dừng bước lại, hại tôi suýt chút nữa thì đụng vào anh, anh ta chỉ tay vào trán tôi, híp mắt hỏi: "Ông ta đã nói gì với em?"

Suýt chút nữa tôi đã nói ra tất cả, nhưng nghĩ tới có thể xảy ra hậu quả khó lường nên vội nuốt xuống những lời muốn nói xuống: "Không có! Tôi chỉ cảm thấy người như ông ấy chắc hẳn sẽ không chừa đường sống cho ai, vì vậy nên muốn hỏi anh có cách nào giấu được ông ta không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK