Trong không khí tản ra một mùi hôi thối nồng nặc, giống như mùi vị toả ra khi máu thịt bị thối rữa tích tụ lại, làm cho người ta có cảm giác buồn nôn.
Tôi thật sự không nhịn được mà chạy qua một bên nôn thốc nôn tháo. Cảnh tượng trong động kia đúng là khó mà chịu đựng nổi, bên trong chất đầy thi thể, tử trạng rất thê thảm, cơ thể bị tách rời nằm chất đống, máu thịt lẫn lộn, có vài phần thịt đã bị thối rữa ở mức độ cao, không thể phân biệt được đó là bộ phận nào, nhìn rất kinh tởm.
Tôi không ăn đồ ăn nên nôn mửa một lúc cũng không nôn ra cái gì, ngược lại là làm cho dạ dày bị buồn nôn mà dẫn đến co thắt lại, đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Trần Dương tựa hồ không thèm để ý đến cảnh tượng trong động, anh ta nhìn xuống rồi nhảy vào động.
Tôi dám nói đây chính là người có sức chịu đựng lớn nhất mà tôi từng qua, cái mùi vị lơ lửng trong động ấy cũng có thể làm người ta ngạt thở mà chết. Trần Dương thờ ơ đi tra xét những thi thể này, tôi thật sự không biết anh ta nghĩ thế nào nữa, có lẽ người thoát khỏi sinh tử luân hồi như anh ta, ngay cả khứu giác cũng bị mất đi, nếu không một người bình thường sao có thể làm được như anh ta chứ? Ngay cả một cái cau mày cũng không có, lại còn đi tra xét một cách chuyên nghiệp như thế.
Một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần, tôi dừng lại, xác định là tiếng bước chân, nhưng không có tiếng người nói chuyện, hơn nữa những tiếng bước chân này đến từ bốn phương tám hướng, tạo thành một cái vòng vây tựa như đi từ bên ngoài tới đây vậy.
Tôi rất ngạc nhiên, nơi núi sâu thế này mà có nhiều người như thế, bọn họ tới đây làm gì vậy?
Trần Dương hơi sửng sốt một chút, lập tức chạy về phía tôi, nắm lấy bả vai tôi rồi không một tiếng động nhảy lên không trung, dẫn tôi lên trên một cây to, ẩn trốn.
Đây là có chuyện gì thế? Tôi khó hiểu nhìn Trần Dương, bị động tác của anh ta làm cho hoảng sợ nên không biết phải làm sao. Muốn mở miệng hỏi, anh ta lại làm ra động tác đừng lên tiếng với tôi, tôi che miệng lại rồi nhìn xuống.
Chúng tôi vừa rời đi không bao lâu, có một đám người mặc khôi giáp của binh lính cổ đại, cầm theo một trường mâu lớn đi ra khỏi rừng, hướng về phía cái động đó. Nghe tiếng bước chân, tôi dám nói tiếng bước chân mà tôi nghe được chính là do họ phát ra.
Binh sĩ mặc khôi giáp? Đầu tiên là tôi nghĩ đến những quỷ binh không đầu mà ông lão hái thuốc đã nói. Bên dưới mũ giáp của những binh lính đó hẳn là không có gương mặt, cũng không có đầu. Chỉ là bởi vì cách quá cao, tôi nhìn cũng không rõ lắm, cũng không biết ở một nơi cao như thế, Trần Dương làm sao lại đưa tôi lên được. Chỉ nhảy một cái mà có thể cao đến thế, tựa như treo dây cáp trong các bộ phim võ thuật vậy.
Binh sĩ cổ đại bên dưới đang đè hai người sống, bọn họ vừa giãy giụa, vừa dùng tiếng nước ngoài để mắng chửi, có rất nhiều từ mà tôi không hiểu, nhưng lại có một từ thường xuất hiện trong phim ảnh trên ti vi, thấy nhiều và nghe nhiều rồi nên tự nhiên biết đó là một câu chửi thề.
Không nhìn thấy rõ dáng vẻ của binh sĩ cổ đại, nhưng mà người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh thì vẫn có thể nhận ra. Chỉ là không ngờ được nơi núi non nghèo nàn này của chúng tôi còn có người ngoại quốc xuất hiện, điều này làm cho tôi cảm thấy thật là ngoài ý muốn. Chẳng lẽ bọn họ cũng tới trộm mộ, cũng theo dõi long mạch của chúng tôi nơi đây?
Hai người ngoại quốc bị binh sĩ cổ đại đè trên đất, những binh sĩ cổ đại kia giơ trường mâu lên, lập tức đâm vào cơ thể bọn họ, dưới vẻ mặt tuyệt vọng mà lấy đi mạng sống của họ. Máu bắn tung toé khắp nơi, văng lên trên người những binh sĩ đó, nhưng những binh sĩ lại không có chút cảm giác nào mà một lần lại một lần, không ngừng nghỉ đâm xuống thi thể của họ, sau khi đâm thi thể người ta thành như tổ ong vò vẽ thì ném vào trong động.
Bây giờ, tôi biết tại sao có những thi thể trong động đó, tại sao chết thê thảm như thế rồi, hoá ra đều bị những người này, từ sống sờ sờ đâm thành tổ ong vò vẽ, đến khi chảy hết máu mới dừng lại.
Binh sĩ cổ đại cầm trường mâu, phía trên còn đang rỉ máu, đầu mũi giáo còn treo một cục thịt không biết của bộ phận nào. Gió núi thổi qua một cái, mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi, dạ dày vốn không thoải mải lại càng khó chịu hơn. Tôi sắp không nhịn được cảm giác muốn nôn mửa lần nữa, hi vọng những binh lính cổ đại bên dưới nhanh chóng rời đi. Phản ứng sinh lí thường tới nhanh hơn não, tôi sợ mình sẽ không nhìn được mà nôn hết lên trên đầu những thứ kia mất.
Không đành lòng nhìn nữa, cũng không ngửi được mùi này, bất đắc dĩ quá tôi bèn vùi đầu vào trước ngực Trần Dương, nghĩ rằng như vậy sẽ bớt ngửi được mùi hôi thối, tôi cũng có thể nhẫn nhịn lâu hơn. Thật ra thì làm vậy, tôi rất ngại ngùng, dù sao anh ta cũng là đàn ông, tôi chỉ đành tự an ủi mình, đây là không có biện pháp nào nữa rồi, nếu không thì sẽ bị đâm như tổ ong vò vẽ như hai người lúc nãy rồi bị ném vào trong động.
Trần Dương như đang an ủi mà vỗ lưng tôi, giúp tôi thuận khí, điều này thật sự làm tôi giật mình không ít, anh ta cũng là người đàn ông dịu dàng vậy sao? Nhưng mà nhờ động tác của anh ta, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chỉ là ngồi xổm nên chân hơi tê dại, không dễ chịu, muốn đổi tư thế. Thế nhưng cành cây mà tôi đạp lên lại không hề vững chắc, răng rắc một tiếng rồi gãy luôn.
Tôi cứ vậy mà rơi xuống từ trong ngực Trần Dương. Binh sĩ cổ đại bên dưới nghe tiếng động rồi ngẩng đầu lên, quả nhiên dưới mũ giáp không có gì cả, chỉ có vết thương ở cổ. Tôi không biết bọn họ có thể nhìn thấy tôi không, tôi chỉ thấy Trần Dương trợn to mắt, cánh tay giơ giữa không trung cứng ngắc cực kì, trên mặt đầy kinh ngạc, tôi lại gây hoạ rồi!
Ôi chao!
Tôi nói với Trần Dương: “Xin lỗi, tôi không cố ý!"
Trong nháy mắt, tôi được Trần Dương kéo về, anh ta vẫn chưa tỉnh hổn mà nói: “Tôi giữ chân họ, cô trốn trước đi."
Vừa dứt lời, tôi liền cảm giác được cả cây đều đang lay động, những binh sĩ cổ đại kia vây quanh dưới tàng cây, mãnh liệt lắc thân cây, giống như muốn lắc cây để chúng tôi rơi xuống vậy. Theo sức lực của bọn họ, đại thụ sụp đổ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi lắc đầu một cái hỏi: “Bọn họ là âm binh sao?"
"Không sai. Sau khi binh lính cổ đại chôn cùng chủ nhân, họ sẽ thành âm binh bảo vệ chủ nhân của mình, bọn họ do chủ nhân của ngôi mộ điều khiển, thế nên không thuộc về sự cai quản của quỷ giới ở địa phủ!"
Được rồi! Đã như vậy, tôi ở lại cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy tôi gật đầu nói một tiếng "được". Trần Dương mang tôi nhảy xuống đại thụ.
Âm binh từ bốn phương tám hướng vây tới, vây quanh hai người chúng tôi, đối mặt chính diện, bức hoạ kia quả thực không dám khen tặng, dưới mũ giáp là một mảnh đen nhánh, âm u đến đáng sợ.
Trần Dương lập tức vẽ trận lên trên mặt đất, tôi trốn sau lưng anh ta. Lúc những âm binh kia giơ cao trường mâu đâm xuống, tôi lập tức thét chói tai.
Trần Dương tung một chưởng vào trung tâm trận, kim quang ánh lên khắp nơi, những âm binh xông lên đầu tiên ngã xuống từng tên một.
Tôi chỉ nghe anh ta quát to một tiếng: “Bây giờ!"
Hả?
Không đợi tôi kịp phản ứng, tôi liền cảm thấy cả người như đang bay. Tốc độ của anh ta quá nhanh, tôi hoàn toàn không thấy được cảnh sắc xung quanh, bên tai chỉ có tiếng gió ào ào, hai chân căn bản không chạm đất, hoàn toàn là bị anh ta lôi bay lên!
Chỉ là tốc độ của những âm binh kia cũng rất nhanh, tuy tôi không thấy rõ, nhưng từ trong không khí cũng ngửi được mùi của bọn họ, ngay tại phía sau cách chúng tôi không xa.
Chạy được một đoạn, Trần Dương đột nhiên ném tôi về phía trước rồi nói: “Tôi ngăn cản họ, cô tự trốn đi."
Tôi nặng nề rơi xuống mặt đất, không có tâm trạng chú ý đến cặp mông đau đớn, bò dậy tiếp tục chạy về phía trước. Lo lắng Trần Dương có thể bị những tên âm binh đó tiêu diệt, nhưng nghĩ đến chuyện anh ta là người có thể đánh với tên chết tiệt đến bất phân thắng bại, hẳn sẽ không dễ chết như thế!
Sau lưng truyền tới tiếng đánh nhau, tiếng kim loại va chạm rồi nổ tung thành những đốm lửa nhỏ thoáng qua nơi chân trời, phát ra những âm vang loảng xoảng hùng hồn. Tôi bị doạ sợ không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có chạy thục mạng về phía trước.
Cũng không biết đã chạy bao lâu và chạy về nơi nào, hai chân đau đến chết lặng, một bước đạp hụt nên té xuống, lăn mình đến khi chạm đến cây to mới dừng lại.
Thở hổn hển từng hơi một, xung quanh yên lặng kinh khủng, không nghe được tiếng đánh nhau, cũng không biết mình đang ở đâu. Tôi lạc đường trong núi, trước mắt chỉ có sương trắng dày đặc, không nhìn thấy những cảnh sắc khác.
Tuyệt vọng!
Giây phút này, tôi thực sự có cảm giác đó, bên cạnh không có người quen biết, tôi không tìm được đường về nhà, lại càng không biết được vị trí của Trần Dương. Bị Quỷ vương Dạ Quân bỏ lại, tôi phải làm sao?
Chỉ dựa vào năng lực của tôi thì căn bản không làm màn sương này tản đi được, không tìm được đường về chính là chờ chết. Tôi không trông mong Quỷ vương Dạ Quân sẽ quay lại tìm tôi. Anh tức giận như thế mà ném tôi vào trong núi, bây giờ cũng sẽ không muốn quay lại tìm tôi, chỉ có thể chờ Trần Dương tới cứu tôi, đây chính là hi vọng duy nhất của tôi.
Tìm một gốc cây yên lặng rồi ngồi tựa vào, chạy một đường thật sự quá mệt mỏi đến mức không biết trời nam đất bắc, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi lại nghe được tiếng bước chân, hơn nữa không chỉ có một!
Xong rồi, những tên âm binh đuổi đến nhanh vậy sao?
Tôi bị sợ đến mức không dám thở mạnh, người núp ra sau cây rồi nhìn ra ngoài.
Bốn phía, ngoại trừ sương mù dày đặc thì không thấy được gì, tiếng bước chân vang lên bên tai càng lúc càng gần, giống như tử thần đang qua lại ở nơi mình không thấy được, nhưng tuỳ thời sẽ lấy mạng mình, cảm giác chờ đợi trong dằn vặt này đúng là làm người ta dễ sụp đổ.
Chiến đấu đi nào!
Tôi nhắm hai mắt dùng sức cắn ngón tay rồi nhanh chóng vẽ bùa chú lên trên áo quần, cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng ít nhất là cho mình một ám chỉ. Huyết chú đối phó với một hai tên âm binh hẳn là không có vấn đề, nhưng nếu nhiều, sợ rằng sẽ không có tác dụng, nhưng mà có thể đánh được mấy tên thì cũng coi như là trợ giúp cho việc chạy thoát thân rồi.
Không đánh lại thì bỏ chạy, đây là biện pháp mà tôi đã nghĩ kĩ.
Chuẩn bị sẵn sàng, hai mắt nhìn chăm chú về phía có tiếng bước chân, học theo đạo thuật mà ngày thường ông Ba vẫn làm, mở hai tay ra, giơ hai ngón tay lên, chỉ về bên phải!