CHƯƠNG 389: SÁT TINH
Đứng ở chỗ cao, tôi hô lớn với Tạ Linh Côn: “Dừng tay, Tạ Linh Côn, bảo ông ta dừng tay!”
Tạ Linh Côn lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, anh ta cũng không nghe theo tôi bảo Trần Phong dừng tay.
Lúc này, trong gió truyền đến giọng nói của Trần Phong, ông ta thê lương hát đến: “Cửu Chuyển Huyền Tâm nha, cứu mạng con ta nha, nô dùng tính mạng của bốn mươi chín trẻ sơ sinh nha, đổi một viên Cửu Chuyển Huyền Tâm ahhhh.”
Tôi đảo mắt nhìn về phía bốn mươi chín đứa bé bị bóng xám bao phủ, thân thể co ro của bọn chúng từ từ biến thành từng điểm sáng vàng nhỏ lấp lóe, trôi nổi giữa không trung, sau một lát, những điểm sáng này hội tụ vào một chỗ, dâng lên nơi cao nhất, một đám ánh sáng vàng rơi xuống.
Tôi nhìn ánh sáng vàng rải rác trên người con trai tôi, những điểm sáng kia từ từ ngưng hợp lại một chỗ thành hình trái tim, tâm tình phức tạp, cuối cùng vẫn là đến chậm.
Ngay từ đầu Tạ Linh Côn đã tính đến việc tôi sẽ hối hận, vì vậy mới nói ra chuẩn bị bảy ngày. Nếu như tôi tin, bảy ngày sau, cho dù tôi hối hận thì cũng không làm nên chuyện gì.
Tạ Linh Côn nhìn chằm chằm viên Cửu Chuyển Huyền Tâm kia từ từ rơi xuống, sau khi tiến vào trong cơ thể đứa bé, mới bay về phía tôi, đỡ lấy thân thể sắp rơi xuống của tôi, lạnh giọng nói: “Nhân từ sẽ không đổi được mạng người! Cô muốn mạng sống của con cô thì nhất định phải học được ích kỷ! Cho dù tấm lòng của cô lại có thể bao dung cả thiên hạ, cũng không đổi được một mạng con trai cô, dùng một cái hư danh bỏ đi, đây chính là điều cô muốn sao? Phía sau quang vinh lẫy lừng chẳng qua chỉ là sự đáng thương.”
Tôi cắn cánh môi, giờ phút này các loại hối hận áy náy quẩn quanh trong lòng tôi, bây giờ nói gì cũng là giả, chuyện đã thành, kết cục đã định, còn có thể dùng cái gì.
Đột nhiên, Trần Phong kinh hãi nhìn giữa không trung run rẩy hô lên: “Đại, đại nhân, không đúng, anh, anh mau đến!”
Trong lòng tôi lộp bộp trầm xuống, nhìn theo tiếng gọi của Trần Phong, chẳng biến từ lúc nào trái tim nhập vào trong thân thể con trai tôi biến thành màu đỏ.
Tạ Linh Côn nhìn thấy vậy phi thân bay lên, muốn bắt lấy trái tim còn sót lại một nửa ở bên ngoài, nhưng khi anh ta chạy đến, viên Cửu Chuyển Huyền Tâm kia đã hoàn toàn chui vào trong thân thể của con tôi.
Một tia ánh sáng đỏ từ trong thân thể con tôi tỏa ra, đánh bay người đến gần thân thể của nó, mặt nạ của Trần Phong vỡ vụn, Tạ Linh Côn bị đánh bay ra ngoài, mà tôi ở xa mặc dù không nhận phải thương tổn, nhưng cũng bị ánh sáng đỏ này chấn động ngã trên mặt đất.
Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy?
Chờ sau khi tôi lấy lại sức, con của tôi đã sớm không còn ở trên không trung, biến mất không thấy tăm hơi.
Tạ Linh Côn ổn định tâm thần bấm ngón tay tính toán, sắc mặt hai người đều âm trầm xuống, tôi nhìn bọn họ có một loại dự cảm xấu: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Con của tôi đâu?”
Trần Phong không lên tiếng, Tạ Linh Côn nhíu mày nói: “Ngoài ý muốn, tôi không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, Cửu Chuyển Huyền Tâm chính là có hai tướng khí chính tà, theo lý thuyết, đứa bé là vật tinh khiết nhất trên thế giới này, không thể sẽ khiến cho Cửu Chuyển Huyền Tâm phát sinh biến hóa, vì sao lại bị tà khí dính vào chứ?”
Tôi nghe không hiểu: “Hai tướng khí cái gì chứ? Là ý gì? Được rồi, không cần giải thích với tôi, bây giờ tôi chỉ muốn biết con của tôi ở đâu?”
Trần Phong nhìn về phía chân trời nói: “Chạy rồi! Vừa rồi cô cũng cảm thấy sức mạnh kia, nó vốn là con của Quỷ Chủ, là bào thai trời sinh bất phàm, bây giờ có một viên Cửu Chuyển Huyền Tâm bị nhuộm tà khí, bản chất của nó cũng sẽ thay đổi.”
Đầu tôi bị hai chữ ‘tà khí’ quấy nhiễu rối tung rối mù, hễ bị hai chữ này dính lên thì sẽ không có kết cục tốt. Vì mạng sống của đứa bé đã cố gắng nhiều như vậy, kết quả vẫn không thể đổi lấy một tương lai yên ổn cho nó, chẳng lẽ đây là báo ứng của việc dùng tính mạng bốn mươi chín đứa bé đổi sao?
Tôi hận chính mình chết được, nếu như tôi có thể chạy đến sớm một chút, có lẽ kết quả sẽ không như vậy: “Tạ Linh Côn, vì sao không nghe tôi, anh biết xem bói như vậy, vì sao không tính đến sẽ có kết quả thế này!”
Tạ Linh Côn không phản bác gì, đôi mắt anh ta rủ xuống nói: “Mọi việc đều có thiên cơ ẩn giấu, giống như ta không biết trong số mệnh của con cô mang theo sát khí! Nhưng mà, ta sẽ không hối hận vì những chuyện làm ngày hôm nay, nhất định ta sẽ tìm đứa bé trở về, Thiên đế sẽ không cho phép người như nó tồn tại.”
Số mệnh mang theo sát, ha ha, con của tôi trời sinh chính là sát tinh. Tôi đã từng nghe thấy một cách nói của người đời đối với sát tinh, người như thế này đi đến nơi nào thì nơi đó trăm họ lầm than, không có một ngọn cỏ, mặc dù tôi cảm thấy cách nói đó hơi phóng đại, nhưng sát tinh sẽ mang đến tai họa quanh mình, mệnh cách này không khác với người mang mệnh cô tinh lắm, hoặc là sống cô độc quãng đời còn lại, hoặc là gặp được một người tương sinh tương khắc.
Nếu như không thể gặp được người như vậy, nếu bị nó ràng buộc thì cuối cùng chỉ có một kết cục, đó là chết.
Đúng như Tạ Linh Côn nói, người của Thiên giới tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho sát tinh, tuyệt sẽ không để một người sống trên đời này.
Thiên sát cô tinh, mệch cách như này cũng không có nhiều, tôi không nghĩ đến trong cuộc đời này tôi lại gặp được cả hai, một người là Trần Dương, một người là con tôi.
Việc đã đến nước này thì còn có thể làm thế nào nữa? Chỉ có thể chờ xem nơi nào bốc lên ngọn lửa chiến tranh thì đi đến tìm con trai tôi, nó vốn là con trai của Quỷ Chủ, trưởng thành nhanh hơn đứa bé bình thường, trước đó là bởi vì không có trái tim nên mới có thể bị dừng lại ở thời điểm vừa ra đời, bây giờ có Cửu Chuyển Huyền Tâm rồi, tôi nghĩ chưa đến mấy ngày thì nó đã trưởng thành rồi!
Đứa bé được cứu sống, nhưng cũng chạy rồi! Trong tay Tạ Linh Côn đã không còn con át chủ bài có thể kìm hãm tôi, tôi cũng không phải tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta nữa, tôi muốn đi, anh ta cũng không ngăn được tôi!
Sau khi rời khỏi Họa Quyển, tôi trực tiếp về Nhân giới, một mặt là muốn hỏi thăm tung tích của con trai, một mặt cũng bởi vì không còn chỗ có thể đi.
Tôi vốn muốn đi tìm Trần Dương, nhưng mà sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi đi đến tiệm đồ cổ của Lão Vương Đầu. Từ sau lần từ biệt lúc trước, cũng không biết tình hình của ông ta thế nào rồi, đúng lúc bây giờ rảnh rỗi, đi xem ông ta còn sống hay đã chết.
Đi vào thành phố nhỏ, phong cách nơi này cổ xưa, không có loại ồn ào của những thành phố lớn, tôi theo trí nhớ tìm được tiệm đồ cổ núp trong hẻm.
Đi trên đường phố, nhìn thấy chính mình qua cửa kính, cái phong cách ăn mặc cổ xưa này thật sự hơi nhức mắt, nhưng mà cũng không khiến nhiều người chú ý, dù sao thời đại này cũng có rất nhiều người cosplay, con người á, nhìn thấy nhiều thì sẽ không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Tìm đến tiệm đồ cổ của Lão Vương Đầu, tôi phát hiện cửa hàng đang mở, ôi, lão già này vẫn còn sống!
Đẩy cửa vào, trên quầy hàng có một thanh niên trẻ chừng hai mươi tuổi đang nằm sấp, mang theo đôi mắt ra vẻ già nua, vóc người thoạt nhìn vừa cao vừa gầy, anh ta vừa thấy tôi tiến vào, chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục ghé vào quầy hàng chơi điện thoại di động, đến một câu chào hỏi cũng không có.
Gu của Lão Vương Đầu này đúng thật là nghìn năm không đổi, lại còn thích loại cao ngạo lạnh lùng này, có vẻ như khi tôi mới đến đây cũng là bộ dạng này.
Tôi đi đến trước mặt chàng trai gõ gõ vào quầy hàng: “Gọi Vương Kha Nguyên ra đây, tôi tìm ông ta!”
Chàng trai ngẩn người, có lẽ là không nghĩ đến tôi lại gọi thẳng tên của ông chủ, anh ta quay đầu về phía văn phòng hô: “Sư phụ, có người tìm!”
Chao ôi, nhiều ngày không gặp, thế mà Lão Vương Đầu này còn lên chức sư phụ rồi.
Lão Vương Đầu vừa gãi đùi vừa hà hơi từ phía sau đi đến, khi ông ta nhìn thấy tôi còn có chút không thể tin được, sau khi đến gần, xoa mắt nhìn từ dưới lên trên dò xét một lúc lâu mới lên tiếng: “Thật là cô, Mạc Thất! Nhưng, cô, không phải...”
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói với Lão Vương Đầu: “Không phải tôi thì có thể là ai?”
Lão Vương Đầu hì hì cười gian hai tiếng nói: “Tôi biết cô, cô cũng sẽ không có lòng tốt thuận đường đến thăm tôi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi ngồi xuống ghế dựa ở cạnh quầy, cái ghế này chính là ngai vàng chuyên dụng của Lão Vương Đầu. Tôi ngắm nhìn bốn phía nói: “Không có chuyện gì, chỉ là đến ăn nhờ ở đậu, ở một thời gian ngắn! Hai ta cũng không cần khách sáo, ông cứ nói giữ hay không giữ tôi là được.”
Lão Vương Đầu cũng không có biện pháp bắt tôi, ông ta ca thán một tiếng nói: “Trên đời này người có thể nói việc hết ăn lại uống thản nhiên như vậy, ngoài quỷ nha đầu cô thì còn có thể là ai! Đến đây, nể mặt tình cảm ngày xưa của chúng ta, ở lại đi!”
Tôi biết ngay ông ta sẽ đồng ý, cười nâng hai cánh tay lên nói: “Quần áo này có chút rườm rà, cho tôi hai bộ quần áo bình thường thôi! Ngày ngày đều mặc thứ này ở đây không tiện lắm.”
Lão Vương Đầu đi vào trong quầy, lấy ra bàn tính bấm bấm nói: “Ở, tôi có thể cho cô ở, nhưng mà ở chỗ này của tôi, cô ăn gì dùng gì tiêu gì, tôi đều sẽ ghi vào sổ! Tôi là dân buôn bán, đồng ý cho cô ăn nhờ ở đậu, không cần tiền, nhưng nợ nhân tình phải nhớ kỹ, không chừng về sau còn có tác dụng ở chỗ khác! Hì hì!”
Quỷ keo kiệt, đã biết lão già này không tốt bụng như vậy, keo đi, keo đến cuối cùng không có cả bạn gái.