CHƯƠNG 7: GIẬN DỖI.
Tôi nhớ là người chết đều là mặc loại áo thật lớn gọi là 'Áo liệm', nhưng người này lại hơi khác biệt.
Trước đây đều gặp nhau trong bóng tối nên không nhìn thấy rõ ràng, nghĩ là anh ta cũng mặc áo choàng như thế nhưng bây giờ trời còn sáng mới phát hiện quần áo của anh ta hơi lộng lẫy như áo choàng màu đỏ sậm, khi anh ta chuyển động thân người thì có một chút ánh sáng bạc được phát ra. Mái tóc dài đen như mực bị buộc cố định trong một vật trang sức bịt tóc màu đỏ sẫm, vung vẩy lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi. Trông có vẻ rất lợi hại.
Xe tự khởi động, tài xế chết thảm ở dưới xe, không có người lái xe nên tất nhiên tôi không trở về được, vậy những chuyện vừa xảy ra không phải do tên khốn kiếp này làm chứ!
"Anh giết người tài xế kia vì muốn ngăn cản tôi đúng không?"
"Coi như em không quá ngốc! Đúng là ta làm! Nhưng đây cũng số mạng anh ta, ta cũng không cần phải cố ý..."
Nói gì vậy? Đây chính là một mạng sống sờ sờ nha! Tại sao có thể nói nhẹ nhàng như vậy?
Tôi nâng mí mắt cắt đứt lời anh ta: "Đừng ngăn cản tôi, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, tôi rất không muốn nhìn thấy anh!"
Mặt nạ ngăn lại khuôn mặt của anh ta, nhưng giờ phút này đôi mắt màu hổ phách kia tối đen, nặng nề đáng sợ, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta nhưng từ ánh mắt vẫn hơi nhận ra là anh ta tức giận.
"Không biết phân biệt đúng sai! Chỉ dựa vào em thì cơ bản là em không thể trở về thôn Hà, cũng sẽ bị những quỷ quái kia giết chết! Ban đêm, người chết sẽ điên cuồng ngang ngược hơn người sống."
"Không phải là linh hồn người chết giống anh à? Đừng có ở đó làm tôi sợ! Tôi chắc chắn tôi sẽ đến thôn Hà!" Mặc kệ ai nói gì, tôi sống ở thôn Hà mười bốn năm cũng không gặp phải một nửa linh hồn người chết, muốn dùng chiêu này ngăn cản tôi trở về ư, không đời nào!
"Linh hồn người chết? Haha, bọn họ còn chưa đủ!"
Tôi liếc anh ta một cái, xoay người sãi bước đi về phía thôn Hà, hứ, lúc này còn bày ra dáng vẻ lạnh lùng cho ai nhìn vậy!
Khi mặt trời lặn, tôi đã đứng ở đầu đường núi dẫn vào thôn. Nhìn đường núi gập ghềnh, lòng tôi sợ hãi, sau lưng luôn có từng cơn gió lạnh lẽo, cái tên kia còn đi theo.
Gọi điện thoại cho mẹ, điện thoại vang lên mấy tiếng mới có người nhận. Tôi mừng thầm, suốt một ngày nay, rốt cuộc có một chút may mắn: "Mẹ, con đã đến chân núi, con ... Ồ?"
Lúc đầu còn có thể nghe được một vài tiếng nói qua điện thoại nhưng bây giờ toàn là tiếng chi chi chi của dòng điện. Tôi gọi mấy tiếng nhưng không nghe được trả lời chỉ đành cúp máy.
Đi cả con đường núi nên tôi đã mệt mỏi gần chết, bây giờ còn phải tiếp tục lên núi, tôi đã sắp kiệt sức, áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, hai chân đã tê dại không còn cảm giác từ lâu, không bước thêm một bước vẫn cảm giác được đế giày đã bị mài mòn, giẫm trên mặt đấy thấy đau buốt.
Dùng dây su cột mái tóc dài tới eo lại, lộ ra chiếc cổ thon, trong núi còn có chút gió, nếu đây là trong thành phố thì đã sớm nóng chết người.
Rốt cuộc đi chưa được nửa chặng đường, tôi đã không chịu nổi phải tìm tảng đá ngồi xuống, anh ta thì lơ lửng bên cạnh, im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
Nói thật, bị anh chàng này đi theo nên tôi đã sớm tin vào những chuyện quỷ quái linh hồn người chết, nhưng mà bị nhìn chằm chằm thế này thì vẫn có chút không được tự nhiên, nhớ tới chuyện anh ta đã làm với tôi là mặt tôi lại nóng bỏng như tôm luộc.
"Đi theo tôi làm gì?"
Anh ta hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời tôi! Hình như còn đang tức giận, mặc dù cả ngày bày ra dáng vẻ lạnh lùng nhưng rốt cuộc chưa từng làm hại tôi, hơn nữa trong bụng tôi còn có thứ anh ta quan tâm nên anh ta sẽ không gây bất lợi cho tôi. Ngoài ra, trên ý nghĩa nào đó, anh ta có thể được coi là 'Chồng' tôi nhỉ! Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm ngày mà!
Nghĩ tới đây, tôi cũng không tính toán với anh ta: "Tôi nghe bà nội nói, chỉ có những con quỷ mạnh mẽ mới có thể xuất hiện đi qua đi lại giữa ban ngày, vậy anh rất mạnh à?"
"Những thứ cô hồn dã quỷ kia sao có thể so với ta!"
Tôi chỉ muốn tìm vài lời hay để kích thích cho anh ta mở miệng, ai ngờ vừa mở miệng đã không biết xấu hổ như vậy. Tôi bĩu môi một cái, quỷ cùng linh hồn người chết không phải là một à, dù sao đều là vật chết thôi, còn cần phải tính toán như vậy sao.
Tôi cười gượng hai tiếng: "Được được được, anh là linh hồn người chết, những người khác đều là quỷ được chưa!"
Anh ta lại hừ lạnh một tiếng."Em muốn ta làm gì!"
"Lần trước tôi thấy anh 'Vèo' một cái đã đến trước mặt tôi, vậy có 'Vèo' một cái đưa tôi về thôn Hà được không? anh xem trời tối rồi, lỡ dọc đường gặp chuyện gì không may thì tôi và cái thứ trong bụng tôi sẽ gặp họa, đúng không?"
"Đừng hòng!"
Hứ! Biết ngay là anh ta sẽ từ chối tôi, nhưng con đường phía trước còn dài, thật khó khăn khi không có sự giúp đỡ của anh ta. Vì vậy tôi chưa từ bỏ ý định đi tới bên cạnh anh ta hỏi: "Chúng ta có được xem như vợ chồng không?"
Đây là một câu hỏi cần lựa chọn, nếu anh ta nói là đúng vậy tất nhiên anh ta phải giúp tôi, nếu nói là không vậy thì tốt nhất sau này đường ai nấy đi, xem anh còn dùng lý do gì dây dưa tôi.
Anh ta cúi đầu, khuấy động màu mắt lưu ly hổ phách."Đúng thì sao? Em muốn chết như vậy thì ta chiều theo ý em là được, dù sao ta cũng có nhiều phụ nữ, không phải chỉ có một mình em."
A, đúng là tôi chưa từng nghĩ anh ta sẽ có những người phụ nữ khác, nhưng mà nhìn cách ăn mặc của anh ta thì ở thời đại đó chắc việc thê thiếp thành đàng cũng là chuyện bình thường, nhưng không biết tại sao lại có cảm giác hơi đau lòng.
Suy nghĩ kỹ một chút, từ ban đầu, chắc anh ta đã không để ý đến sự sống chết của tôi, nếu không phải trong bụng tôi có thứ quan trọng với anh ta thì chắc tôi đã mất mạng từ lâu, đã như vậy thì tìm anh ta hỗ trợ cũng là tôi tự đánh giá cao bản thân mình.
“Ừ ừ! Đường không còn xa nữa, anh cũng không cần đi theo tôi tìm đường chết, làm quỷ cũng không dễ dàng gì, bây giờ tạm biệt thôi!"
Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên mình nói ra một câu như vậy, trong lòng chỉ nghĩ mình chỉ là một trong số rất nhiều người phụ nữ của anh ta thì lập tức nổi giận.
Làm người không thể chịu khuất phục, tôi ưỡn ngực, nện bước chân nặng nề đi về phía trước.
Toàn thân mệt lả, kiệt sức giống như bị một ngọn núi lớn đè trên đỉnh đầu. Không đi một bước cũng đau đớn như bị dao đâm vào tim vậy.
Không nhịn được quay đầu, sau lưng không có cả một cái rắm, nói đi là đi thật à, không để ý chút tình cảm nào à.
Mượn ánh trăng yếu ớt trên đỉnh đầu, tôi đi tới đi lui rồi ngừng lại, bây giờ chỉ còn lại một mình tôi, bốn phía yên tĩnh chỉ còn lại thở dốc của tôi.
Có lầm hay không, bây giờ là mùa hè, sao trong núi ngay cả sâu bọ cũng không có, nếu bên cạnh còn có tiếng côn trùng kêu vang thì cũng không đáng sợ thế này!
Càng càng nghĩ càng hoảng sợ, dường như sau lưng nổi da gà, vèo vèo lạnh lẽo! Sâu trong lòng đã mắng mười tám đời tổ tông tên khốn kiếp kia nhưng còn chưa hả giận.
Nghĩ đến lời nhắc nhở của tên khốn kia, tôi bước nhanh hơn, nếu vẫn còn chậm chạp trên đường núi thì chắc chưa về đến thôn Hà tôi đã tự hù mình chết giữa đường.
Phía trước lờ mờ có ánh sáng thoáng qua, ở đêm khuya tối thui, ánh sáng luôn xuất hiện đúng lúc như vậy, tôi đuổi theo, dường như thấy được hy vọng.