Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 236:




Trần Tú Tài cười ha ha vài tiếng rồi để bình trà xuống và đi tới trong sân.

Tôi cho rằng người này thông suốt, muốn đích thân quét tuyết, nhưng anh ta chỉ đứng ở đó. Dưới mảng màu trắng, những vật trang trí màu xám trên người anh ta thoạt nhìn thật chướng mắt.

Trần Tú Tài chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, hòa vào bầu trời đầy tuyết bay, khí thế bình tĩnh, trầm ổn này ngược lại làm tôi có chút nhớ tới Trần Dương.

Tôi không dám khẳng định suy nghĩ này, chỉ thấy anh ta bước đi trong sân thành một vòng tròn, sau đó lật tay phải lên và đè xuống dưới một cái, dưới chân anh ta xuất hiện một cái bát quái phát ra ánh sáng lấp lánh.

Oa!

Tôi không khỏi phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Sau đó, cơ thể Trần Tú Tài bay lên giữa không trung và xoay tròn mấy cả, cả không gian lại dường như dừng lại. Tuyết trắng không bay xuống nữa, tuyết đọng trên mặt đất đều di chuyển về phía không trung, dần tập trung lại một chỗ hình thành một quả cầu tuyết lớn.

Trời ơi!

Tôi và Trương Hào đều không dám tin vào mắt mình, chú ý trong mấy giây, tuyết đọng trong sân đều bị dọn sạch đến giữa không trung. Sau đó, tôi nhìn Trần Tú Tài rơi xuống đất, bay lên đá vào quả cầu tuyết lớn một cái. “Vèo” một tiếng, quả cầu tuyết lớn bị anh ta nâng lên tới bên ngoài sân. Lại sau đó, tôi liền nghe được một tiếng động lớn vang lên. Quả cầu tuyết lớn rơi vào mảnh đất trống bên ngoài và đập thành một đống tuyết bùn.

Làm xong việc, Trần Tú Tài hất cằm lên và phủi tay, bộ dạng tương đương nổi bật đi về phía tôi.

Chiêu thức này làm thật tuyệt!

Ngay lập tức, tôi cảm thấy hình tượng của anh ta trong lòng tôi đã trở nên cao lớn hơn, hoàn toàn vượt ra ngoài bản tính của anh ta, vinh quang lên tới đẳng cấp giống như Trần Dương vậy, điều này cũng mệt, trong cơ thể anh ta có một thể chất khác, một thân thể nhưng tính cách khác nhau, đây đúng là chuyện thần kỳ.

Không trung vẫn có tuyết bay, nhiệt độ trên mặt đất nhanh chóng làm cho hoa tuyết tan chảy thành nước, ướt hết cả một mảng.

Trương Hào khó khăn lắm mới nén được kích động trong lòng, anh trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên hỏi: "Thật là lợi hại, sư phụ, sư phụ dạy tôi đi, về sau tôi cũng có thể làm như vậy thì quá đỉnh!"

Trần Tú Tài trừng mắt nhìn anh nói: "Thứ cậu muốn học còn rất nhiều, chỉ riêng điều thứ nhất là tâm phẳng lặng như mặt nước đã đủ cho cậu làm suốt nhiều năm rồi. Tất cả vạn vật đều từ không tới có. Trong hỗn độn, vật theo ý nghĩ dâng lên, nếu trong lòng cậu có những suy nghĩ linh tinh thì làm thế nào suy nghĩ về vật được? Những điều này đều để sau này hẵng nói. Thằng nhóc cậu vẫn là bắt đầu từ bắt quỷ bắt yêu đi, bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm."

Trước kia, tôi học vẽ bùa để tự bảo vệ mình, còn không cảm thấy làm nghề này có thú vị gì. Nhưng nhìn một chiêu lớn vừa nãy, tôi lập tức cảm thấy đạo pháp sâu thẳm, giống như biển lớn mênh mông, sâu không lường được, khống chế tất cả vạn vật theo ý và niệm, nếu đạt được tâm thần hòa làm một thì chẳng bao lâu sẽ đạt được.

Đi tới trong sân, tôi đứng ở trong tuyết rơi, nghĩ tới lời nói của Trần Tú Tài, tôi mở lòng bàn tay ra, hoa tuyết rơi ở trong lòng bàn tay, nóng lạnh như ngọc, lại không lập tức tan ra mà vẫn giữ trạng thái như ban đầu, thoạt nhìn thuần khiết không vết bẩn như vậy.

"Không có ta, em cũng có thể sống không tệ lắm nhỉ!"

Giọng nói của Quỷ Vương Dạ Quân đột nhiên vang lên làm tôi sợ đến mức run rẩy, hoa tuyết rơi xuống đất. Tôi nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra tung tích của anh. "Đúng vậy! Không xoay quanh anh như trái đất, tôi cũng có thể sống rất tốt, làm vậy, không được à! Tôi không cần cứ nhất định phải dựa vào anh mới có thể sống được. Anh cứ chờ tới đỏ mắt đi!"

"Em có gan thì nói lại lần nữa xem!"

Một giọng nói phẫn nộ vang lên, tôi vô thức run rẩy nhưng vẫn không thấy có ai khác. Vậy giọng nói của anh sẽ không phải là xuất hiện từ trong ngọc bội màu trắng chứ!

A! Không đúng. Anh đã đi, không thể vẫn còn ở trong ngọc bội màu trắng được, nhiều lắm là thông qua ngọc bội màu trắng nói chuyện với tôi thôi. Không cần phải sợ, bây giờ là trời cao hoàng đế xa, anh cũng không dám làm gì tôi.

Nhưng tên chết tiệt biết dịch chuyển tức thời, nếu tôi tiếp tục đối đầu đầu với anh, anh có thể lập tức lại xuất hiện, sau đó bốp bốp bốp tôi không? Thôi quên đi, vẫn không nên mạo hiểm, bo bo giữ mình thì hơn, ở giữa cái sống và cái chết, tôi vẫn tương đối nhỏ bé.

Vì vậy, tôi rất không khí phách khẽ nói: "Cái gì? Tôi chưa nói gì cả! Nói chung, tôi chưa từng hại Vương phi, nếu anh không tin thì đi đi, tôi cũng không muốn nói nhiều với anh nữa, quá phiền phức!"

"Em có thể giải thích với ta!"

Giọng nói của Quỷ Vương Dạ Quân dịu xuống. Lần này tôi nghe được rõ ràng, đúng là từ trong ngọc bội màu trắng phát ra.

Giải thích, giải thích cái lông à? Anh có cho tôi cơ hội sao?

Tôi cắn môi và hít mũi một cái nói: "Giải thích có tác dụng thì còn cần cãi nhau làm gì! Anh chỉ muốn tôi nhận sai, muốn tôi cúi đầu trước anh thôi! Không có cửa đâu, chị đây không biết! Không phải là tôi làm, cho dù anh có chém đầu tôi, tôi cũng sẽ không thừa nhận! Bây giờ tôi sống rất tốt, không phần ngài phải quan tâm, ngài vẫn trở về trông Vương phi của ngài đi, để tránh nhất thời không cẩn thận lại để cho cô ta bị người ám toán, đổ trên đầu tôi."

Quỷ Vương Dạ Quân im lặng một lát mới lãnh đạm nói: "Ta không cho em giải thích sao? Em nói tử tế thì ta sẽ không nghe à?"

Đây coi như là đang giải thích với tôi sao? Tôi không muốn nghe.

Chuyện đã xảy ra, quan trọng là, tôi không phải là người rộng lượng như vậy, nếu anh chịu nghe tôi nói như bây giờ, tôi cũng sẽ không bị lưu lạc tới nơi đây, nhưng…

Vào lúc tôi đang do dự, ngọc bội màu trắng bị người ta cướp đi. Tôi ngước mắt nhìn, thấy Trần Tú Tài tức giận trừng mắt kêu lên một tiếng tức giận. Đây căn bản là Trần Dương nhập hồn rồi! Tôi không dám nói đùa với anh ta. Vẻ mặt anh ta lạnh lùng đáng sợ thật giống muốn ăn tôi vậy. Nhất là con ngươi của anh ta còn lạnh lùng hơn cả băng. Đừng nói anh ta cướp ngọc bội màu trắng của tôi, cho dù cướp đi tất cả tiền của tôi, tôi cũng không dám hắng giọng lấy một tiếng đâu!

Trần Dương thật sự quá dọa người!

Trần Dương nắm ngọc bội màu trắng trong tay, lạnh giọng quát: "Diệm Thiên Ngạo, bây giờ cô ấy đã là đệ tử của ta, ngươi bớt dính vào, mau chạy về địa bàn của ngươi đi. Ngươi đừng quên, trước đây là do ngươi buông tay ra trước."

Tôi theo bản năng nuốt nước bọt. Xem tình hình thế này lại không thể tránh khỏi một trận chiến ác liệt rồi! Tôi rất muốn nghe xem tên chết tiệt sẽ ứng phó với Trần Dương như thế nào, bởi vì câu kia “ngươi buông tay trước”, thực sự đã gợi lên sự tò mò của tôi. Chỉ có điều Quỷ Vương Dạ Quân vẫn không lên tiếng, cũng không biết anh suy nghĩ như thế nào.

Trương Hào lặng lẽ đi tới sau lưng tôi, khẽ nói: "Cô đừng để ý, có đôi khi sư phụ sẽ biến thành người khác, khi gặp dáng vẻ này, cô tuyệt đối đừng trêu chọc sự phụ, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."

Tôi đã sớm biết chuyện này rồi, chỉ có điều Trương Hào có lòng tốt nhắc nhở, tôi vẫn nhìn về phía anh gật đầu.

Lúc này trong sân đã có thêm một người, không cần nhìn cũng biết là tên chết tiệt! Tôi vẫn không tự tin khi đối mặt nên trốn đến phía sau Trương Hào.

Trương Hào ý thức được sự bất thường của tôi, vì vậy mở thiên nhãn. Sau khi thấy Quỷ Vương Dạ Quân, không ngờ người nhát gan này lại đi ra. "Này, Mạc Thất à, có chuyện gì từ từ nói, đừng cậy mạnh! Tôi đi pha trà!"

Đồ nhát gan, không có nghĩa khí!

Tôi không nhịn được thầm mắng Trương Hào. Thời điểm quan trọng lại giống như xe tuột xích, anh không sợ tôi bị Quỷ Vương Dạ Quân róc xương lóc thịt à!

Chỉ có điều Trương Hào thức thời bỏ đi như thế thì không cần nói nữa. Lần trước ở trong phòng trọ, anh và Hắc huynh nhất định đã nghe được những lời không nên nghe rồi, nếu không làm sao có thể đi đúng lúc như vậy được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK