CHƯƠNG 327: MẠNG KHÔNG PHẢI DÙNG ĐỂ LÃNG PHÍ
Có một cảm giác, tiếp theo sẽ xảy ra màn kịch ngược tâm, trên ti vi cũng diễn như thế, tôi coi như là nữ chính trong màn kịch đó. Nói thật thì cũng rất bất đắc dĩ, không biết nên đối mặt thế nào với sự thật đó. Tôi không muốn gây gổ, cũng không muốn tranh cãi vô lí như trong phim, cũng không muốn yếu đuối rơi nước mắt.
Tôi sống mười tám năm, vẫn cho rằng trên đời này không có nhiều lợi dụng và lừa dối, nhưng thực tế, tôi thật sự giống như Trần Tú Tài đã nói, tôi chính là người ngốc bạch ngọt, đơn thuần muốn chết.
Quỷ Vương Dạ Quân nhìn về phía tôi, anh nhẹ giọng kêu tôi một tiếng: “Mạc Thất!"
Tôi dùng sức thở mấy hơi rồi nói: “Sao à? Anh chạy tới đây làm gì? Tôi không sao, anh đi về làm việc đi. Anh là lão đại ở nơi này, chắc là có nhiều chuyện để làm lắm. Mau về đi thôi. Tôi ở đây cũng có sao đâu, lát nữa thượng tiên Vệ Tử Hư lại đưa tôi đến nhân giới, tôi còn muốn ngắm nhìn thêm phong cảnh ở đây, đẹp mắt hơn bên ngoài nhiều."
Tôi cố ý thêm hai chữ thượng tiên vào trước tên Vệ Tử Hư, chính là nhắc nhở anh ta không nên làm tôi mất mặt trước mặt Quỷ Vương Dạ Quân . Nếu anh ta dám làm tôi mất mặt, đời này tôi sẽ cùng anh ta tranh đấu. Tôi của lúc này đúng là không thể nào trở về cùng Quỷ Vương Dạ Quân , tôi sợ tôi sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào mất, đến mức cá chết lưới rách. Tôi không muốn để mình càng trở nên không chịu nổi, chỉ muốn thật sự tỉnh táo lại, suy nghĩ về quãng đời còn lại nên đi như thế nào.
Quỷ Vương Dạ Quân mang mặt nạ của anh, tôi không nhìn được sắc mặt anh. Tôi đang nghĩ, nếu lúc đầu anh không tháo tấm mặt nạ kia xuống, tôi cũng không có lòng tò mò thì hay rồi, như vậy thì tôi cũng không mất công nhớ cũng chẳng phí công để quên.
Quỷ Vương Dạ Quân cầm lấy cổ tay tôi rồi nói: “Đi với ta, đây là tháp Phù Đồ, không phải là nơi mà em có thể ở lại."
Tôi cắn môi muốn rút tay ra khỏi tay anh, nhưng mà anh lại cầm chặt chứ không chịu buông.
Vệ Tử Hư đứng dậy đi tới cạnh chúng tôi nói: “Cô ấy không muốn đi, sao anh lại ép cô ấy chứ? Diệm Thiên Ngạo, cứ làm Quỷ Vương của anh đi, tiếp tục dùng tính cách cuồng bạo không kiềm chế được vui chơi thoả thích khắp đất trời không được sao? Cô ấy không phải là Nhược Hi, thế mà anh lại cho tôi có ảo giác như năm đó, trong lòng anh có thể chứa được hai người sao?"
Quỷ Vương Dạ Quân quay đầu, tôi thấy được sự tức giận trong mắt anh. Anh lại dùng sức nắm cổ tay tôi, làm tôi đau đến nhíu mày, nhưng tôi gắng gượng không nói một tiếng. Từ đầu đến cuối, Nhược Hi luôn là điều cấm kị của anh, ngay cả nói cũng không cho phép người nói một chút.
Bỗng nhiên tôi rất muốn biết, vì người phụ nữ này, rốt cuộc thì anh có thể tức giận đến mức nào, đúng là buồn cười mà.
"Rốt cuộc thì ngươi có âm mưu gì đây? Nói đi, làm sao mới có thể bỏ qua cho cô ấy?"
"Cô ấy" trong miệng Quỷ Vương Dạ Quân là tôi sao? Tôi không hiểu được ý của anh, Vệ Tử Hư cũng không làm gì tôi. Ngược lại thì anh, tôi rất muốn hỏi rốt cuộc thế nào thì anh mới chịu bỏ qua cho tôi? Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường mà nhìn qua cũng chẳng lọt nổi vào mắt, chỉ muốn yên lặng vượt qua quãng đời còn lại, tại sao lại khó khăn thế chứ?!
Có lẽ Vệ Tử Hư cũng bị Quỷ Vương Dạ Quân dây dưa làm cho nổi giận, anh ta lạnh mặt nói: “Anh biết tôi nhiều năm thế rồi, mà vẫn không hiểu được tính tình của tôi. Tôi làm việc hoàn toàn tuỳ vào sở thích, anh hỏi tôi đang toan tính điều gì đúng không? Đó chính là nhàm chán quá nên tìm chuyện vui đó! Tôi có bắt cô ấy làm gì đâu, thế làm sao mà bỏ qua đây? Chỉ cần chính cô ta muốn đi, anh cũng đi là được rồi."
Luyên thuyên nói lý một phen, Quỷ Vương Dạ Quân cũng bế tắc, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn ngươi xoá sạch dấu vết."
Từ đầu đến cuối anh đều nắm tay tôi không bỏ, trong lòng bàn tay lộ ra sự lạnh lẽo làm tôi lạnh thấu xương, anh đang tức giận thật sự.
Vệ Tử Hư không sợ chết khiêu khích nói: “Tôi không đồng ý, có phải anh sẽ tình nguyện lấy mạng mình đổi lấy không? Nếu anh gật đầu, tôi có thể cân nhắc. Nhưng mà tôi nhắc anh, anh chỉ còn hai mạng thôi, lại mất một mạng thì nguy hiểm lắm! Cho dù anh là thần, một khi chết là nguyên thần tắt hết, sẽ không còn cơ hội sống nữa. Anh phải biết rằng nhiều mạng cũng không dùng để chơi kiểu đó."
Tôi đang định nói chuyện, Quỷ Vương Dạ Quân đã bay đến bên cạnh Vệ Tử Hư, thấy dáng vẻ của anh thì chắc là phải đánh nhau một trận rồi. Trong đầu, tôi không muốn Quỷ Vương Dạ Quân vì tôi mà làm thêm chuyện gì. Bởi vì, dù cuối cùng anh có làm gì đi nữa, tôi cũng sẽ không chút do dự mà cho đó là anh vì Nhược Hi. Thế nên tôi hy vọng anh không làm gì hết, tốt nhất là không có cả áy náy luôn, như vậy thì tôi có thể yên tâm và thoải mái hận anh rồi.
Tôi đuổi theo để ngăn cản hai người đánh nhau, bị Dương Mạch cản lại, anh ta không cho tôi tới gần. Tôi chỉ đành đứng trong phòng nhìn hai thân ảnh một đỏ một trắng thoáng hiện ở bên ngoài, cũng không biết rốt cuộc giữa hai người họ thì tài nghệ của ai cao hơn một nước.
Vệ Tử Hư nói đúng, mạng nhiều thì cũng không thể tuỳ ý dày vò được. Tôi sợ Quỷ Vương Dạ Quân lại sơ suất ném mất một mạng, đối với con người thì mạng sống rất quý giá, sao có thể tuỳ tiện lãng phí được.
Chỉ là tôi không so đo nữa, tôi nên chấp nhận tất cả mới đúng. Anh không nợ tôi, tôi cũng không dựa dẫm anh. Chờ đến khi đứa bé ra đời, anh cầm thần khí đi để cứu sống người anh yêu, tôi dẫn theo đứa bé cao chạy xa bay, tự mình nuôi hai mẹ con là được rồi. Như thế thì cũng không mất một phương pháp tổng hợp, cần gì phải vì thế mà làm tính mạng bị thương.
Hai người đánh nhau cách đó không xa đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Vệ Tử Hư vỗ một chưởng lên ngực Quỷ Vương Dạ Quân . Anh thẳng tắp đứng đó, không đáp trả, giống như cố ý nhận một chưởng này vậy.
Tôi không biết được chưởng này có uy lực lớn đến mức nào, chỉ thấy nơi khoé miệng của Quỷ Vương Dạ Quân chảy ra một tia máu tươi.
Vệ Tử Hư sửng sốt, anh ta thu lại tư thế rồi nói: “Anh làm thật?"
Quỷ Vương Dạ Quân nhíu mày, che ngực yếu ớt nói: “Một mạng mà thôi, ngươi muốn thì cầm đi."
Vệ Tử Hư thở dài nói: “Đây là lựa chọn của anh, mong rằng đến cuối thì anh vẫn vậy, đừng để lãng phía một chưởng của tôi."
Cơ thể của Quỷ Vương Dạ Quân khẽ rung rồi ngã xuống, tôi hét lên một tiếng rồi dùng sức đẩy Dương Mạch ra và vọt tới. Chờ đến lúc tôi chạy tới bên cạnh anh, cơ thể anh bắt đầu cháy, ngọn lửa đỏ rực lan khắp người, làm cho người ta không cách nào đến gần.
Tôi ngơ ngác nhìn Quỷ Vương Dạ Quân bị đốt thành tro, sau đó một đạo hư ảnh toát ra từ lớp tro bụi, sau đó hoá thành một đứa bé sơ sinh. Toàn bộ quá trình hết sức nhanh chóng, làm cho tôi không kịp ứng phó.
Vệ Tử Hư cứ như không có gì mà tự đắc nhún vai một cái rồi nói: “Xem ra cô còn ở thêm một thời gian, tôi đưa hai người về."
Tôi ôm lấy Dạ Quân nho nhỏ rồi quay đầu nói với Vệ Tử Hư: “Anh là thượng thần cao quý, không cảm thấy làm vậy quá đáng lắm sao? Vì anh thấy nhàm chán rồi chơi vui, nên có thể xem mạng người như cỏ rác vậy à? Vệ Tử Hư, anh quá đáng thật đấy!"
Vệ Tử Hư vô tội nhìn tôi chằm chằm nói: “Điều này thì có liên quan gì tới tôi? Là anh ta không chịu tránh ra đó chứ? Đâu phải do tôi cố ý muốn giết anh ta? Dù sao thì tôi bây giờ cũng chỉ là nguyên thần, nếu anh ta đánh thật, tôi làm sao là đối thủ được? Tiểu nha đầu, cô phải biết, dù cho lần này tôi không giết anh ta, anh ta cũng sẽ vì chuyện khác mà ném mất mạng này. Bây giờ tôi ra tay làm hộ, coi như là giúp anh ta bớt lo rồi. Bây giờ cô cũng không thiếu nợ gì tôi nữa, ước định của hai ta huỷ bỏ tại giờ phút này. Phải nhớ anh ta vì cô mới mất mạng, không liên quan đến Nhược Hi, cô phải phân biệt rõ ràng quan hệ giữa hai người này."
Tôi cúi đầu liếc nhìn Dạ Quân nho nhỏ nói: “Không vì thần khí trong bụng tôi, anh ta sẽ liều mạng như vậy sao?"
Vệ Tử Hư nhún vai nói: “Nếu cô nghĩ vậy, tôi cũng không có cách nào. Chỉ cần cô không hối hận là được. Đời này, loại thuốc nào cũng có thể luyện chế được, nhưng thuốc hối hận thì không mua được đâu!"
Nói tới đây, Vệ Tử Hư cúi đầu chần chừ một chút rồi nói tiếp: “Thật ra, tôi hoàn toàn có thể chờ đến lúc anh ta lấy được đồ mới giết cô. Nhưng bây giờ, anh ta vì bảo đảm cô được an toàn mà chịu một chưởng của tôi để trùng sinh. Cô nói xem đây là vì cô hay là vì Nhược Hi? Đời người ngắn lắm, có vài thứ cô phải suy nghĩ cho kĩ thì mới nghĩ ra được, đi thôi!"
Vệ Tử Hư không đợi tôi nói mà quơ tay lên, trong nháy mắt, tôi đã về tới Minh Điện.
Thất Dạ vừa thấy tôi thì nhất thời đổi sắc mặt, nhất là khi thấy Dạ Quân nho nhỏ trong ngực tôi, khẩn trương chạy tới, gào lên: “Ông trời của tôi ơi, đại nhân Dạ Quân , ngài sao thế này?"
Tôi cúi đầu nhìn Dạ Quân nho nhỏ, trong đầu nghĩ, người này lúc bé không giống con nít, không khóc cũng không làm khó, cũng không gây náo loạn. Một gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc như ông cụ non vậy. Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt ấy, nhìn kiểu gì cũng đáng yêu quá chừng, đúng là đáng yêu!