CHƯƠNG 468: QUAY VỀ QUÁ KHỨ
Được Trần Tú Tài cam đoan, tôi gật đầu hỏi anh vụ làm ăn lớn này mất khoảng bao nhiêu thời gian. Anh đợi tôi chuẩn bị tinh thần rồi mới nói, vụ này ước chừng cũng phải mất một khoảng kha khá thời gian. Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi dứt khoát quay ra đóng cửa tiệm.
Từ lúc rời khỏi Quỷ giới cũng đã được một khoảng thời gian, đợi làm xong vụ làm ăn này tôi phải suy nghĩ xem có nên quay về đó một chuyến hay không.
Trần Tú Tài vẫn vậy, không thèm nói xem là phải đi đâu. Anh dẫn tôi một thành phố khác, đứng ở đầu con phố thì đột nhiên dừng lại không đi nữa. Tôi hỏi anh có vấn đề gì không, anh chỉ nhìn bầu trời rồi tỏ ra phiền muộn.
Mãi một lúc sau, Trần Tú Tài mới nói: “Người chúng ta muốn tìm đều chết hết rồi. Thôi vậy, chúng ta đi thẳng đến Phượng tộc.”
Tôi càng tỏ ra hiếu kì về vụ làm ăn này rốt cục là như thế nào: “Anh muốn tìm ai?”
Trần Tú Tài quay lại nhìn tôi rồi nói: “Trần Phong, ông ta trốn đông trốn tây lâu như vậy nhưng cuối cùng vẫn không trốn thoát.”
Tôi nhớ ra rồi, Tô Cẩn chết trong tay Tử Diên, không ngờ chẳng bao lâu Trần Phong cũng chết.
Trần Phong là một lão hồ ly già, ông ta không thoát được, mà đám người mặc đồ đen còn đông như vậy. Hiện giờ chỉ khi nào cởi bỏ khăn che mặt của người mặc đồ đen đó thì mới biết được thân phận thật sự của hắn, đoán mò lúc này cũng vô dụng mà thôi.
Nhưng tại sao chúng tôi lại phải đến Phượng tộc? Có vẻ như tên mặc đồ đen đó rất thích nơi này, bây giờ chúng tôi đến chỗ đó, chẳng may gặp phải hắn ta thì biết làm thế nào? Nếu chúng tôi đánh thắng được hắn thì còn được, nhưng nếu không đánh lại hắn thì chẳng phải tự chuốc lấy sao.
Tôi nói suy nghĩ của tôi cho anh nghe, Trần Tú Tài không để tâm nói: “Người mặc đồ đen đó không phải người của Phượng tộc, cô nghĩ hắn rảnh lắm à, tự dưng chạy lung tung ở đó làm gì? Đi thôi, mà nếu được như cô nói cũng không sao, đụng mặt hắn cũng tốt thôi. Tôi muốn xem xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Tôi nói: “Anh cũng biết nhiều quá nhỉ.”
Trần Tú Tài bỗng bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, sờ sờ mũi rồi nói: “Có gì đâu, có gì đâu, tôi chỉ biết sơ qua có vậy. Theo sát tôi đấy, chúng ta tìm chỗ nào kín đáo rồi đi thẳng đến Phượng tộc.”
Có lẽ do đã trải qua quá nhiều thứ nên bây giờ tôi không còn hứng thú đi truy rõ mọi việc như trước kia nữa. Nhưng có một việc mà tôi biết đó là Trần Tú Tài biết rõ Diệm Thiên Ngạo chưa chết, hơn nữa giữa hai người còn có quan hệ gì đó. Thứ mà tôi biết, anh ta chắc chắn biết, nhưng thứ mà anh ta biết thì tôi chưa chắc đã biết.
Dưới màn đêm đen, tôi cố ý bay chậm lại. Tôi như vậy chủ yếu là vì tôi không phục, anh ta rõ ràng là một người phàm nhưng lại bay nhanh hơn tôi, hỏi xem công bằng ở đâu???
Trần Tú Tài thấy tôi không theo kịp nên quay lại, bay đến gần rồi hỏi: “Cô nghĩ gì mà bay chậm vậy?”
Tôi hắng giọng nói: “Tôi đang nghĩ xem sao anh lại có thể sống sót được? Trần Dương chết rồi mà sao anh có thể sống được cơ chứ?”
Trần Tú Tài cười rộ lên: “Đấy là vì cô không nhìn thấy tôi chui từ dưới đất lên. Nói thật, người của Quỷ giới làm việc tận chức tận trách, suýt chút nữa thì tôi cũng chết vùi trong đất rồi. Chôn tôi sâu như vậy, má nó chứ, suýt thì cái mạng của tôi cũng đi tong.”
Anh ta kể sinh động như thật, tôi bị anh ta doạ: “Anh đừng làm tôi sợ đó.”
Trần Tú Tài bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Là Thần rồi, sao lại chưa từng bị doạ? Chậc, chậc, kì thật tôi và Trần Dương cùng dùng một thân thể, nhưng hồn phách của chúng tôi hoàn toàn riêng biệt. Có lẽ cô không hiểu được, làm sao hai linh hồn có thể chia thời gian để dùng chung một thân thể, nhưng chuyện này là thật. Cô coi nó là một chuyện kì diệu là được. Thứ mà cô giết chết là hồn phách của Trần Dương, không phải tôi. Nếu lúc đó tôi là người đối mặt với cô, vậy người đang sống đây phải là Trần Dương. Tôi giải thích như vậy cô hiểu rõ chưa?”
Tôi gật gù, giải thích rất rõ ràng, cũng rất làm người khác hết sức ngạc nhiên.
Bỏ qua chủ đề này, tôi hỏi sang việc khác: “Chúng ta đến Phượng tộc để làm gì? Mọi chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, nơi đó bây giờ chỉ còn là phế tích. Chúng ta có thể tìm được gì từ chỗ đó chứ? Cứ cho rằng lúc đó có lưu lại chút vết tích, nhưng đến giờ chắc cũng bị năm tháng mưa gió xoá hết đi từ lâu rồi.”
Trần Tú Tài xoa xoa đầu tôi rồi nói: “Năm tháng mưa gió có thể xoá nhoà đi dấu tích, nhưng chúng ta có cách để quay về đó.”
Quay về đó? Tôi vẫn chưa biết, có người còn có thể quay trở về quá khứ. Cho dù là người hay là thần đều không làm được việc này. Lịch sử và thời gian đều theo một trật tự, không thể vì một người mà thay đổi được.
Lúc anh ta nói ra điều này, tôi thật sự còn hoài nghi. Nhưng tôi vẫn muốn xem xem, tên tiểu tử này có thể làm ra thứ kì quái gì đây.
Không bao lâu, chúng tôi đến Phượng tộc. Anh ta dừng lại giữa không trung, vẽ trận đồ lên trên mặt đất. Đợi lúc chắc chắn không có ai ở gần, anh mới nói với tôi: “ Được rồi, người mặc đồ đen không có ở đây, chúng ta đến đàn tế của Phượng tộc, hi vọng lần này không đến mất công.”
Trần Tú Tài mà tôi quen biết, lời anh ta nói không đáng tin, nhưng anh ta làm việc lại rất đáng tin. Vì vậy tôi không tin lời anh nói có thể trở về quá khứ.
Đàn tế của Phượng tộc nằm ở trung tâm của Phượng tộc. Thánh hoả ở đàn tế sớm đã tắt, chỉ còn lại một khối đá màu trắng, bên trên điêu khắc những văn tự kì lạ, khó hiểu.
Trần Tú Tài cẩn thận xoa khối đá: “Đây là trụ đá giữ thánh hoả của đàn tế. Đáng lẽ nó được đặt ở trên không trung, nhưng sau khi thánh hoả ở đàn tế bị tắt, nó bị rơi xuống đây. Cô xem, ở đây còn có vết nứt vỡ, trụ đá còn có những phần khác nữa, nhưng bây giờ không biết chúng rơi đi đâu mất rồi. Theo như tôi biết, ở đây còn cất dấu trận pháp thần bí. Việc chúng ta cần làm hiện giờ đó là khởi động lại trận pháp. Cô chỉ cần ngồi xuống, làm theo những gì tôi nói là được.”
Tôi cất giọng đồng ý, khoanh chân ngồi xuống cạnh anh, Trần Tú Tài nắm lấy tay tôi nhíu mày muốn dẫy ra ngoài, nhưng anh nghiêm túc nói: “Không được động đậy linh tinh. Không nắm lấy cô như thế này, chút nữa làm sao đưa cô quay trở về quá khứ được? Thật là, nắm tay chút xíu không rơi được miếng thịt nào đâu.”
Tôi trừng mắt, tức tối nói: “Nếu anh không đưa tôi quay về quá khứ được, tôi sẽ giết chết anh.”
“Được rồi, được rồi, bây giờ không nói nhiều nữa, thả lỏng cơ thể.”
Tôi nhắm mắt, làm theo những gì anh bảo. Chẳng bao lâu cảm giác xung quanh bỗng trở nên thanh sạch hẳn lên, Trần Tú Tài lập một lớp chắn bên cạnh chúng tôi để bảo vệ, ý thức của tôi lúc này bị kéo vào một không gian trắng xoá.
Bốn phía tuyết rơi mù mịt, chỉ có hai người chúng tôi.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Trong ý thức của tôi, tôi và Trần Tú Tài đều là thân người hoàn chỉnh. Tôi không biết anh ta đã làm cái quỷ gì, quay đầu một cái thì anh đã kéo theo tôi, bay thẳng về phía trước, vừa chạy, vừa bắt tôi phải tăng thêm tốc độ, không được phép dừng lại.
Chạy mãi, chạy mãi, đến khi quang cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi, đồng thời nhiều âm thanh cũng bắt đầu xuất hiện.
Tôi nhìn thấy người thuộc hoàng tộc ngồi ở dưới đất, bọn họ nói cười vui vẻ, người thì tụ tập với nhau cùng tu luyện. Thánh hoả cháy rực bao quanh khối trụ đá mà chúng tôi thấy trước đó, khối đá lơ lửng giữa không trung, soi sáng bầu trời Phượng tộc như ánh sáng ban ngày.
Trước mắt tôi đang thấy không phải là tàn tích, mà là tầng tầng lớp lớp những toà kiến trúc. Tất cả được xây dựng bao quanh thánh hoả, quy mô lớn đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
“Hàn nhi chạy đi đâu rồi? Mẹ gọi muội về tu hành đó.”
Một cô bé hét lớn, tôi nhìn về phía cô bé thì thấy một phiên bản thu nhỏ của Tinh Hàn và một cô gái thấp hơn cô ấy nửa cái đầu đang sánh vai đứng đó.
Cô gái đó là Tinh Vân à? Vậy cô gái đứng kế bên đó chắc hẳn là Tinh Hàn.
Tôi muốn dừng lại nhìn thật rõ, nhưng Trần Tú Tài kéo tôi lao về phía trước, tôi biết đây chỉ là ý thức của chúng tôi, người khác không thể nhìn thấy. Chúng tôi ở chỗ này chỉ là khách đến xem mà thôi, chỉ được nhìn, nghe, không thể làm gì khác.
Trần Tú Tài kéo tôi đến một toà kiến trúc to nhất của Phượng tộc, anh dừng lại, nhìn lên ba chữ lớn trên cổng, sau đó mở cổng bước vào.
Có ba người đang ngồi sau cổng, đều là đàn ông. Nhìn qua trang phục của bọn họ, cũng biết thân phận của họ không tầm thường, có lẽ là nhân vật cỡ trưởng lão, nói không trừng còn có trưởng tộc của Phượng tộc trong đó.
Tôi đánh giá qua ba người họ, phát hiện cả ba người đều có những đặc điểm khá giống nhau, đuôi mắt sắc, lộ vẻ đào hoa, mê hoặc. Đây mới thực sự là mắt phượng, đôi mắt mê hoặc chúng sinh tam giới.