Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 89: ẢNH CHÂN DUNG MÀU ĐEN




CHƯƠNG 89: ẢNH CHÂN DUNG MÀU ĐEN

Tống Lâm chỉ nhìn qua lão hòa thượng, không nói gì, treo tấm bảng gỗ Hình Hinh khắc lên cây.

‘Xoẹt ’ một tiếng, một tấm bảng gỗ từ trên cây rơi xuống, Tống Lâm tốt bụng nhặt lên, phát hiện chỗ tấm bảng gỗ rơi xuống chính là chỗ năm ngoái mình treo tấm kia lên.

Tôi rất hiếu kỳ, áp sát tới xem, trong lòng lại chua xót. Tấm bảng gỗ bên trên chỉ là khắc tên của hắn và Tống Nghị,bây giờ một người đã rời đi.

Không biết Tống Lâm đang suy nghĩ gì, đầu ngón tay của hắn tinh tế vuốt ve chỗ ghi tên trên tấm bảng gỗ, bỗng nhiên hắn ngừng tay, nhanh chóng lật lại tấm bảng gỗ, mặt trái khắc một hàng chữ nhỏ: nếu ta không về, hãy thay ta sống.

Tống Lâm khóc, hắn như một đưá trẻ bất lực khóc thành tiếng.

Tôi hít mũi một cái, người cũng muốn xao động, còn để ý mặt mũi gì? Ai nói nam nhi không đổ lệ, chỉ là chưa gặp phải tình thâm thôi!

Hình Hinh yên lặng đi đến sau lưng Tống Lâm, nàng vỗ nhè nhẹ lấy lưng của hắn nói: "Tống đại ca vẫn luôn hiểu tâm của huynh, ôi, về thôi, cái này xem như tưởng niệm giữ lại, chúng ta đều nghe lời của đại ca, sống thật tốt.”

Tình cảnh đến đây, tôi nghĩ cũng hẳn là đến hồi cuối cũng không khác biệt lắm.

Quả nhiên , Mộng Yểm nói câu mất hứng: " Còn không đi , trời vừa sáng coi như ra không được! Ta không có vấn đề , các ngươi muốn lưu lại theo giúp ta, ta rất tình nguyện!”

" Kết quả thì sao ?" Tôi cũng không muốn sống trong mộng cảnh nương pháo, thế nhưng tôi không thấy được kết cục của Tống Lâm, luôn luôn không cam tâm.

" Kết quả hả! Chết thôi! Tống Lâm đem quân ra chiến trường, khẳng định là treo thôi, chỉ là hắn một mực ở lại âm phủ, không chờ Tống Nghị liền mang theo chấp niệm đi luân hồi chuyển thế, sự tình về sau, ngươi đều biết, ta không nói nhiều. Nhanh lên , ta đưa các ngươi ra ngoài, nhiều người như vậy ở nơi này vướng bận, nhanh lên.”

Sau khi hai mắt tối sầm, trước mắt ánh sáng nhiều hơn một chút, tôi mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong phòng khách Ân gia. A ? Trước đó không phải Ân Minh trong phòng khách, làm sao lại nằm ở đây a?

Người làm đứng một bên nhìn thấy tôi tỉnh lại, lập tức đi ra ngoài, không bao lâu Ân Trường Thuận đi đến. " Ai zô, ông trời của tôi ơi, các người xem như đã tỉnh lại, tôi sắp bị các ngươi hù chết, còn nghĩ đến đám các ngươi xảy ra chuyện lớn rồi!”

Tôi vung tóc dài lên, sững sờ nháy mắt mấy cái nói: "Ông yên tâm, chúng tôi không việc gì! Có điều, tôi đã biết rõ ràng chuyện gì xảy ra."

Nói xong, tôi nhảy xuống giường, ra khỏi phòng, vừa vặn Trần Tú Tài cũng từ một ghế khác trong phòng khách ra, hắn vẫn vô lại như cũ, lên tiếng chào tôi.

Tôi làm bộ không thấy được hắn, người này thực tế là đáng ghét, rõ ràng chính là Trần Dương, rõ ràng biết Nhược Hi là ai, còn giả ngu với tôi, nói không chừng, loại đàn ông làm cho người ta chán ghét nhất, thực tế là không làm sao có hứng nổi, sau này hay là cách càng xa càng tốt.

"Nha đầu ngốc, cô là cái gì thái độ gì đấy! Ta hình như không đắc tội cô thi phải!" Trần Tú Tài giống như kẹo da trâu dai như đỉa đỏi.

Tôi chán ghét mà tránh ra, hung hăng lườm hắn một cái không nói lời nào. Tôi người này không có gì ý đồ xấu, cũng sẽ không mang người khác, nhưng nếu như bị ghi hận:"Bình thường cũng là biểu hiện ra ngoài, loại sự tình báo thù này, sẽ không kéo tới ngày thứ hai, trực tiếp chơi lên cái chủng loại kia.

Trần Tú Tài thấy tôi không để ý nhún nhún vai, không đùa tôi nói chuyện, phối hợp đánh giá bốn phía.

Tôi từ trong bọc lấy ra một viên Huyền Hồn đan nhét vào trong, lúc này mới phát hiện không gặp tên chết tiệt, lười đi tìm hắn, dù sao có hắn tại, đa phần đều gặp xui xẻo.

"Thầy Trần , cô Mạc, sự thể con tôi thế nào? Nó sao còn không tỉnh lại a!”

Tôi không biết nên nói thế nào, Trần Tú Tài từ bên cạnh từ tốn nói: "Cởi chuông phải do người buộc chuông, nếu là có thể tìm Tống Nghị tới, chấp niệm con của ông có lẽ có thể giải.”

Ân Trường Thuận một mặt mờ mịt, ông ta buồn bực hỏi: "Xin hỏi, Tống Nghị này, lại là vị nào? Cậu ta và con tôi có quan hệ gì?”

"Hối hận nghiệt chướng từ kiếp trước để lại, hóa thành chấp niệm nương theo cả đời, tâm nguyện không thành, chấp niệm không tiêu, chung quy là đời đời luân hồi." Trần Tú Tài cảm khái lắc đầu, nói tiếp: "ông không cần biết! Đây chỉ làđáng tiếc của kiếp trước Ân Minh để lại thôi, tóm lại hiện phải tìm Quỷ Vương, nghĩ biện pháp từ Quỷ giới tìm tới cái người gọi Tống Nghị, gặp mặt một lần, đền bù khuyết điểm, bí ẩn chấp niệm liền có thể tiêu tán hầu như không còn.”

Ân Trường Thuận nghĩ mãi mà không rõ. "Quỷ Vương? Trong truyền thuyết Diêm Vương đại nhân sao? Lão nhân gia ông ta có thể giúp tôi?”

Trần Tú Tài lập tức chỉ tôi. "Ha ha, trừ cô ta, không ai có thể mời được đến Quỷ Vương Thượng Tôn.”

Cái gánh nặng này rớt thật đúng là kịp thời, tôi còn không kịp tiếp chiêu, Trần Tú Tài liền đem tất cả hậu sự đều ném cho ta. "Thầy Trần, nói đùa hả, ta làm sao có thể mời được đến Quỷ Vương Thượng Tôn a, tôi và ngài ấy không phải rất quen. Những bản lĩnh vặt kia đều là cùng anh học, anh cũng không cần ở trước mặt chúng tôi giả vờ khiêm tốn, tôi thấy việc này, còn phải nhờ anh ra tay mới được.”

Tôi gượng cười hai tiếng, còn đem cái gánh nặng này ném còn cho Trần Tú Tài, hiện tại để tôi đi tìm tên chết tiệt, làm sao có thể? Tôi là tuyệt đối sẽ không đi tìm tên khốn kia.

Ân Trường Thuận thấy chúng tôi từ chối lẫn nhau, chỉ nghĩ là không hiểu rõ cách thức, liền quỳ xuống: "Hai vị đại sư, giúp đỡ chút đi, mau cứu thằng bé đi! Các người muốn cái gì tôi đều đáp ứng, tôi chỉ như vậy một đứa con, van cầu các người nghĩ một chút biện pháp đi!”

Trần Tú Tài, tâm địa lạnh lẽo cứng rắn, hắn cứ như vậy nhìn xem Ân Trường Thuận quỳ trên mặt đất bên trên, thờ ơ.

Đáng ghét ! Tên quỷ này rõ ràng chính là cố ý, tôi không nhịn được khi thấy ông ta quỳ xuống năn nỉ, đành phải cắn răng dìu Âu Trường Thuận đứng lên. " Ông Ân, việc này ta chỉ có thể thử xem một chút, có thể mời đến hay không, đành phải xem vận mệnh của ông.”

Tôi nói chính là lời nói thật, tên chết tiệt kia tính tình mềm không được cứng không xong, ai biết anh có không xuất thủ hỗ trợ hay không chứ!

Âu Trường Thuận đứng lên, giày vò lại qua không ít thời gian, tôi thì sợ ba tôi chịu không được áp lực của mẹ, vẫn là kết thúc công việc để sớm trở về thôi.

Dùng sức đung đưa bạch ngọc, không có gì phản ứng, tên quỷ này sẽ không lẽ không ớ đó chứ! Chẳng lẽ là ở lại trong giấc mộng?

Tôi cau mày đến gần gian phòng Ân Minh, cậu ta nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt. Bên trong gian phòng không có những người khác, tên ma quỷ chạy đi đâu lêu lổng rồi?

Tìm nửa ngày cũng không thấy được người, tôi không thể làm gì khác hơn là nói với Trần Tú Tài nói: "Anh ta không có trong đó, đừng trách ta!”

Trần Tú Tài ha ha hai tiếng, tròng mắt hơi híp nhìn bạch ngọc của tôi nói: "Cô ở đây, sao ngài lại bỏ đi đâu chứ, ngài ấy chỉ là không để ý cô mà thôi.”

Móa ! Đây là đang buộc tôi chửi thề sao?

Khốn kiếp, tên chết tiệt! Anh làm gìlại không để ý đến tôi? Tôi đều tính sổ với anh, anh dựa vào cái gì không để ý đến tôi? Tôi càng nghĩ càng giận, anh có thể vì một người phụ nữ mà ra tay, lại mặc kệ tôi chết sống đặt tôi một bên, sao lúc đó không nghĩ Mộng Yểm sẽ uy hiếp tôi chứ đây? Hiện tại ngược lại là cần thể diện, dám giận tôi.

"Diệm Thiên Ngạo, con rùa đen rụt cổ, ra đây cho lão nương!”

"Chuyện gì ?"Âm thanh Quỷ Vương từ trong bạch ngọc vang lên, nghe ngữ khí của hắn tựa hồ không hay lắm.

Trong lòng lộp bộp không hiểu, mới nhớ tới, tôi là tới cầu xin anh làm việc, vừa lúc nãy gọi cả tên họ của anh kêu ra, còn mắng anh là rùa đen, anh sẽ không thẹn quá hoá giận chứ, sẽ không ra tay với tôi đấy chứ!

Ai ! Người hiền bị bắt nạt mà, ai bảo tôi đấu không lại anh, thế nhưng để tôi thấp giọng xuống cầu xin anh, tôi lại không cam tâm.

Lập tức, tôi nghĩ đến Ân Trường Thuận, cao tuổi rồi, vì con của mình quỳ xuống cầu xin tha thứ, coi như táng gia bại sản cũng sẽ không tiếc, tôi lại cảm thấy mình tâm tư nhỏ kia hơi ích kỷ.

Thôi , thôi!

Hết thảy lấy đại cục làm trọng, tôi nhịn xuống nói: "Tống Nghị ở đâu?”

Quỷ Vương Dạ Quân giống như, không thèm ngía đến tôi!

Được , xem như anh lợi hại!

"Chỉ lần này thôi, tôi sau này tuyệt đối, tuyệt đối không làm phiền anh nữa, được không! Nói cho tôi biết đi, Tống Nghị bây giờ ở đâu?" Tôi tội nghiệp năn nỉ anh.

"Hai tay Tống Nghị đầy máu, chỉ có ở Địa phủ rửa sạch tội nghiệt, mới có thể vào Lục Đạo Luân Hồi. Các ngươi có bản lĩnh, mang theo hồn phách Ân Minh xuống dưới tìm người.”

Tôi đem lời này nói lại với Trần Tú Tài, anh ta gật gật nói: "Quỷ giới lớn như vậy, tìm ra được cũng là khó khăn trùng điệp, có điều vẫn là phải đi một lần.”

"Phần tôi phụ trách đã xong xuôi, còn lại giao cho anh. Còn không về, mẹ tôi nhất định lại muốn tìm tôi khắp nơi, ngược lại không ngừng mắng tôi, ba tôi cũng sẽ bị tôi liên lụy tiến đến. Việc Ân Minh, anh xem đó mà làm thôi, tôi phải về.”

Trần Tú Tài lên tiếng, tuyệt không ép tôi.

Lúc rời đi, tôi nói cho Ân Trường Thuận biết Tống Nghị ở đâu, còn lại từ Trần Tú Tài phụ trách giải quyết, tôi còn có việc phải đi trước.

Ân Trường Thuận đưa ra một cái bao lì xì, xem xét độ dày biết là không ít tiền. Tôi đẩy tay ông ta ra và nói: "Chuyện tiền nong, chờ sự việc kết thúc xong rồi nói.”

Nói xong, tôi nhắc chân chạy về, cũng mặc kệ Ân Trường Thuận sau lưng biểu cảm gì, toàn tâm toàn ý muốn mau về nhà.

Dứt khoát vào trong nhà, mẹ đã đi làm, ba đang ngủ, tôi tắm rửa, nằm ở trên giường, suy nghĩ, lập tức muốn nghênh đón cuộc sống mới, khoảng thời gian này hay là không muốn giày vò, nghỉ ngơi thật tốt thôi!

Trừng mắt làm sao đều ngủ không được, tôi xoay người rời giường, muốn xem mấy bộ phim, giết thời gian.

Máy tính vừa khởi động máy, liền truyền đến tiếng tích tích tiếng!

Não tôi thoáng lạnh, tôi vừa mới khởi động máy, còn không có đăng nhập Mes, sao tin tức lại có tiến đến nhanh thế?

Ảnh chân dung Màu đen!

Là nó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK