Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 296: ĐI NHẦM VÀO BẦY TRỘM




"Buông tay!"

Cái gì? Tôi nhìn về phía Trần Dương, thuận theo ánh mắt anh ta nhìn xuống tay của mình, lúc đi, tất nhiên tôi sẽ nắm lấy tay của anh ta, đây là tình huống gì vậy? Xấu hổ ư!

Tôi gượng cười hai tiếng buông tay ra, thật sự không hiểu nổi tình huống trước mắt, trong cái hố không có thi thể của tôi, cũng không có của Trần Dương, ngay cả người nước ngoài nhảy nhót tưng bừng kia cũng không thấy bóng dáng, tất cả trước mặt tôi lại giống như lúc ban đầu tôi nhìn thấy, chỉ có vài thi thể máu thịt be bét làm cho người buồn nôn kia, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Tôi trừng mắt nhìn, có chút không dám tin vào hai mắt của mình: "Không phải chúng ta đều chết ở đây sao? Sao vẫn còn đứng ở chỗ này? Đã xảy ra chuyện gì?" Rõ ràng vừa rồi đã bị cây thương đâm trúng, loại đau đớn kia trong trí nhớ của tôi vẫn còn như mới, không thể là giả được?

Trần Dương cau mày lườm tôi bất đắc dĩ nói: "Dù có chết cũng chỉ có cô chết, không phải là tôi!"

Được rồi! Có chút sức thuyết phục, anh ta là người sớm đã thoát khỏi luân hồi sống chết, chắc chắn sẽ không dễ dàng chết như vậy! Chỉ là có cần phải nói móc tôi như thế không? Tôi lườm anh ta một cái, mệt cho tôi trước đó còn thương tâm khổ sở vì anh ta như vậy, sớm biết anh ta là người lạnh lùng vô tình như thế, sao tôi còn uổng phí tình cảm của mình cho anh ta.

"Cái hố này đã bị người khác hạ chú nhiếp hồn, sẽ khiến cho người ta sinh ra ảo giác nhưng không đến mức chết người, cùng lắm chỉ là làm cho người ta không ra được mà thôi! Nhìn tình hình này xem ra chúng ta cách cổ mộ không còn xa, cẩn thận một chút, đừng có lại rơi vào bẫy."

Trần Dương tốt bụng giải thích rõ nguyên nhân cho tôi thì tôi mới biết mình bị ảo giác, tất cả nhìn thấy đều là giả! Thật ra tôi căn bản chưa hề rời khỏi cái hố này chắc chắn là như vậy, cũng chưa từng gặp người nước ngoài nào, càng không bị cây thương đâm xuyên người ngã vào trong cái hố, Trần Dương cũng không chết, những cái kia đều là tôi bị ảo giác tưởng tượng ra, thật sự khiến cho người khác nghĩ mà sợ!

Từ sau khi thoát ra khỏi ảo giác, rất nhanh tôi lại có cảm giác bị thăm dò kia, tôi vô cùng chán ghét cái cảm giác này, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, trong rừng sương mù lượn lờ bốn phía làm cho không người nào có thể thấy rõ tình hình bên trong, cả dãy núi rừng bị sương mù bao phủ càng trở nên huyền bí khó lường hơn.

Trần Dương lách qua cái hố tiến về phía trước, tôi sợ lại bị lạc lập tức đi theo sau nhân tiện dùng sức bấm một cái vào ngón tay bị thương của tôi, ối, đau quá, xem ra vẫn không phải thật sự. Có điều, tôi vẫn còn chưa hiểu được, nếu như trước đó tôi đều ở trong ảo giác, vì sao lại có thể cảm giác được đau đớn?

Bỗng nhiên tôi sực nhớ tới điều gì, giơ tay lên, phát hiện ngón tay vẫn hoàn hảo không chút tổn hại gì không hề có dấu vết bị cắn qua, chuyện này không có cách nào giải thích, rốt cuộc cái nào mới là thật, cái nào mới là giả đây!

"Nghĩ gì thế, đi nhanh lên, cô nghĩ một mình có thể ở lại nơi này sao?"

Trần Dương ở phía trước hướng về phía tôi kêu to một tiếng, tôi giật mình lập tức chạy lên: "Thôi nào, chân anh dài như vậy nên đi nhanh, chân tôi ngắn sao mà theo kịp được!"

Trần Dương không nói chuyện, chỉ tiếp tục đi lên phía trước! Thái độ của anh ta làm cho tôi không cần che dấu, rõ ràng là anh ta đi nhanh, lại trách tôi không đuổi theo, đây gọi là cái gì? Anh ta có thể không để ý tới cảm giác của tôi nhưng cũng không cần thái độ đối với tôi như vậy, tôi cũng không nợ anh ta cái gì, hay là anh ta có mơ tưởng đạt được vật kia?

Cảm giác bị người khác coi thường thực sự không dễ chịu, tuy nhiên ai bảo bây giơ tôi đang nhờ vả anh ta chứ, cũng không thể nói anh ta cái gì, đành phải tăng nhanh bước chân, thật sa sút,người xui xẻo vẫn chính là tôi.

"Trần Dương, tôi hỏi anh chuyện này, anh có cảm thấy chúng ta đang bị theo dõi hay không? Chính là cảm giác bị người khác nhòm ngó, anh có cảm giác như vậy không?"

Trần Dương lạnh giọng quát: "Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì, đi nhanh lên, nói ít thôi!"

Đột nhiên, tôi có loại xúc động muốn đánh người, người này đã xảy ra chuyện gì vậy, chỉ là trả lời một vấn đề thôi mà, còn muốn hung dữ như ba tôi sao? Sở dĩ tôi làm mất lòng tên chết tiệt đều không phải là vì anh ta à, sớm biết anh ta là cái đức hạnh này, lúc trước tôi đã không bảo vệ cho anh ta, còn không bằng để anh ta bị tên chết tiệt xử lý cho xong.

Càng nghĩ càng tức, tôi phát tiết dẫm lên nhánh cây phát ra tiếng động lộp bộp. Lúc này, đột nhiên Trần Dương dừng bước, làm hại tôi thiếu chút nữa đụng vào anh ta: "Này, anh dừng lại làm gì?"

Xuỵt!

Trần Dương làm động tác im lặng, thần kinh của tôi lập tức căng cứng, thuận theo ánh mắt anh ta nhìn qua. Phía trước có một cái lều vải, trong sương mù dày đặc có người đang nói chuyện. Chúng tôi trốn sau một cái cây, xem ra những người này chắc là trộm mộ đang đi về phía mộ cổ.

Dám làm trộm mộ lá gan người đó nhất định không nhỏ, vả lại mỗi người đều tàn nhẫn lòng dạ ác độc, chúng tôi ít người sức yếu, nếu như bị bọn họ phát hiện chắc chắn không có kết cục tốt. Đạo pháp của Trần Dương rất lợi hại nhưng không biết công phu tay chân như thế nào, anh ta và tên chết tiệt đánh nhau đều là so đấu pháp, người chết và người sống không giống nhau, cũng không biết anh ta có thể đấu lại được mấy người.

Tuy Trần Dương đã thoát khỏi luân hồi sống chết nhưng dù sao cũng vẫn là con người, con người cũng không phải là thần không phải vạn năng, coi như bản lĩnh có lợi hại hơn nữa, cũng vẫn có thể sẽ chết, cũng vẫn biết sợ, anh ta sẽ dẫn theo tôi trốn đi, chắc hẳn anh ta cũng cảm thấy người trong lều vải phía trước khó đối phó!

Nói thực ra, so với anh ta tôi càng ngày càng không có sức, dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt, đang nghĩ nếu không thì đi vòng hướng khác, lại không ngờ sau lưng truyền đến một tiếng quát chói tai, thiếu chút nữa đem hồn phách của tôi dọa cho chạy hết!

"Giơ tay lên!"

Sau gáy tôi bị một vật cứng chĩa vào, tôi và Trần Dương đồng thời giơ tay lên, tôi nghĩ thứ đồ chơi đang chỉ vào đầu tôi chắc là một cây thương!

Theo mệnh lệnh của đối phương tôi xoay người lại liền nhìn thấy hai người nước ngoài, đều là gương mặt xa lạ, không giống với người tôi nhìn thấy ở trong ảo giác trước đó. Hai người ở trước mặt một người rất cao rất cường tráng, người còn lại có tóc quăn lại tương đối gầy yếu hơn một chút.

"Hai người là ai?" Tên tóc quăn nói một loạt tiếng Trung lưu loát, phát âm rất chuẩn, đoán chừng đã lăn lộn ở Trung Quốc không ít năm."

"Bọn tôi là người trong thôn ở dưới núi lên núi hái thuốc, gặp phải sương mù nên bị mất phương hướng không ra được, bọn tôi đang tìm đường xuống núi, đi tới đi lui liền đi tới nơi này!" Tôi vượt lên trước một bước đáp lại, sợ Trần Dương mở miệng sẽ đắc tội với người ta, gây thêm phiền toái.

Hai người nước ngoài nhìn tôi và Trần Dương từ trên xuống dưới sau đó bỏ súng xuống nói: "Đều là người địa phương à? Biết rõ nơi này không?"

Tên cao hơn móc ra một tấm bản đồ đưa cho chúng tôi xem, tôi nào đâu có hiểu những cái này, Trần Dương lại đi tới nhìn qua nói: "Biết! Các anh đến đó làm gì?"

Người cao hơn thu bản đồ lại cất kỹ rồi sau đó mới nói: "Chúng tôi đến đó làm gì không liên quan tới anh, nếu anh biết đường thì dẫn chúng tôi đến đó! Đến lúc đó sẽ cho anh thù lao, bây giờ cùng chúng tôi đi gặp đại ca!"

Không biết Trần Dương đang suy nghĩ cái gì, tôi liều mạng muốn tránh những người này đi, anh ta ngược lại tốt rồi nhất định đi lên góp phần, chẳng lẽ là muốn mượn cơ hội này liên minh? Đây không phải tự tìm phiền phức sao? Những người này thế nhưng lại là trộm mộ đấy, đều không phải người tốt lành gì cả, tất cả còn đều là người nước ngoài, một chút về pháp thuật cũng không biết, chỉ có vũ khí tiên tiến dùng cũng không có tác dụng gì, dẫn theo bọn họ không phải là dẫn theo một đám người vướng víu sao?

Đang suy nghĩ, chúng tôi đã bị dẫn vào trong một cái lều vải lớn nhất trong rừng, trong lều vải có một người đàn ông đội mũ đeo kính râm đang nghiên cứu bản đồ địa hình, trên bản đồ có rất nhiều ký hiệu, tôi chỉ nhìn thoáng một chút liền nhận ra trong đó một cái ký hiệu chính là thôn Hạ nơi tôi ở.

Tên tóc quăn vô cùng cung kính đi đến trước mặt người đàn ông nói: "Em và thằng cao ở bên kia bắt được hai người địa phương nói là lên núi hái thuốc, người nam kia nói có biết đường, cho nên em đem bọn họ dẫn vào!"

Tên đeo kính râm nghe xong gật nhẹ đầu, anh ta nhìn chúng tôi một lúc rồi nói: "Trông chừng cho kỹ! Nếu bọn họ dám có hành động nhỏ nào liền xử lý, không được lơ là!"

Tên này đeo kính râm nên nhìn không ra tuổi thật, tuy nhiên nghe giọng nói chí ít cũng phải bốn năm mươi, mới mở miệng liền muốn lấy mạng của chúng tôi, có thể thấy được người này lòng dạ có bao nhiêu ác độc máu lạnh.

Tên tóc quăn đem chúng tôi sắp xếp ở một bên ngồi xuống, tên đeo kính râm xem địa đồ sau đó mới hướng chúng tôi đi tới, nhìn về phía Trần Dương hỏi: "Anh bạn, cậu biết chúng tôi muốn đi đâu à?"

"Không sai!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK