Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 369: MUỐN CHẾT CŨNG KHÔNG PHẢI DO CÔ QUYẾT ĐỊNH




CHƯƠNG 369: MUỐN CHẾT CŨNG KHÔNG PHẢI DO CÔ QUYẾT ĐỊNH

Ông nói lời này khiến tôi nghẹ lời. Thật làm như tôi là một chiếc đèn không cạn dầu, luôn gây thêm rắc rối cho người khác vậy!

Chỉ có điều Vệ Tử Hư đồng ý là tốt rồi. Ông trở lại Thiên giới, cũng không sợ lão già Thiên Đế sẽ lừa tôi, chuyện đúc lại bảy phách của tôi có tin tức, tôi cũng được có một nhân cách hoàn chỉnh.

Chúng tôi đang nói chuyện thì có tiếng gầm hét đầy phẫn nộ từ trong phòng khách truyền đến. Chung Nhược Hi nắm lấy Trần Dương đang tĩnh tọa quát: "Kẻ điên này, ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào? Khiến cho ta sống lại rồi làm như không nhìn thấy ta, ngươi nói đi, vì sao ngươi phải làm như vậy? Ngươi muốn ta sống chịu sống, muốn trừng phạt ta có đúng không?"

Tôi và Vệ Tử Hư đi vào trong phòng khách, bất kể Chung Nhược Hi đẩy, đánh Trần Dương thế nào, anh ta đều ngồi ở đó không hề nhúc nhích. Chỉ có điều ầm ĩ như vậy sẽ ảnh hưởng tới tiên nhân tĩnh tọa bên cạnh. Bọn họ đứng dậy và chen chúc ở một bên, trong mắt đầy vẻ bất lực.

Cho dù Diệm Thiên Ngạo không lên tiếng, chỉ có điều tôi phát hiện ra hơi thở của anh đã trở nên hỗn loạn, không ở trong trạng thái nên có. Anh đã buông tay với Chung Nhược Hi, cho nên nhìn dáng vẻ anh là không muốn tham dự vào mâu thuẫn tình cảm của Trần Dương và Chung Nhược Hi, sợ rằng vô tội bị liên lụy vào!

Tôi nhìn không được nên tiến tới nói: "Chung Nhược Hi, việc riêng của cô và Trần Dương có thể trò chuyện riêng với nhau không?"

Chuyện tình cảm chính là hai bên đều tình nguyện, là chuyện riêng của hai người, vậy có gì thì gọi nhau ra nói chuyện riêng là được à, cần gì phải làm rõ ràng như vậy, cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến những người khác, hơn nữa mấy ngày gần đây mọi người đều rất vất vả đi bắt quỷ, ngồi tĩnh tọa tu luyện thì cần phải tĩnh tâm tĩnh khí, không thể để người khác vào làm ầm ĩ được, nếu làm không tốt còn có thể bị cắn trả, rất nguy hiểm đấy.

Chung Nhược Hi nhìn về phía tôi và cười khổ nói với vẻ tự giễu: "Ta không muốn nói chuyện riêng sao? Nếu anh ta đồng ý gặp riêng ta, ta sẽ làm chuyện mất mặt xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy sao? Cô nhằm vào ta, có ý kiến với ta như vậy, không phải là vì những chuyện kia sao?"

Ha, đây là ở không đi gây sự, muốn cãi nhau à?

Như vậy thì tôi lại không phục. Cô bực mình vì Trần Dương, đó là do tình cảm của hai người có vấn đề, tâm trạng cô không tốt tôi không tính toán làm gì. Nhưng cô không có việc gì lại kéo tên chết tiệt nhà tôi ra thì chính là cô không đúng rồi! Diệm Thiên Ngạo từng thích cô nhưng không có nghĩa là cô có thể có cảm giác mình hơn người được! Nếu không phải bởi vì quan hệ của cô làm ảnh hưởng đến người khác, tôi mới không thèm nhắc nhở cô đâu. Tôi là suy nghĩ cho mọi người, sao đến chỗ cô lại thành ra tôi nhằm vào cô chứ?

Tôi không chịu thua nhìn thẳng vào Chung Nhược Hi nói: "Những chuyện hư hỏng trong quá khứ của các người có liên quan quái gì đến tôi? Nếu như cô cảm thấy chịu không nổi thì cứ rời đi, chân mọc trên người cô, không ai ép cô phải ở lại đâu! Hơn nữa cô đi theo chúng tôi không tính là bạn cùng đường, để cho cô đi theo, tôi còn cảm thấy bị liên lụy đấy! Chung Nhược Hi, cô hãy tự hiểu lấy mình được không? Cô không nhìn ra Trần Dương đã không còn cảm giác với cô sao? Cô quấn quýt không ngừng với người ta làm gì? Muốn cứu sống cô là Diệm Thiên Ngạo, cũng bởi vì anh ấy lỡ tay giết cô nên trong lòng luôn thấy áy náy! Vì cô, tôi thậm chí chắp tay đưa con mình lên, cô được lợi còn không biết đủ à? Cô đừng dây dưa mãi với quá khứ, sống ở hiện tại, tìm một người yêu cô rồi sống qua một đời, như vậy không tốt sao?"

Trong lòng không dao động, cho nên lúc tôi nói lời này cũng không có quá nhiều cảm xúc. Tôi chỉ là nói ra lời nói trong lòng của Trần Dương. Anh ta yêu Chung Nhược Hi nhưng không thể ở cùng với cô ta, đau dài không bằng đau ngắn, không bằng lại mượn cơ hội này một đao cắt thành hai. Chỉ cần làm cho Chung Nhược Hi tin tưởng cô ta và Trần Dương không thể tiếp tục, tôi nói dối lại thế nào!

Trần Dương thật sự vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ nhắm mắt không lên tiếng. Có lẽ Diệm Thiên Ngạo không nghe nổi lời tôi nói nên anh mở mắt ra nhìn tôi. Không sao cả, anh cứ nhìn thoải mái. Dù sao bây giờ tôi nghe gì nói gì cũng không có cảm giác, nghĩ gì thì nói nấy, không mang theo bất kỳ trạng thái cảm xúc gì.

Chung Nhược Hi dù sao cũng là người phụ nữ mà Diệm Thiên Ngạo từng yêu, tất nhiên là không nghe được những lời này. Nhưng bây giờ, tôi cần quái gì quan tâm quá khứ của các người tệ thế nào, tôi nói ra, các người không nghe cũng phải nghe, khó chịu cũng phải nhịn xuống cho tôi. Nghe không nổi thừ cứ đứng ra, tôi bảo đảm kẻ đó không thể sống tốt.

Đây không phải là tôi nhẫn tâm, điều này vốn chẳng liên quan tới Diệm Thiên Ngạo, người khó chịu nhất là Trần Dương, nhân vật chính còn không lên tiếng, làm gì đến phiên anh phát biểu ý kiến chứ!

Chung Nhược Hi cắn môi, nước mắt rơi như mưa, thút thít nói: "Cô dựa vào đâu để nói thay cho hắn. Cô cũng đâu phải là hắn, làm sao cô biết hắn nghĩ thế nào? Nếu hắn thật sự không cần ta, muốn ta lấy người khác cũng phải do hắn tự mình nói ra, nếu không ta sẽ không tin!"

Tôi bĩu môi đi tới trước mặt Trần Dương, chọc chọc vào vai hắn nói: "Anh nghe được chưa? Đã nói đến tình trạng này, anh đừng có mắc nghẹn nữa, có gì mau nói cho rõ ràng đi, cứ do dự như thế chỉ hại người hại mình, anh không thể cứ giấu mãi được, nói rõ ràng với cô ta thì tốt cho tất cả mọi người!"

Trần Dương thở ra một hơi và mở mắt nói: "Buông tay! Chúng ta không có khả năng! Mạc Thất nói không sai, là Diệm Thiên Ngạo làm cho em sống lại, không liên quan đến ta. Chỉ có điều nếu em sống lại, ta cũng mừng thay cho em, nhưng chuyện giữa chúng ta đã thành quá khứ rồi, cho nên ta mong em hãy buông tay đi!"

Miệng Chung Nhược Hi hé mở, nước mắt đảo quanh tròng mắt. Cô ta không khóc nữa, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm vào Trần Dương không tin, trái tim bị tổn thương sâu tới mức sẽ chết tâm sao? Tôi không biết, ít nhất nhìn qua Chung Nhược Hi đã bị tổn thương đến mức không nói được lời nào.

Bạch huynh lặng lẽ đi tới sau lưng tôi, tâm tư anh ta tinh tế khẽ hỏi: "Thất nương nương, ngài nói vậy có thể hơi quá đáng không? Dù nói thế nào đối phương cũng là cô gái tốt, tổn thương quá sâu thì về sau còn sống thế nào được!"

Tôi nhìn về phía Bạch huynh lắc đầu, ra hiệu anh ta không cần nói nữa. Trải qua đau khổ lần này, Chung Nhược Hi sẽ có một bắt đầu mới hay chìm đắm trong sự chán chường thì không ai biết được. Nhưng bất kể kết quả thế nào cũng tốt hơn là kéo theo tất cả mọi người.

Trong phòng khách lập tức rơi vào trong sự im lặng, tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người đều đặt ở trên người Chung Nhược Hi. Cô ta đứng ở đó hoảng hốt một lúc lâu mới nhìn về phía Diệm Thiên Ngạo nói: "Tốt, tốt lắm, các người đều nói rất hay! Nếu đã vậy, Thiên Ngạo, ngươi giết ta đi, mạng của ta là do ngươi lấy về, lại làm cho ta chết ở trong tay ngươi, làm cho ta một lần nữa chuyển thế, quên đi cuộc đời này, quên đi tất cả!"

Lúc này Diệm Thiên Ngạo tương đối sáng suốt giữ im lặng. Vì làm Chung Nhược Hi sống lại, tên chết tiệt và Trần Dương đã phải trả giá đắt tới mức nào, thật vất vả mới đổi được kiếp này, cô gái này tự nhiên nói không cần là không cần, ầm ĩ muốn đi chết, vậy bọn họ tốn công tốn sức trong thời gian trước lại tính là gì?

Cô gái này thật sự cho rằng làm sống lại một người là rất dễ dàng sao? Sống chết cũng đâu phải để lấy ra làm trò đùa, làm cho một người vốn đã chết được sống lại chính là nghịch thiên cải mệnh, cũng làm cho một người không đáng chết phải chết đi, đó chính là phạm phải tội tặng, cả hai đều không thể tùy tiện nói đùa được đâu.

Tôi hít sâu một hơi nói: "Chung Nhược Hi, mạng của cô là dùng con trai của tôi để đổi lấy, cho nên cô không có tư cách nói tới chuyện sống chết, hiểu chưa? Bây giờ không phải là cô muốn chết thì có thể chết được. Tôi trịnh trọng nói cho cô biết, tôi không cho cô chết, cho dù cô có giày vò bản thân mình trăm nghìn lần cũng không chết được đâu!"

Chung Nhược Hi tức giận trừng mắt nhìn tôi, tôi không hề bị ảnh hưởng nói: "Bây giờ không phải là cô rất tức giận, rất phẫn nộ sao? Cô cảm thấy tôi nói quá đáng à? Đó là bởi vì tôi từng tận mắt nhìn thấy bọn họ đã từng trải trăm cay nghìn đắng thế nào, mới làm cho cô sống lại được, mạng của cô không phải là của một mình cô, đừng tưởng rằng có chút tâm trạng thì đòi chết đòi sống, dáng vẻ này của cô không làm người khác thất vọng sao? Tình yêu không phải là thứ quan trọng nhất trong đời, hiểu không?"

Chung Nhược Hi phản bác: "Ai cần bọn họ làm cho ta sống lại? Ta có nói ta muốn sống lại sao? Các người đã hỏi qua ta chưa? Là các người từ mình muốn làm ta sống lại, tại sao ta phải trả giá vì các ngườ? Người sống không phải để ở cùng với người mình yêu sao? Nếu không có ý nghĩ này thì sống sót để làm gì?"

Tôi đúng là chịu đủ rồi, người phụ nữ này ầm ĩ lên, tính tình thật sự chẳng khác nào học sinh trung học, hoàn toàn là cố tình gây sự! Vì sao cô ta không thể hiểu được người khác làm như thế cũng là muốn tốt cho cô ta chứ?

Phải biết rằng vì có thể sinh ra thần khí sống lại, bao nhiêu cô gái nhà họ Mạc phải gả cho Vong Linh, chết trong thời điểm còn ngây thơ, ai tính toán tới những hi sinh của các cô ấy?

Tôi nuôi dưỡng con trai năm năm lại tìm ai đòi nợ đây? Một câu vô cùng đơn giản không có nghĩa là đẩy đổ tất cả cực khổ mà mọi người gặp phải, kết quả còn nói chúng tôi trao sinh mạng cho cô ta, hoàn toàn lại không phải là điều cô ta muốn, ha ha, đúng là đủ tùy hứng!

Nếu đã nói tới mức nào, tôi cũng không sao cả, dù sao đã hát mặt đen, vạy tiếp tục làm người xấu là được rồi!

"OK! Tùy cô muốn nói thế nào nghĩ thế nào, cứ xem như chúng tôi đều làm sai, không nên cứu sống cô! Nếu việc đã đến nước này, cô cũng nói sống sót chính là cả đời ở bên cạnh người mình yêu, như vậy cũng phải là hai người yêu nhau mới đúng chứ? Cô yêu Trần Dương, nhưng anh ta yêu cô sao? Anh ta nói anh ta không muốn ở cùng với cô, cô là đang lấy cái chết ra ép nhau, đây chính là yêu sao?"

"Tôi vẫn luôn nghĩ cô là một người phụ nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiểu rõ đúng sai, cho nên ban đầu Trần Dương và Diệm Thiên Ngạo mới phải cùng yêu cô. Nhưng bây giờ, cô ở trong mắt tôi chính là một cô nhóc miệng nói đầy lời vô vị, không hiểu chuyện chỉ thích nổi giận! Rốt cuộc là bởi vì thời gian thay đổi khiến cô thay đổi, hay trước đây bọn họ thích chẳng qua chỉ túi da người này của cô mà thôi? Nếu đúng như vậy, bọn họ sống trăm ngàn năm cũng sống đủ nông cạn rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK