Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 299: LÃNG PHÍ MẠNG NGƯỜI




"Sói! Là sói núi!" Curly nuốt nước bọt và kêu lên.

Có người cầm hòm thuốc chạy tới và đẩy tôi sang bên cạnh, bắt đầu làm cấp cứu cho hai người. Điều này thật kỳ lạ. Tôi lớn như vậy nhưng cũng chỉ có khi còn bé mới nghe người trong thôn nói qua trong núi sâu thường có sói lui tới, nhưng chưa bao giờ thật sự nhìn thấy.

Vị trí chúng tôi xuất phát bây giờ là từ chỗ sau núi. Ở đây thỉnh thoảng vẫn có người đi qua hái thuốc, hái nấm gì đó, nhưng chưa từng nghe có ai nói đã nhìn thấy sói, sao ở đây lại xuất hiện chuyện sói núi tấn công người?

Tôi thật sự không hiểu nổi. Phải biết sói là động vật sống thành đàn. Nếu như chúng muốn tấn công con mồi thì chắc chắn sẽ không lặng lẽ không có tiếng động như vậy. Người của Nghiêm Càn Khôn thoạt nhìn đều rất chuyên nghiệp, nếu xung quanh có động tĩnh gì thì tuyệt đối sẽ không thoát được lỗ tai của bọn họ. Cho nên muốn nói có sói núi tấn công Jack, tôi thật sự vẫn có chút bất ngờ.

Nhưng Curly đã nói là do sói núi gây ra, chúng tôi cũng không dám nói anh ta lừa người. Dù sao không có ai tận mắt nhìn thấy nên chỉ có thể tạm thời xem như bị sói núi tấn công là được rồi. Tôi chỉ dựa vào tập tính sống bầy đàn của loài sói để phán xét, điều này là không có khả năng.

Nghiêm Càn Khôn nghe xong thì thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ông ta bình tĩnh nhìn về phía mọi người nói: "Xem mọi người kinh sợ tới mức nào kìa. Sói là yêu quái sao? Mỗi người đều bị dọa thành bộ dạng gì rồi, còn không bằng một cô gái nhỏ. Mệt cho trong tay các người còn cầm đạn thật súng thật đấy. Sợ cái lông gì chứ! Tất cả đều nhớ kỹ cho tôi, chỉ cần gặp được sói núi thì bắn ngã cho tôi, không cần tiếc đạn!"

Tất cả mọi người bị một tiếng gào của Nghiêm Càn Khôn làm cho tỉnh lại, nghe lệnh của lão đại tiếp tục đi về phía trước. Curly vốn còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy nhóm người kia nhanh chóng rời đi, anh ta chỉ đành phải đỡ Tall đi theo ở phía sau.

Có phải làm ông chủ đều có lòng lang dạ sói như vậy không? Tôi thật lòng khinh bỉ Nghiêm Càn Khôn. Thủ hạ đã bị thương thành như vậy, cả cánh tay cũng đang chảy máu nhưng ông ta thậm chí không nói nổi một câu an ủi dễ nghe, còn muốn đi đường suốt đêm, thật đúng là đủ lạnh máu.

Trần Dương đi ở phía trước thỉnh thoảng dừng lại, dùng cành cây vẽ gì đó trên mặt đất. Đạo thuật của tôi còn thấp nên không hiểu quá rõ về hành động của anh ta, cũng không muốn hỏi nhiều. Dù sao anh ta cũng giống hệt với tên chết tiệt, không muốn nói thì có hỏi cũng hỏi không ra được.

Ôi, tôi lại vô thức nghĩ đến tên kia rồi. Cũng không biết có phải anh còn đang tức giận hay không mà bỏ tôi lại như thế. Anh còn thật sự bỏ được. Nếu không phải có Trần Dương, tôi một mình ở trong núi sâu này, vẫn thật sự không sống nổi đâu! Phải nói là đàn ông đều là bộ dạng như vậy, Lạnh lùng, tàn khốc, vô tình tới cực điểm, thật đáng giận!

Từ sáng sớm đến tối, sương mù trong núi cũng không có dấu hiệu gì tản đi, ngược lại còn càng lúc càng dày đặc, ở dưới ánh sáng mạnh chiếu xuống, tầm nhìn cũng chỉ trong khoảng hơn hai mét, căn bản không thể nhìn thấy rõ tình cảnh xung quanh.

Đi đường gấp rút trong thời gian dài như vậy làm cho tôi cảm thấy vừa mệt vừa đói, muốn đề nghị nghỉ ngơi nhưng nhìn mọi người xung quanh thì vẫn đành thôi, cố chịu đựng, đến nơi hẳn có thể nghỉ ngơi được rồi.

Đột nhiên, Trần Dương dừng lại. Anh ta tiến lên, cướp lấy cái đèn pin của tôi và soi về phía trước. Tôi vừa nhìn thì lập tức lùi lại hai bước. Không ngờ chúng tôi đã quay trở lại trước cái hố sâu kia.

Trần Dương híp mắt nói: "Chúng ta đến rồi! Ông chủ Nghiêm, anh phái mấy người bịt mắt, đào chỗ này!"

Nghiêm Càn Khôn gật đầu và thông báo cho mấy người phía dưới làm theo cách của Trần Dương.

Trong đoàn có hai người đàn ông vạm vỡ nhảy ra, xé quần áo làm vải buộc trên mắt, cầm lấy cái xẻng và theo dây thừng nhảy vào trong hố sâu, ở dưới sự ra hiệu của những người khác ra, bọn họ bắt đầu đào.

Trần Dương nói lần nữa: "Những người còn lại đều nhắm mắt lại, đừng nhìn vào trong hố sâu."

Có người nghiêng đầu sang chỗ khác, có người lộ ra ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt kỳ quái, giống như bị trúng chiêu, hai mắt hoàn toàn không có cách nào rời khỏi hố sâu.

Nghiêm Càn Khôn dùng khăn tay bịt miệng và mũi nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: "Phía dưới này là gì thế, sao lại có mùi nồng nặc vậy? Vì sao không thể nhìn chứ?"

Trần Dương lãnh đạm nói: "Thi thể! Hố sâu đã bị thi triển Hàng Thuật, nhìn vào sẽ xảy ra chuyện, chỉ cần theo hố sâu đào xuống, lại có thể tìm được tới ngôi mộ. Anh bảo người chú ý thủ hạ của mình, nếu có ai ngẩn người thì tát mấy cái, tỉnh táo lại sẽ không có việc gì."

Trong lòng tôi thầm cười ha ha vài tiếng. Chiêu này vẫn thật sự hại người, tát vài cái là có thể tỉnh lại, đúng là trực tiếp! Thật may là trước đây anh ta không làm vậy với tôi, nếu không mặt tôi chắc hẳn đã sưng lên thành cái bánh bao rồi.

Nghiêm Càn Khôn dùng đèn pin chiếu vào thủ hạ của mình, phát hiện vẻ mặt bọn họ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hố sâu thì thầm giật mình, căn dặn vệ sĩ của mình là Curly đi qua. Tôi lại nghe được mấy tiếng bốp bốp giòn giã, ngay sau đó liền có người bắt đầu kêu rên.

Tôi thật sự không đành lòng nghe được những tiếng kêu kia nên đi sang một bên. Trần Dương đã bảo người ta đào hố, vậy chứng tỏ chúng tôi đang ở phía trên của ngôi mộ. Hóa ra chúng tôi vẫn luôn ở trong khe núi, chỉ là bị sương mù che mắt, cho nên không biết vị trí của mình. Vòng tới vòng lui, hóa ra chúng tôi vẫn chạy tới chạy lui ở trên ngôi mộ, thật là muốn mạng già của tôi rồi.

Tiếp theo cũng không có chuyện của tôi nữa. Tôi dựa vào trên cây khô, xoa bụng và cảm thấy hơi đói. Trước đó tôi phải liều mạng chạy nên không quá để ý tới điểm này, bây giờ vừa dừng lại thì cái bụng luôn nhắc nhở tôi nên ăn cơm.

Tôi liếc nhìn Trần Dương và hơi ngại mở miệng. Vào thời điểm quan trọng này, tôi cũng không có cách nào bảo anh ta đưa Huyền Hồn đan tới cho tôi ăn. Nhưng tình trạng thân thể của tôi cũng đủ đáng ghét, chỉ cần cảm thấy đói thì nhất định phải ăn gì đó, nếu không sẽ bị cảm giác quá đói chỉnh cho chết đi sống lại, tương đối khó chịu! Đừng nói cố gắng đi bộ, ngay cả cử động một cái cũng rất khó khăn đấy.

Nhiều lần do dự, tôi vẫn không nhịn được và mở miệng nói với Trần Dương: "Tôi đói!"

Không biết Trần Dương không nghe được, hay cố ý không để ý tới tôi, anh ta thậm chí không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.

Tôi thở dài nói lần nữa: "Sư phụ, tôi đói rồi!"

Nghiêm Càn Khôn nghe được tôi kêu đói thì bảo thủ hạ lấy đồ khô trong túi ra cho tôi, ông ta cười ha hả nói: "Cô ăn một chút lót dạ cho đỡ đói."

Lúc này tôi có chút cảm kích, chỉ tiếc là tôi không ăn được thứ này."Ha ha, cảm ơn, tôi không ăn thứ này."

Nghiêm Càn Khôn sửng sốt rồi có chút không vui nói: "Không ăn à? Cô gái, cô sợ tôi hạ độc sao?"

Sao kiến thức của người này lại nhỏ như vậy chứ! Tôi thầm mắng ông ta một câu rồi cười khổ nói: "Tôi sợ anh hạ độc tôi làm gì. Chỉ là tôi thật sự không ăn thứ này thôi."

Nghiêm Càn Khôn không nói nhiều, ném đồ trả lại cho thủ hạ và đi sang bên cạnh, cẩn thận quan sát tình hình ở dưới hố sâu.

Từ đầu đến cuối, Trần Dương đều không để ý tới tôi, nhìn dáng vẻ lạnh như băng của anh ta mà tôi thật sự muốn đạp một cái cho anh ta bay xuống trong hố sâu. Có người máu lạnh như vậy sao? Tôi chết đói thì anh ta cũng ăn không ngon, chẳng lẽ anh ta không hiểu được điểm này sao? Đáng giận, khốn kiếp, con mẹ nó tôi đúng là mắt mù mới phải vì anh ta mà đắc tội tên chết tiệt, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không tin đâu!

Vào lúc trong lòng tôi đang nguyền rủa thậm tệ, Trần Dương mở miệng nói: "A! Bị đói à? Chỉ cần cô còn lại một hơi thở cuối cùng thì Diệm Thiên Ngạo sẽ không xuất hiện đâu."

Ơ!

Tôi có lẽ đã nghe ra được ý của anh ta! Nhưng Quỷ Vương Dạ Quân còn đang nổi nóng, cho dù tôi chết đói anh cũng sẽ không tới tìm tôi đâu. Tôi biết rất rõ về điểm này.

"Trần Dương, anh có còn là con người không vậy? Tôi nói tôi đói rồi, anh nhanh lấy đồ ra cho tôi ăn đi, nếu không ăn, tôi lại…"

Ban đầu tôi vốn định uy hiếp anh ta, nhưng suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện ra mình thật sự không có gì có thể uy hiếp được anh ta cả. Cho nên lúc đầu tôi còn tương đối có khí thế mà hô to gọi nhỏ với anh ta, nhưng đến cuối cùng, bản thân tôi cũng cảm thấy xấu hổ, mất mặt.

Trần Dương lãnh đạm liếc nhìn tôi nói: "Thế nào? Tôi không cho cô ăn thì cô dự định một khóc, hai ầm ĩ, ba thắt cổ các kiểu sao?"

Bực chết đi được! Trên đời này làm sao có thể có người như thế chứ? Lương tâm của anh ta đều bị chó ăn rồi sao?

Tôi thật sự khóc không ra nước mắt, giậm chân một cái và căm hận nói: "Anh cho tôi là phụ nữ ở nông thôn hay sao mà một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ. Tôi mới không cần làm vậy đâu! Hừ, Trần Dương, hôm nay bà đây xem như đã nhìn rõ anh rồi. Anh nhớ kỹ cho tôi, xem sau này tôi còn để ý tới chuyện sống chết của anh nữa hay không. Tôi đúng là mắt mù rồi. Thôi đi, tôi không muốn nói nữa."

Trần Dương lại cười ha ha vài tiếng, khinh thường nói: "Tôi không cần cô quan tâm tới tôi. Hơn nữa anh ta cũng không đánh chết được tôi! Là bản thân cô rảnh rỗi muốn xen vào việc của người khác, đáng đời."

"Anh!"

Tôi bị anh ta làm cho tức đến mức nói không ra lời. Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này Trần Dương hẳn đã bị tôi nhìn thành tổ ong vò vẽ, nghìn lở trăm lỗ chết từ lâu rồi. Nhưng trên thực tế, tôi cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta nhưng không làm được gì.

Cảm giác đói không ngừng tấn công, tôi đã đói tới không còn chút sức lực nào, vừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi đã nghe có người kêu lên vài tiếng, dường như đào được ngôi mộ rồi!

Người đào hố được người bên trên dùng lực kéo lên, lại nghe được bọn họ nói không khí phía dưới không tốt lắm, khi đào được đến đáy thì một xẻng xuống lại xuyên qua, hóa ra dưới hố sâu rỗng, không biết mùi dưới này có thể có độc không? Bọn họ nói rất nhiều, cũng cãi nhau ầm ĩ.

Trần Dương nghe xong giọng đều đều nói: "Ngôi mộ quanh năm bị phong kín, bây giờ đào thông và tiếp xúc với không khí nên tất nhiên có mùi không dễ ngửi, hơn nữa…"

Anh ta mới nói tới đây, Nghiêm Càn Khôn đã vội vàng hỏi: "Ngài Trần, hơn nữa cái gì?"

"Chết người!"

Nghiêm Càn Khôn dường như không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy. Vào lúc ông ta đang sững sờ, hai người vừa được kéo lên đã bắt đầu ngã xuống đất và co giật. Ở dưới ánh đèn chiếu xuống, vẻ mặt bọn họ đau khổ lạ thường, cả người tái xanh, mạch máu căng lên và không ngừng kêu rên.

Ngao!

Tiếng sói tru vang lên từ bốn phía, vang vọng ở trong cả khe núi nhỏ, cộng thêm hai người không ngừng co giật làm thần kinh của tất cả mọi người đều căng ra.

Lúc này, tôi thật sự nghe được có tiếng sói tru. Chẳng lẽ chúng tôi đã bị bầy sói bao vây?

Curly và Tall luôn nắm chặt khẩu súng nhìn kỹ xung quanh, sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi, hết sức sợ hãi tiếng sói tru này, tôi thật sự lo bọn họ vì khẩn trương mà bóp cò, lấy mạng của chúng tôi.

Không được mấy phút, hai người ngã dưới đất đã chết, mắt bọn họ trợn tròn, trong mắt đầy tơ máu, tròng mắt cũng sắp rơi ra khỏi viền mắt, mười ngón bị mặt đất cọ sát ra máu, để lại vết sâu tở trên bùn đất. Tôi thật sự không dám nhìn, chỉ cảm thấy trước khi bọn họ chết nhất định đã rất đau đớn.

Nghiêm Càn Khôn nhướng mày. Còn chưa xuống hố mà đã có ba người chết rồi, sắc mặt của anh ta càng thêm khó coi. "Ngài Trần, ngài nên nói sớm cho chúng tôi biết, như vậy người của tôi sẽ càng cẩn thận ứng phó hơn. Bây giờ tự nhiên mất mạng của hai người, tôi chỉ còn lại có mười người thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK