CHƯƠNG 31: DẪN NGƯỜI SỐNG VỀ NHÀ CHƠI
Trần Tú Tài nhìn mắt tôi, đi đến cửa hang ngồi xuống, anh ta giơ thẳng hai ngón tay lên nhanh chóng cắm vào trong lớp đất, lúc rút ra mang theo lớp bùn đất để dưới mũi ngửi ngửi nói: “Phía dưới tổng cộng có sáu cái xác, trong đó một cái ít nhất đã chết mười năm, còn lại mới chết mấy ngày.”
Thủ pháp vừa nãy đúng là quái dị, nhưng tôi vẫn không tin anh ta có cái bản lĩnh này.
Ông ba ngay tại bên cạnh tôi, ông nhìn Trần Tú Tài chằm chằm giống như thấy được gì, hai mắt gần như tỏa sáng: “Chiêu này ai dạy cậu?”
“Tôi kế thừa nhiều phái, học tập lẫn lộn nhiều thứ, đâu thể đánh đồng với nhà họ Mạc ngài.”
Nhà họ Mạc ở thôn Hạ tiếng tăm lan xa, tên nhóc này biết ông ba tôi cũng không phải lạ, nhưng ông ba chỉ dựa vào thủ pháp đã nhận ra người này, điều này làm cho người ta rất khó hiểu. Nghe cách nói chuyện của người này, hình như cũng không coi trọng nhà họ Mạc, cùng lắm là giữ chút thể diện cho họ. Tên nhóc đó dựa vào cái gì mà phách lối như thế.
“Chàng trai, ta đã sống hơn nửa đời người, nhưng về học thuật chưa chắc giỏi hơn cậu.”
Trần Tú Tài chắp tay đáp lễ, anh ta đứng dậy lau bùn đất trên ngón tay đi, không khách khí nói: “Động này không vào được, đợi ban đêm bọn chúng xuất hiện. Ông ba Mạc, nếu ngài không phiền, thì để tôi giúp ngài ra tay tiêu diệt những con quỷ kiêu ngạo này.”
Ông ba cũng chắp tay đáp lễ: “Đâu có, đâu có, phải là tôi giúp cậu ra tay mới đúng. Việc này cứ thỏa thuận như vậy nhé, không biết cậu Trần ở đâu, hẹn thời gian, tôi sẽ đi tìm cậu.”
Trần Tú Tài nắm tóc cợt nhả nói: “Tôi bốn biển là nhà, đi đến chỗ nào thì ở chỗ đó. Nơi này tôi chưa quen, ông ba Mạc nếu có sắp xếp cho thì tốt.”
“Ồ, ra vậy, nếu cậu Trần không chê, thì tới nhà tôi ngồi một lát, chúng ta cũng nên bàn bạc kỹ chi tiết kế hoạch vào buổi tối một chút .”
Tôi thấy ông ba vui vẻ nên không dám có ý kiến. Vì cha tôi nên ông ba tạm thời ở nhà tôi, vậy không phải tên nhóc này cũng sẽ cùng đi tới nhà tôi sao.
Đáng ghét! Rõ ràng ăn nói khéo léo, người ngay cả Hắc Bạch vô thường cũng không nhìn thấy, thế mà ông ba lại tin anh ta như vậy.
Da mặt Trần Tú Tài còn dày hơn tường đồng vách sắt, ông ba vừa mở miệng anh ta đã đồng ý ngay, còn không hề từ chối, nghênh ngang đi theo về phía trước.
Tôi vốn rất tin tưởng sẽ tìm được thi thể ông nội, nhưng thi thể chưa tìm được lại còn phải mang theo người sống trở về, chuyện này là sao?
Người đến là khách, ông ba mời Trần Tú Tài vào nhà trước, tôi vừa vặn bắt lấy cơ hội, níu ông ba lại khẽ nói: “Người này rất kỳ lạ, lỡ là kẻ lừa đảo, vậy làm sao bây giờ?”
Ông ba vỗ vỗ mu bàn tay tôi nghiêm túc nói: “Người này thật sự có chút phẩm chất, tuổi còn trẻ đã có tài như vậy không dễ chút nào. Nhưng cháu nói cũng không sai, tạm thời giữ ở bên cạnh theo dõi sát sao.”
Thì ra không phải ông ba không nghi ngờ, chỉ vì lý do an toàn mới khách sáo như thế: “Rốt cuộc người này có lai lịch gì, có thể cũng tới vì thôn Hạ hay không?”
Ông ba lui sang một bên lắc đầu: “Vừa nãy ở sau núi, lúc ta kéo anh ta lên có để ý thấy lòng bàn tay anh ta hơi lạ. Ở giữa nóng như lửa xung quanh lại lạnh buốt như băng, nếu tính không nhầm, mệnh của người này là Cô Tinh hạ phàm, sát khí rất nặng. Cháu nên hạn chế qua lại với dạng người này, nhưng bây giờ, vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của anh ta.”
Ông ba nói một mạch, tôi cũng không hiểu mệnh là gì, tôi chỉ biết là tôi ghét anh ta, hận không thể một phát đạp anh ta ra ngoài.
Lúc ông ba vào nhà, Trần Tú Tài đã giống như người trong nhà vui vẻ nói chuyện với bà nội. Tôi thật không hiểu người mặt dày như thế, sao lại dễ khiến người khác ưa thích như vậy, ngay cả bà nội khó tính cũng bị anh ta dễ dàng lấy lòng, tôi nghĩ mãi mà không hiểu.
Tôi theo vào nhà, Hắc Bạch vô thường giống như thần giữ cửa đứng hai bên cửa phải trái, bọn họ cũng rất biết điều, từ đầu tới cuối chỉ đi theo không đột nhiên nhảy ra dọa người.
Trở về cũng đã xế chiều, tôi vào bếp nấu thức ăn ngon mang ra, nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười, cả người tôi đều khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy bà nội trò chuyện với tôi như vậy.
Đợi sau khi ông ba rửa tay xong đi vào, bà nội mới kéo Trần Tú Tài ngồi vào bàn, mời anh ta ăn cơm.
Trần Tú Tài cầm đũa nhìn ra ngoài phòng, nói với bà nội: “Bà hai, Hắc Bạch vô thường vẫn còn ở bên ngoài, bọn họ đi theo dọc đường chắc cũng đói bụng rồi.”
Vừa nghe thấy Hắc Bạch vô thường tới, bà nội lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy về phòng cha.”Ôi, làm cái gì thế, người vẫn chưa chết, sao đã đến câu hồn rồi.”
Ông ba trừng bà nội một chút nói: “Quỷ Vương phái họ tới canh chừng Ngoan Bảo, bà vội cái gì.”
Trần Tú Tài lặng lẽ ăn cơm, không hề quan tâm ánh mắt ông ba nhìn anh ta. Dường như anh ta đã sớm biết Hắc Bạch vô thường đi theo chúng tôi, chỉ là dọc đường đều giả vờ như không biết, cũng có lẽ là không muốn nói.
Bà nội lập tức thở phào nhẹ nhõm, bưng đồ ăn từ trong bếp ra bày lên bàn nhỏ, giống như lần trước, thắp nén nhang trước đồ ăn.
Nhưng đợi gần nửa ngày, cũng không thấy anh em Vô Thường đi vào, bà nội tò mò nhìn về phía cổng: “Đã mời rồi, sao không đến?” Bà nội lại thì thầm một lúc, cổng vẫn không có động tĩnh gì.
Tôi bĩu môi, bưng đồ ăn trên bàn nhỏ lên đi ra ngoài: “Này, mời các anh ăn cơm, còn làm bộ phải không?”
Bạch vô thường lúng túng nhìn Hắc vô thường bên cạnh nói: “Hai anh em tôi thân mang tội không thể ăn, cảm ơn ý tốt của Thất nương nương, ân huệ này chúng tôi không nhận được.”
Tôi liếc nhìn hai anh em, đặt thức ăn trên mặt đất: “Ăn hay không tùy các anh, dù sao các anh không ăn cũng không chết đói. Bà nội, không sao, họ nói không đói nên không ăn.”
Bà nội nhíu mày trách mắng: “Con bé không hiểu chuyện nhà ngươi, họ nói không ăn thì sẽ không ăn à?”
“Cháu.”
Chà, thật sự là nói gì làm gì cũng sai, bà nội luôn thích bới lông tìm vết, không có việc gì cũng phải tìm chút chuyện chỉnh tôi. Nhưng vì còn có người ngoài, nếu không có gã vô lại này, không chừng tôi sẽ bị nói suốt buổi trưa.
Ông ba để đũa xuống quay qua, ý tứ sâu xa hỏi Trần Tú Tài: “Cậu Trần, chẳng lẽ cậu không tò mò, tại sao Vô Thường lại ở đây?”
“Ông ba Mạc, gọi tôi là cậu Trần cũng hơi khách khí. Tôi không phải loại người tò mò, chỉ cần họ không tới tìm tôi, tôi cần gì tự tìm thêm phiền phức chứ? Ngài nói như vậy có đúng không?” Trần Tú Tài nhìn thẳng ông ba cười ha hả.
Ông ba cũng cười theo, ông từng nói với tôi không có ý hại người nhưng không thể không có lòng đề phòng người, khiến tôi không dễ tin bất kỳ kẻ nào, nhưng lúc đó tôi cũng không hiểu.
Sắp đến lúc xuất phát, dù sao cũng rảnh rỗi, thế là ông ba gọi tôi tới, bảo tôi viết một lá bùa đơn giản.
Ông moi trong bao vải ra mấy chiếc bình, trộn lẫn chất lỏng bên trong tạo thành máu chu sa màu đỏ thẫm. Ông ba chấm bút lông vào chất lỏng vẽ lên tấm bùa vàng: “Ngoan Bảo, nhớ, cái này dùng để trừ tà, mang cái này trên người, tiểu quỷ bình thường không thể tới gần cháu.”
Tôi đi theo bên cạnh nhìn, hành động của ông ba nhẹ như mây bay nước chảy, quẹt vài nét bút đã vẽ ra một hoa văn phức tạp. Nhìn hình vẽ trông như chữ, nhưng nếu nói nó là chữ thì nó lại giống một bức tranh hơn, tóm lại là vô cùng phức tạp khiến người xem không hiểu được gì, khiến tôi học vô cùng mơ hồ, cái gì cũng không nhớ.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!