Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 288 : MỘT ĐÁP ÁN QUYẾT ĐỊNH




Sáng sớm, tôi tỉnh dậy trong tiếng gọi của ông Ba, xem thời gian, vào giờ này thì ông Ba không thể tới đây được. Không biết được tên chết tiệt kia chừng nào sẽ tiến vào Bạch Ngọc, tôi mặc quần áo, buộc lại đầu tóc. Lúc đi đến sân thì thấy Trần Tú Tài, tôi tỉnh cả ngủ.

Chắc tôi đang nằm mơ nhỉ. Tên nhóc này sao lại ở đây?

Tôi dụi mắt, lúc xác định hai người đang đứng trong sân chính là Trần Tú Tài và Trương Hào, tôi bĩu môi, muốn quay về phòng thì nghe thấy Trần Hào gọi: “Mạc Thất, đã lâu không gặp, đây chính là quê nhà của cô à."

Lần đầu tôi gặp mặt Trần Tú Tài ở sau núi, tên này sao lại đến đây nữa vậy? Anh ta tìm tôi làm gì?

Tôi không trả lời Trương Hào, chỉ hoài nghi mà nhìn chằm chằm Trần Tú Tài. Hiện tại tôi không xác định được rốt cuộc anh ta là Trần Dương hay là bản thân anh ta, cứ quan sát trước đi đã.

“Ngoan Bảo à, anh Trần đây bản lĩnh lớn hơn tôi, anh ấy nói có thể giúp chúng ta giải quyết chuỵện ở khe núi. Bây giờ người bên ngoài ai ai cũng đều biết chỗ chúng ta có ngôi mộ lớn, mấy tên trộm mộ đó nhất định còn quay lại. Lần này chết một đám, nói không chừng rất nhanh lại đến một đám nữa, vậy nên việc này phải mau chóng giải quyết, bằng không sẽ phải chết không ít người đâu đấy."

Tôi nghe được lời ông Ba nói, nhưng không gật đầu đáp lại. Trần Tú Tài này quả thật là một tên trâu bò, nơi nào có tà quái thì nơi đó có anh ta. Anh ta với tên kia là đối thủ không đội trời chung, tôi sợ hai người họ gặp mặt sẽ đánh nhau, cơ mà may là tên chết tiệt kia rất ngoan ngoãn mà ở trong Bạch Ngọc, không có chui ra ngoài.

“Anh có nắm chắc được thứ đồ ở trong đó?”

Nhân vật được mai táng trong khe núi đó không đơn giản, sau khi chết còn có binh tướng bồi táng, mấy tên trộm mộ kia sau khi tiến vào thì không còn ai sống sót đi ra, đủ để thấy được phía trong có bao nguy hiểm.

Tuy nói Trần Tú tài và Trần Dương là cùng một người, là kiểu người hung ác đã thoát ra khỏi sinh tử luân hồi, nhưng cũng không thể nói anh ta sẽ không chết, anh ta có thọ mệnh vô cùng dài, không thuộc về sự quản lý của Thiên Đế, thừa nhận anh ta lợi hại, nhưng cũng không thể để anh ta đi tìm đường chết được. Với cả người trong đó hình như cũng là người đã thoát khỏi sinh tử, nếu có đánh nhau còn không biết đẳng cấp của ai sẽ cao hơn ai.

Trần Tú Tài rất thành thật mà nói: “Không có. Nhưng việc này nhất định phải làm, với cả lại chẳng phải một mình tôi đi tìm chết, không phải còn có Quỷ Vương Dạ Quân đấy à? Chỉ cần hắn gật đầu, việc này liền có cơ hội.”

Lời này khoa trương rồi, tôi lười nghe, chỉ nói lên cách nghĩ của bản thân: “Nơi đó nguy hiểm dị thường, anh mà không nắm chắc thì đừng có đi. Chỉ cần ngăn cản không cho mấy tên trộm mộ đó đi tìm chết, vậy thứ trong đó cũng sẽ không ra đây hại người đâu. Anh việc gì cứ phải đi khoe khoang trổ tài chứ?”

Trần Tú Tài cười khanh khách, đôi mắt cười của anh ta xoay chuyển một vòng, nói: “Nói cô ngốc còn không chịu nhận, chủ nhân ngôi mộ đó có quan hệ cao rộng với Sở Hiên, mục đích của Sở Hiên chính là để người trong đó sống lại, cô nói không vào đó được sao? Đây chính là cơ hội tốt để xử lý hắn ta, giữ cái tai hoạ ngầm này ở bên cạnh, có phải cô muốn được mổ bụng thêm lần nữa không hả.”

Được thôi. Coi như anh nói có đạo lý. Sở Hiên rạch bụng tôi ba lần, mục đích chính là để người trong mộ đó sống lại, Trần Tú Tài nói chính là ý này, tôi hiểu rồi.

Rất tốt. Đây là tiếp nhận phỏng đoán của ngày hôm qua,nghiêm túc thêm lần nữa! Phương hướng mà tôi nghĩ trước đó không hề sai, chủ ý mổ bụng tôi của Sở Hiên là để người chết sống lại, vậy thì mục đích của Trần Dương và Quỷ Vương Dạ Quân đương nhiên cũng hai năm rõ mười.

Bây giờ Trần Tú Tài đứng trước mặt tôi, vừa hay chính là cơ hội để hỏi rõ nguyên cơ, nhưng vào lúc tôi muốn mở miệng, Quỷ Vương Dạ Quân lại mò ra khỏi Bạch Ngọc, anh ta tức giận nói: “Trần Dương, ngươi muốn chết thì bổn vương không cản ngươi, nhưng ngươi đừng hòng kéo bọn ta đi làm đệm lưng cho ngươi."

Trần Tú Tài cười nhạt một tiếng, nói: “ Tôi cũng đâu muốn chết. Tôi chỉ muốn đi tìm một món đồ, tuy tôi không biết tại sao lại không đi không được, nhưng anh với Trần Dương đều biết rõ đó là gì.”

Ai nha, tin tức này lớn quá rồi, có vẻ như đồ vật ở trong khe núi đó không phải thứ bình thường.

Gần đây, thần kinh của tôi quá mẫn cảm, từng chữ đều có thể có liên quan đến thứ đồ trong bụng tôi, đặc biệt là đã đoán ra được thứ đó có thể có liên quan đến việc Nhược Hi sống lại, vậy nên lập tức liền chuyển sự ý chú đến thứ đồ trong huyệt mộ, đó sẽ là gì? Tại sao Trần Tú Tài lại nói một cách chắc chắn như vậy?

Gấp gáp muốn biết phản ứng của Quỷ Vương Dạ Quân, anh ta lại chơi trò trầm mặc rồi. Rất lâu sau mới mở miệng nói: “Đúng. Nhưng Mạc Thất không thể đi, nơi đó nguy hiểm trùng trùng, nàng ấy không thể đi được.”

Trần Tú Tài bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ, nhún nhún vai nói: “Nếu anh có sự chuẩn bị chu toàn có thể bảo vệ cho an toàn của cô ấy, cô ấy có thể không đi, nhưng nếu dưới tình huống anh và tôi đều không có mặt, ai có thể có năng lực bảo vệ cô ấy chu toàn? Vấn đề của anh thì anh tự mình sắp xếp, tôi ấy à, đưa đồ đệ của tôi xuống đó là được.”

Tôi nghĩ đến cái bụng của mình liền lập tức kêu lên: “Không không không, tôi đi, tôi cũng đi, tôi không muốn thấy ruột của mình thêm lần nào nữa đâu.”

Ông Ba với Trần Hào một mặt bình tĩnh nhìn bọn tôi, tuy bọn họ không thấy được Quỷ Vương Dạ Quân, nhưng phòng chừng cũng đoán được anh ta đang ở đây, thấy tôi ồn ào như vậy, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.

Dưới tình thế khó xử và căng thẳng đó, cuối cùng đã đưa ra quyết định, tất cả mọi người đều xuống hang, bốn người bảo vệ một mình tôi, chỉ số an toàn này sẽ an toàn hơn nhiều so với việc bỏ tôi ở lại phía trên một mình.

Tôi nhìn bộ mặt đen xì của tên chết tiệt đó, cảm giác buồn cười kinh khủng, anh ta không tình nguyện để tôi đi xuống đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại quả thực không có cách nào an toàn hơn so với việc đưa tôi đi theo bên cạnh cả, vậy nên anh ta mới ngầm thừa nhận quyết định này.

Ông Ba với Trần Tú Tài đi chẩn bị đồ dùng để xuống hang, tôi liền nhân cơ hội xung quanh không có ai mà sáp đến cạnh tên chết tiệt đó nói: “Nếu mà anh không muốn tôi đi, thì tôi sẽ không đi."

Quỷ Vương Dạ Quân liếc tôi một cái nói: “Lần này cũng là cần thiết phải đi theo xuống đó, nếu nàng không đi, ai có thể bảo vệ nàng chu toàn. Tên Sở Hiên đấy âm mưu xảo quyệt, sau khi xuống đó sẽ sảy ra chuyện gì ai cũng không biết được, ta cũng chưa chắc có thể kịp thời quay về cứu nàng, nhưng cũng sợ sau khi nàng đi vào sẽ gặp phải chuyện gì bất trắc! Vậy nên không có cách nào khác, nàng cứ đi theo xuống dưới đó đi, nhưng không thể cách ta nữa bước, nhất định phải theo sát bên cạnh ta. Xem tình hình, nếu mà không được, ta sẽ đưa nàng ra ngoài.”

Hiện tại, tên chết tiệt này coi như cũng chịu thừa nhận anh ta có lý do nhất định phải xuống dưới đó, anh ta và Trần Dương đều đang tìm một món đồ, có lẽ Trần Tú Tài cũng không biết, nhưng Trần Dương và tên này đều biết rõ về thứ đó, bây giờ tôi rất muốn biết đó là thứ gì, còn về Sở Hiên, mặc kệ hắn đi, sợ là cũng chẳng tránh được.

“Lão đầu, tôi hỏi anh thêm lần nữa, đêm qua lời anh nói có phải thật không?” Nói thật lòng, tôi chẳng biết chút căn cơ ngọn ngành nào cả, tôi muốn nghe được đáp án chuẩn xác từ miệng anh ta.

Tôi cứ nhìn Quỷ vương Dạ Quân như vậy mãi, anh ta không nói gì cả. Lúc tôi muốn tiến thêm một bước so sánh đáp án mà tối qua anh ta cho tôi, Trần Hào từ bên ngoài gọi vào, phải xuất phát rồi. Tôi quay người bước về phòng, bà nội kéo lấy tay tôi liên tục dặn dò bọn tôi phải cẩn thận. Bà muốn đi cùng bọn tôi, nhưng Trần Tú Tài kêu bà ở nhà đợi, vừa là vì tuổi tác của bà lớn rồi, với cả bà cũng là phụ nữ, thân thể lại không được khoẻ mạnh như người khác, đi cũng chỉ liên luỵ đến mọi người.

Chuyến xuống hang động lần này có thể nói là hung hiểm khó lường, vậy nên bọn họ không hi vọng bà nội đi theo chịu tội, còn có ông Ba, tôi cũng không hi vọng ông ấy đi cùng, nhưng ông Ba nói không yên tâm cho tôi, nhất định phải đi theo. Ông ấy mà không đi, bà nội có nói gì cũng sẽ không để tôi đi, vậy nên chỉ có thể đưa ông Ba đi cùng, trong tâm tôi rất lo lắng, rất sợ hãi. Nếu mà ông ấy có sảy ra chuyện gì, tôi thật sự sẽ áy náy cả đời.

Một đoàn người lưng đeo balo nhằm theo hướng đi đến sau núi mà ra khỏi thôn, mãi cho đến sau khi không còn thấy thôn nữa, Quỷ Vương Dạ Quân mới hiện thân, lúc ông Ba và Trần Hào nhìn thấy anh ta đều cung kính, cơ hồ còn không dám nhìn thẳng vào anh ta, người sống ít nhiều vẫn là có kiêng kỵ rất lớn đối với người chết, với cả tôi đã chẳng còn kinh ngạc nữa rồi.

Sương mù trên núi còn chưa tan hết, càng đi vào sâu sương mù càng dày đặc, chỉ trong chốc lát, tầm nhìn trong núi đã giảm đến nỗi vài mét bên ngoài đều là một mảnh trắng xoá.

Quỷ Vương Dạ Quân đứng mũi chịu xào đi ở phía trước, Trần Tú Tài đi theo bảo vệ phía sau, tôi và ông Ba, Trần Hào đi ở giữa.

Đường núi gập ghềnh khó đi, chỉ có thể nhích từng bước nhỏ bước về phía trước, bản lĩnh tôi thuộc loại thấp nhất, vậy nên theo sát phía trước Trần Tú Tài, không biết có phải do thần kinh mẫn cảm hay không, tôi cứ cảm thấy anh ta đang nhìn tôi. Lúc bắt đầu đi thì không để ý, nhưng ánh mắt này cũng này nọ quá rồi đó,bị nhìn có chút khó chịu, tôi quay đầu trừng hắn ta một cái.

Sau khi bốn mắt nhìn nhau, Trần Tú Tài nhìn tôi cười cười, cười một cách ngây thơ như vậy, khiến dục vọng trên người anh đều biến mất. Trong đầu tôi chợt loé lên một suy nghĩ không được thực tế lắm, nếu như tên đó không phải Trần Dương, có lẽ bọn tôi sẽ thành bạn bè tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK