Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 489: QUY KHƯ




CHƯƠNG 489: QUY KHƯ

Tôi không biết linh tộc ở đâu, có điều Diệm Thiên Ngạo chắc chắn biết, ở trên đường đi tôi cũng cảm giác được, linh tộc này cũng không phải chỗ tốt lành gì, vô cùng hẻo lánh, cực kỳ không dễ mà tìm được.

Đi vòng vòng, chúng tôi đi tới một vùng biển vắng vẻ, nhìn từ xa, trên mặt biển có một hòn đảo bị sương mù bao phủ, Diệm Thiên Ngạo thấp giọng nói: “Chúng ta đến rồi!”

Hòn đảo nhìn thấy không có gì đặc biệt, rất bình thường, bởi vì sương mù bao phủ, cho nên không thấy rõ toàn bộ cảnh tượng của đảo.

Trên đảo bình thường đều có sinh vật sống, nhưng hòn đảo này chìm trong không khí chết chóc, có điều đây không có gì là kỳ quái, người linh tộc từ trước đến giờ qua lại với vật chết, giỏi dùng thi thể làm bù nhìn, trên đảo có không khí chết chóc cũng là đương nhiên.

Tôi hỏi nhỏ: “Chúng ta không cần chuẩn bị gì sao? Cứ như vậy trực tiếp qua à?”

Diệm Thiên Ngạo gật đầu một cái. “Cứ đi qua như vậy, trực tiếp tìm bọn họ giao kèo, hơn nữa còn phải tìm người từ trưởng lão trở lên mới có phần thắng.”

Bị anh nói vậy tôi có chút khẩn trương. “Cái này mặc dù tôi nhận ra rồi, nhưng cái giá bỏ ra cũng rất lớn! Ai biết người linh tộc muốn gì từ trên người chúng ta, cho nên, chúng ta vẫn phải lý trí chút, xem tình hình mà làm, không được thì chạy!”

Diệm Thiên Ngạo gật đầu đáp ứng, chúng tôi mới tiếp tục đi đến nơi tụ tập của người linh tộc.

Đảo bên ngoài có ranh giới bảo vệ, có thể có công dụng chống đỡ công kích từ bên ngoài, khó trách cả hòn đảo ngay cả chim cũng không có.

Chúng tôi tới gần ranh giới đó, liền bị người linh tộc phát hiện, một người bay lên từ quả cầu lửa hét to nói: “Người tới là ai!”

Tôi âm thầm nắm tay Diệm Thiên Ngạo, anh hắng giọng một cái thay đổi giọng nói: “Tìm trưởng lão của các ngươi nói chuyện mua bán, các ngươi tiếp đãi khách như vậy sao?”

Đối phương chất vấn nhìn chúng tôi mấy lần, tôi cúi đầu không nhìn hắn, chúng tôi vũ trang đầy đủ, hắn có thể nhìn ra cái gì chứ.

Đợi rất lâu, người linh tộc mở ra một lối đi, để cho chúng tôi vào.

Tôi đi theo Diệm Thiên Ngạo, không nhanh không chậm tiến vào ranh giới, dưới sự hướng dẫn của người linh tộc đi tới trước một tòa nhà, trên cửa viết hai chữ “Quy Khư”.

Không biết tại sao hai chữ này khiến cho người ta cực kỳ không thoải mái, vạn vật đều trở về chốn cũ, khư, có ý là đống hoang tan, quy, viên mãn, có ý gì!

“Các ngươi nếu muốn gặp trưởng lão thì phải dựa vào bản lĩnh của mình, có thể gặp hay không là một chuyện, có thể ra khỏi đây hay không là một chuyện khác.” Người linh tộc dẫn chúng tôi tới nơi này đột nhiên nói.

Tôi nhìn mắt hắn, phát hiện người này cười lộ ra chút kì quái, để cho người ta nhìn thấy trong lòng rất không thoải mái.

Tôi muốn cân nhắc với Diệm Thiên Ngạo một chút, nhưng anh đã đẩy cửa đi vào, không có cách nào, tôi không thể làm gì khác hơn là đi theo anh cùng nhau vào, chờ sau khi chúng tôi tiến vào, cửa tự động đóng lại.

Tôi phát hiện trong cửa cũng không phải là từng căn phòng, mà là một đống đổ nát.

Quay về chốn cũ, thì ra là có ý như vậy.

Không gian bên trong cửa giống như một bãi chiến trường, khắp nơi hoang vu. Chỗ tôi và Diệm Thiên Ngạo chính là bên cạnh chiến trường, cái bệ giữa bãi chiến trường đã vắt qua quá nửa, dưới đất còn có vết máu chưa khô, khắp nơi đều là đống tường đổ nát, còn có dây cáp đứt, toàn bộ không gian chính là một đống hoang tàn không có lấy một cộng cỏ.

Dõi mắt nhìn lại, nơi này không có người nào, tôi hoài nghi chúng tôi bị người linh tộc đùa giỡn! Nếu quả thật là như vậy, chờ sau khi tôi rời khỏi đây không thể không giết hắn.

Tôi theo bản năng quay đầu nhìn lại, mẹ kiếp, cái cửa lúc chúng tôi đi vào kia không thấy nữa, muốn ra ngoài cũng không ra được.

“Tên chết tiệt, tôi cảm thấy không đúng! Chỗ này có chút mơ hồ, tình huống gì vậy? Chúng ta có phải bị bọn họ đùa bỡn hay không?”

Diệm Thiên Ngạo lắc đầu một cái nói: “Trước khi tới đây, ta đã dò hỏi qua, trưởng lão linh tộc đúng là ở đây. Nơi này có giấu trận pháp, chỉ cần phá trận pháp mới có thể gặp trưởng lão linh tộc, trận pháp này tên là quy khư trận! Đừng thấy nơi này gió êm sóng lặng, chờ sau khi trận pháp mở ra, phải hết sức cẩn thận.”

Tôi không biết trận pháp gọi là quy khu lợi hại thế nào, dù sao nơi này nhìn thì không phải là chỗ tốt gì, thật kinh khủng.

Linh tộc này có hơi thích vui đùa quá, gặp trưởng lão còn phải phức tạp như vậy, làm trận pháp gì chứ, khó nắm bắt, có ý gì đây?

Lúc này mới chỉ là gặp trưởng lão mà thôi, nếu là gặp tộc trưởng, vậy chẳng phải là muốn giao ra mạng mới được sao, quá biến thái.

Trong lúc suy nghĩ, cục đá dưới chân tôi động một cái, tôi nắm chặt cánh tay Diệm Thiên Ngạo hỏi: “Tình huống gì vậy?”

Diệm Thiên Ngạo không tiếng động vòng lên eo tôi nói: “Đối phương chắc đã cảm nhận ra chúng ta, trận pháp đã khởi động, cẩn thận.”

Tôi gật đầu, lấy lại tinh thần, toàn thân để ý phía dưới chân, rất sợ giống như lần trước rớt xuống cái động đen nào đó.

Đột nhiên, Diệm Thiên Ngạo ra tay giữ lấy đầu tôi, đồng thời lúc đó, tôi cảm giác trên đỉnh đầu có một trận gió lạnh thổi qua, ngẩng đầu nhìn lại, một cây đoản kiếm chém qua.

Tôi thở ra một hơi, còn không chờ tôi ổn lại, binh kiếm từ bốn phương tám hướng phóng tới, đồng loạt đâm về phía tôi và Diệm Thiên Ngạo.

Nhưng ngàn vạn lần không được xem thường những thứ binh kiếm này, lực sát thương cực mạnh, tôi và Diệm Thiên Ngạo mới vừa đối phó xong một lượt, ngay sau đó lại tới một lượt, hoàn toàn không cho chúng tôi chút cơ hội hít thở.

Sau khi ba lượt như vậy, trong đống đổ nát vang lên tiếng cười thê lương, nghe hết sức chói tai, kịp thời che lỗ tai cũng vô ích.

Trên bầu trời xuất hiện rất nhiều vong linh lơ lửng, mỗi một người đều biến thành sương dày đặc, không ngừng quanh quẩn trên đỉnh đầu chúng tôi, phát ra tiếng cười thê lương và tiếng khóc, so với luyện ngục của quỷ giới còn kinh khủng hơn.

Tôi bị những thanh âm này hành hạ không chịu nổi, lúc muốn động thủ giải quyết bọn họ, những vong linh kia chủ động vọt tới bên cạnh, hơn nữa ai ai cũng vô cùng hăng hái.

Tôi lật bày tay chưởng bay một tên, kết quả bị một tên khác cắn lại, vung thế nào cũng không được, cảm giác cánh tay mình đều bị hắn cắn hết rồi.

Một luồng ánh sáng đỏ chiếu tới, tấn công vong linh đang cắn tôi, tôi quay đầu nhìn về phía Diệm Thiên Ngạo, anh ở một bên qua loa nói: “Nương tử, lúc này cũng không cần nhìn chằm chằm vi phu đâu! Cho dù vi phu dáng dấp đẹp mắt, em cũng không thể nhìn với ánh mắt giết người thế!”

Mặt tôi đỏ lên, liếc anh nói: “Ai muốn nhìn anh chứ! Anh không phải mang mặt nạ à, tôi nhìn được mới lạ đó!”

Vừa dứt lời, lại có mấy vong linh bay tới hướng tôi, lúc này tôi cẩn thận hơn, không dám ứng phó qua loa đại khái, lại không dám dùng thân thể tiếp xúc với bọn họ.

Sau khi đáp lại mấy lần, tôi phát hiện đối phó với những thứ này, công kích tầm xa sẽ tương đối hữu hiệu lại an toàn.

Tôi và Diệm Thiên Ngạo cứ như con thoi trong đống đổ nát, sau khi giết mấy vòng, tôi phát hiện những vong linh này không những không giảm bớt, còn đang không ngừng tăng! Dưới chân không ngừng có vong linh mới chui ra, định bắt lấy chân tôi.

Tâm tôi hoảng loạn hỏi: “Lão đầu, cứ tiếp tục như vậy không bị đánh chết cũng sẽ bị mệt chết! Anh có cách có thể thăm dò chỗ ẩn núp của trưởng lão bọn họ không? Bắt giặc phải bắt vua trước, trận pháp này là bọn họ làm ra, bắt được kẻ cầm đầu rồi, còn sợ những thứ này không biến mất sao?”

Diệm Thiên Ngạo nói: “Trưởng lão linh tộc cũng không ở trong trận pháp này, nếu muốn tìm được bọn họ, chỉ có thể phá trận trước! Em kiên trì tiếp, để ta lần mò ra trận pháp này trước, phá trận này cần có kĩ thuật, sẽ không cứ tiếp tục như vậy, ngoan, chống đỡ thêm chút nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK