CHƯƠNG 475: AI ĐAU KHỔ HƠN
Tôi nghe xong vội rụt cổ nói: “Không! Tôi không muốn vào đó! Hiện tại tôi trịnh trọng báo cho anh biết, trong vòng một năm tới, tôi cũng không vào, đợi đến lúc anh có thể ra lại tính tiếp.
Hừ! Trước đó là gạt tôi đi vào, sau đó hành hạ tôi đủ điều, bây giờ lại muốn gạt tôi, tôi không dễ mắc lừa đâu! Có gan thì anh ta ra đây nói đi! Nếu anh ta dám ra, tôi liền nhận thua.
Không có việc gì đi lung ta lung tung khắp nơi trong thành của Quỷ giới, thuận tiện xem xem cư dân ở nơi này sống thế nào, trải qua lần đại chiến trước, những thứ cần tu sửa cũng đã tu sửa gần hết rồi.
Hiện tại người ở trong thành đều là những gương mặt mới, những quỷ hồn lúc đầu kia đều đầu thai gần hết cả, vì thế người trong thành vẫn luôn đổi mới, người quen càng ngày càng ít.
Bầu trời vẫn xám xịt như vậy, tôi không chỉ có chút cảm thán, đi theo tên chết tiệt đến nay, tôi được nhiều mà cũng mất nhiều thứ. Tôi muốn hỏi ông trời thực sự công bằng sao? Tôi cảm thấy đánh mất và đạt được có thực sự ngang hàng hay không, tôi cảm thấy không phải như vậy, trên đời này đúng thật là không có cuộc sống thập toàn thập mỹ.
“Về rồi à? Sao lại một mình ngẩn người ở đây?” Ninh Nghi và Dương Mặc xuất hiện trước mắt tôi, nhìn vẻ mặt của Dương Mặc, cậu ta hẳn đã khôi phục khá tốt, Ninh Nghi lại nở nụ cười.
“Ừm, mới về tới! Cũng không muốn gì, chính là đang nghĩ, lúc nào Quỷ giới mới có mưa đỏ.”
Dương Mặc nhìn bầu trời nói: “Mưa đỏ vốn khó gặp, không phải muốn là thấy được.”
Ninh Ninh vừa gật đầu vừa đáp lời: “Đúng đó! Hơn nữa lúc mưa xuống, Quỷ giới phải cấm túc, cho dù có mưa, cũng không nhìn thấy đâu!”
Dĩ nhiên tôi biết quy định này, lúc tôi mới đến đây, sư phụ nhất định phải dẫn tôi đi tắm mưa đỏ gì đó, cũng nhờ có lần kia, tôi mới biết tôi là ai.
“Đừng nói chuyện này nữa, lúc nào hai người mới có chuyện tốt? Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Dương Mặc đỏ mặt, cậu ấp úng nói: “Chuyện này, tôi không quyết định được, hỏi Ninh Nghi đi!”
Ôi chao, sao lại có tên sợ vợ này! Haiz, tôi phát hiện đàn ông ở Quỷ giới này trên mặt thì rạng rỡ, sau lưng thì đều là người sợ vợ!
Ninh Nghi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Không gấp, chuyện này cứ từ từ.”
Tôi túm lấy Ninh Nghi, nhẹ giọng nói: “Các cậu đã tiến vào giai đoạn gì rồi? Mau nói tôi nghe xem, đừng giấu tôi, chúng ta là bạn cũ mà.”
Ninh Nghi cúi đầu, hai tay nắm lấy váy áo, nghĩ ngợi nửa ngày đi tới nói bên tai tôi: “Nắm tay thôi, không có chuyện khác.”
Không phải chứ! Đã lâu như vậy, vẫn chỉ duy trì nắm tay, tốc độ này cũng quá chậm rồi! “Cậu nói lại lần nữa, đến mức nào rồi, hai chúng ta là bạn chí cốt, cậu đừng gạt tôi đó.”
Ninh Nghi cúi đầu, giọng càng nhỏ hơn: “Hôn một lần.”
Tôi nhướn lông mày nói: “Còn gạt tôi!”
Ninh Nghi cuống lên, cô dậm chân nói: “Ôi chao, thì nhiêu đó đó, không có làm đến cuối, còn thiếu chút xíu nữa! Tôi sợ thân thể cậu ta chưa hồi phục, vì thế liền từ chối!”
Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, hẳn là không gạt tôi rồi! Xem ra hai người này còn chưa tiếp xúc da thịt, cậu Dương Mặc này rốt cuộc có ngốc hay không đây, miếng thịt đã dâng lên đến miệng, còn nhả ra.
Tôi đang nghĩ có nên giúp hai người họ không, Dương Mặc nhìn bầu trời nói: “Người của Thiên giới đến.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có đám mây dày hạ xuống, chỉ là không biết người đến là ai.
Đợi đến lúc người đó tới gần, tôi mới nhìn rõ được thân phận của đối phương, người đến có lai lịch lớn, là tuỳ tùng bên người Thiên đế, tên Ô Hải, anh ta nói chuyện giống người bình thường, rất dễ nghe, xem ra không phải thái giám.
Người này vẫn luôn thể hiện sự nghiêm túc, nghe đồn anh ta làm việc là hướng đến sự công chính không thiên vị, không tham ô, không đút lót, là người tâm phúc của Thiên đế.
Biết được lai lịch của người này, vì thế tôi khá khách sáo với anh ta: “Ô Hải, lần này đến đây, có phải Thiên đế có khẩu dụ để truyền đạt?”
Ô hải nói: “Nương nương, Thiên đế có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cô, mời cô qua đó một chuyến.”
Thiên đế tìm tôi, còn có việc quan trọng, tôi không nghĩ ra giữa tôi và ngài ấy có thể có việc quan trọng gì.
Tôi nghĩ ngợi, tháo bạch ngọc xuống đưa cho Ninh Nghi, nhờ cô ấy chuyển cho Thiên Hựu. Trực giác nói cho tôi, vẫn đừng nên cho Thiên đế tiếp xúc với bạch ngọc thì tốt hơn, sau đó tôi và Ô Hải đi Thiên giới.
Trên đường đi tôi đều đoán Thiên đế sẽ tìm tôi vì chuyện gì, nhưng đi xem thử cũng tốt, chí ít có thể xác định Thiên đế có bị thương giống như người áo đen hay không!
Nếu là có, vậy cơ bản có thể chắc chắn ngài ấy là tên áo đen đó! Đây không phải chuyện đùa, tôi vẫn không quá hy vọng người áo đen là Thiên đế, ngài ấy luôn duy trì hình tượng tốt đẹp trước mặt mọi người, nếu một khi bị vạch trần khuôn mặt thật, hậu quả rất khó tưởng tượng.
Ô Hải dẫn tôi đến Điện Ngọc Thanh, Thiên đế ngồi trên long ỷ nghỉ ngơi, trên điện ngoài ba người chúng tôi thì không còn ai khác.
“Đến rồi à! Cho ngồi!”
Thiên đế nhắm mắt nói, xem ra anh rất mệt mỏi.
Ô Hải dẫn tôi qua một bên ngồi xuống, Thiên đế lại nói: “Ô Hải, chuẩn bị đồ nhắm, bổn tôn muốn uống rượu.”
Ô Hải lĩnh mệnh đi ra, Thiên đế không nói chuyện, tôi cũng giữ yên lặng, nhưng tầm mắt của tôi vẫn không dời khỏi ngài ấy.
“Vì sao lại nhìn chằm chằm bổn tôn như thế?” Thiên đế đột nhiên mở miệng hỏi, ngài ấy mở mắt ra nhìn tôi, tôi vội rủ mắt xuống giải thích: “Tôi thấy ngài không có tinh thần gì, muốn biết ngài không khoẻ chỗ nào!”
Thiên đế đáp lời: “Quả thật có hơi khó chịu, nhưng không có gì đáng ngại.”
Nghe ngài ấy nói không khoẻ, tôi lập tức trợn mắt muốn nhìn cho rõ, thân thể của thần cũng không dễ bị bệnh như vậy, hơn nữa xem ra ngài ấy thực sự không khoẻ.
“Gần đây chuyện phiền lòng khá nhiều, đau đầu mà thôi! Quỷ giới đại chiến, Thiên Ngạo không may mất mạng, về sau Tử Hư lại gây hoạ, bỗng chốc ba người bổn tôn coi trọng nhất lần lượt rời đi, không phải phản nghịch thì là gì, thế sự khó lường! Mới chưa đến mấy trăm năm, người không thay đổi, nhưng cảnh vật khác nhiều, cái gì cũng thay đổi, thời gian, vĩnh viễn không biết được có thể mang đến điều gì cho tương lai.”
Nều tôi không nghe lầm, thì ngài ấy đang đau khổ vì những người đã chết sao?
Tôi thực sự muốn ha ha hai tiếng, cái chết bọn họ còn không phải do ngài ấy mà ra? Ngoại trừ Thiên Ngạo, cuối cùng, Tạ Linh Côn và sư phụ của tôi đều đã chết, nhưng Thiên đế vẫn còn sống, tôi muốn biết, rốt cuộc người sống và người chết, ai đau khổ hơn ai?
“Mọi chuyện đều có nhân quả! Có nhân tất có quả, sự thật không phải đã rõ ràng rồi sao? Phần Thất đều đối mặt, dám hỏi Thiên đế một câu, liên quan đến Hoàng tộc,ngài đã từng tra rõ nguyên nhân rồi mới ra quyết định không? Nếu Hoàng tộc cấu kết với ma tộc, vậy những việc làm của sư phụ tôi nhất định là sai, cái chết của anh ta rất công bằng! Trái lại, nếu chuyện cấu kết là giả dối, sư phụ tôi vì bị diệt tộc mà báo thù, lại có gì sai?”
Tôi cả gan hỏi Thiên đế, ngài ấy ngồi thẳng người, vung tay lên, một mảnh giấy bay đến chỗ tôi.
Tôi thuận thế tiếp được, mở ra xem, vào thời khắc đó, cả người tôi lập tức chìm vào đáy vực, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.