Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 298: LIÊN TỤC GẶP BẤT TRẮC




Lão quỷ và Bàn gia đi ra bên ngoài lều vải, ở khu vực bên cạnh bắt đầu đào đất.

Lão quỷ vẫn luôn cúi đầu quan sát la bàn, sau đó chỉ chỗ cho Bàn gia hạ xẻng. Lúc mới bắt đầu hai người vẫn rất cường điệu, tôi còn thực sự coi bọn họ thành người tài giỏi, nhưng theo từng cái hố bị móc ra sau đó, tôi có chút không dám nhận bừa.

Nói đến chọn chỗ chôn cất từ xưa đến nay đều có ghi chép đây là bản lĩnh giữ nhà của giáo úy Mạc Kim, nhưng Lão quỷ này có vẻ như không quá lành nghề, đã đào rất nhiều cái hố nhưng một cái cũng không đúng, ngược lại là Bàn gia đáng thương kia, một đầu nước bùn hòa lẫn mồ hôi, khuôn mặt vô cùng nhem nhuốc!

Tôi ngáp một cái, nói thật loại chủ nghĩa hình thức này tôi cũng sẽ bày ra, bày so với bọn họ sẽ còn ra dáng hơn. Bây giờ, trời đã sắp tối rồi, bên ngoài đào nhiều hố như vậy tôi còn thực sự lo lắng ban đêm đi đường sẽ bị rớt xuống hố đấy.

Theo thời gian trôi qua từng chút một, sắc mặt Nghiêm Càn Khôn cũng càng ngày càng khó coi, đoán chừng cũng là bởi vì chúng tôi đang ở đây, cho nên cảm giác tiêu xài tiền oan uổng, không ngờ lại mời tới hai người vô dụng như thế, làm trò cười cho người khác.

Vật lộn rất lâu, Lão quỷ và Bàn gia cũng không làm nên chuyện gì đành phải trở lại trong lều vải báo cáo: "Ông chủ Nghiêm, không ở gần đây nên không tìm được."

Nghiêm Càn Khôn cũng không nhiều lời, ông ta quay đầu nhìn về phía Trần Dương hỏi: "Ngài Trần, cậu thấy thế nào?"

Trần Dương đứng dậy đi đến bên cạnh Lão quỷ, từ trong tay anh ta nhận lấy la bàn đi ra ngoài. Bàn gia ở bên cạnh tính tình có chút bùng nổ, lập tức không vui, tiến lên một bước nói: "Ông có ý gì?"

Lão quỷ kéo tay Bàn gia, túm anh ta về nói: "Đừng nóng vội, xem trước đã."

Bàn gia nhổ nước miếng không cam lòng đứng ở một bên, tôi ngồi ở bên cạnh thấy rất rõ ràng, cảm thấy những người này tu dưỡng thực ra không cao, không có cửa so với ông Ba của tôi, nhưng Trần Dương thật sự cũng không so đo, anh ta cúi đầu nhìn la bàn, bước về phía trước một bước, giơ tay phải lên, rạch ra ngón giữa, đem giọt máu nhỏ lên bên trên lớp thủy tinh bên ngoài la bàn, sau đó lấy máu vẽ ra mấy đường không biết là thứ gì, kim đồng hồ của la bàn bắt đầu chuyển động điên cuồng.

Lão quỷ áp sát tới, cẩn thận nhìn sau đó mới nói ra: "Quả nhiên là cao nhân!"

Tôi nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy kim đồng hồ của la bàn chậm rãi dừng lại, chỉ về phía tây.

Nghiêm Càn Khôn cũng xông tới, ông ta kích động lấy kính mắt xuống hỏi: "Tìm được rồi?"

Sắc mặt Trần Dương hơi tái nhợt, anh ta gật đầu nói: "Phía tây, thời gian không nhiều, chuẩn bị lên đường!"

Nghiêm Càn Khôn nghe xong lập tức dặn dò thuộc hạ của mình thu dọn đồ đạc đi theo Trần Dương về phía tây.

Đương nhiên là tôi đi theo phía sau Trần Dương, nghe thấy Lão quỷ và Bàn gia đang nói thầm cái gì, bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên, cũng không biết Bàn gia dẫm phải cái gì ngã nhào xuống một cái giống như chó đớp shit, còn tung bay lên bùn và lá khô trên đất, khung cảnh vô cùng tráng lệ!

Nhìn thấy Bàn gia té ngã, ngược lại trong lòng tôi rất là vui, nghĩ thầm cái này coi như nhắc nhở đám trộm mộ, phải cái hố lớn thế nào mới có thể chứa được vóc người này của anh ta đây! Cả Lão quỷ hợp tác với anh ta nữa, phải tâm đắc bao nhiêu mới có thể thừa nhận được cọng lông nóng nảy này làm đồng bọn.

Bàn gia bò dậy từ dưới đất, sau khi anh ta lau bụi đất trên mặt không khách sáo kêu lên: "Ai mẹ nó dám ngấm ngầm mưu tính ông đây, đứng ra cho tôi!"

Nghiêm Càn Khôn nhíu mày nói: "Mình không đi đường cẩn thận còn trách người khác, cánh rừng này chỉ lớn có ngần ấy, ai có thời gian rảnh đi tính toán anh!"

Bàn gia xì một tiếng khinh miệt kêu lên: "Ông chủ Nghiêm không nên nói như vậy! Bàn gia tôi trên giang hồ cũng là nhân vật có mặt mũi, tôi sẽ vì loại chuyện như thế này nói bừa sao? Vừa rồi rõ ràng chính là có người cố ý đẩy tôi, nếu không chỗ này đất bằng phẳng, làm sao tôi lại té ngã được? Bàn gia tôi đi qua đường nguy hiểm còn ít sao? Ngoại trừ suối vàng là chưa đi qua, chỗ nào không có cái bóng của tôi, Lão quỷ anh nói có đúng hay không?"

Lão quỷ ngồi xổm ở trước mặt Bàn gia, dùng đèn pin chiếu lên cổ chân của anh ta, xem xét xong lập tức bị dọa gần chết, trên chân Bàn gia có thêm một cái dấu tay, giống như là bị ai bóp một cái, toàn bộ mắt cá chân đều tím bầm!

Bàn gia tự mình xem xét cũng bị dọa cho tái mặt, dùng ống tay áo cọ xát mấy lần cũng không xóa được dấu tay kia, nhìn không giống như là ai đùa ác mà thật sự là dấu tay rõ ràng.

Đây không phải là bị quỷ bắt chứ, tôi nhìn thấy dấu tay tím bầm kia, trong lòng không còn nghĩ được gì khác.

Lão quỷ quay đầu lại nhìn Nghiêm Càn Khôn nói: "Ông chủ Nghiêm, đêm nay chúng ta cứ đi từ từ, ông xem còn chưa tới nơi đã xảy ra chuyện, thứ kia chỉ là tóm Bàn gia một cái, nếu càng đi về phía trước, chỉ sợ cũng không phải chỉ đơn giản bị tóm như vậy."

Lão quỷ nói không sai, nếu quỷ muốn hại người, Bàn gia kia há chỉ có một đấu tay đơn giản như vậy, đây rõ ràng chính là lời cảnh cáo.

Tôi đồng thời nhìn về phía Trần Dương, phát hiện ra Nghiêm Càn Khôn cũng đang nhìn lại, dường như cũng đang chờ ý kiến của anh ta, chỉ là từ đầu đến cuối Trần Dương cũng không nói chuyện, cũng không biểu hiện gì, nhìn bộ dáng lạnh lùng này của anh ta, muốn từ trong miệng anh ta moi ra lời nào là không thể nào.

Nghiêm Càn Khôn ho mấy tiếng nói: "Nói mò cái gì, tôi lớn như vậy chưa từng thấy qua quỷ là như thế nào đâu, làm nghề này cũng đừng chính mình dọa mình, đã đến nơi này, sao có thể nói trở về là trở về, tiếp tục đi!"

Lão quỷ híp híp mắt, anh ta xích lại gần Nghiêm Càn Khôn cười làm lành nghiêm mặt nói: "Nếu ông chủ Nghiêm đã đi đến nơi này, cũng không vội một hai đêm chứ? Tôi nghĩ chúng ta ở chỗ này ngủ một đêm, chờ trời sáng lại hành động cũng không muộn mà!"

Nghiêm Càn Khôn không nhịn được hừ một tiếng nói: "Nếu hai người sợ, tôi cũng không ngăn cẳn hai người có thể xuống núi! Tôi cũng chưa từng ép buộc người khác, nếu muốn ở lại thì ở lại!"

Lão quỷ thấy Nghiêm Càn Khôn nổi giận, anh ta sờ lên cái mũi không còn thuyết phục nữa, nghĩ nghĩ mới mở miệng nói: "Được, bây giờ chúng ta liền đánh cược một lần, tiếp tục đi! Ông chủ Nghiêm này, tôi muốn đến nhắc nhở ông, đựa vào tình hình này đi đến phía trước sẽ nguy hiểm hơn, chỉ cần đầu mối không đúng, chúng ta liền rút lui, chớ đem tính mạng ném đi!"

Dưới sự ngầm đồng ý của Nghiêm Càn Khôn, Trần Dương tiếp tục đi phía trước dẫn đường, tôi theo ở phía sau cầm đèn pin chiếu sáng cho anh ta, cái tên này ngay cả câu cảm ơn cũng không có, dáng vẻ thật đúng là đủ lớn, thật sự coi tôi là đồ đệ để sai bảo!

Bây giờ đã quá nửa đêm, một nhóm người lên núi tìm ngôi mộ, chuyện này là sao? Đừng nói Lão quỷ kia nghĩ thế nào, đến tôi đây là người thường nhìn thấy quỷ trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, những người trộm mộ này thật sự là muốn tiền không muốn mạng, lá gan thật sự là đủ lớn.

Một đường không nói gì theo sau, Bàn gia sau lưng lại bắt đầu buôn chuyện, anh ta nhẹ giọng nói với Lão quỷ: "Tôi cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta!"

Lời này tôi nghe được rõ ràng, trước đó tôi cũng có loại cảm giác này, nhưng không ai chú ý tới tôi, bây giờ lại có một người nói như vậy, vậy thì không phải là tôi suy nghĩ lung tung rồi, người âm thầm theo dõi chúng tôi cuối cùng là ai?

Tôi theo bản năng nhìn quanh bốn phía, liền nghe thấy phía sau có người hô lên: "Đại ca, thiếu mất một người!"

Tất cả mọi người ngừng lại, trước khi xuất phát, tôi đã đếm qua số người, Nghiêm Càn Khôn mang theo tất cả mười ba người đi, bây giờ tôi lại đếm lại, chỉ còn lại mười hai người, đúng là thiếu một người.

"Mọi người nhìn trước nhìn sau xem, thiếu mất ai?" Nghiêm Càn Khôn quát.

"Jack, vừa rồi anh ta còn đi ở đằng trước tôi, còn nói chuyện với tôi, sau khi đi tiểu liền không thấy người."

Sau khi đi tiểu liền không thấy người, chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi!

Tôi theo bản năng tới gần Trần Dương, cảm thấy những người sau lưng kia đều không đáng tin cậy, ngay cả bạn đồng hành đều nhìn không nổi. Lúc trước là quỷ bắt chân, bây giờ là thiếu mất người, tôi nghĩ tên kia đã bắt đầu hành động, người đó không muốn để cho chúng tôi tới gần mộ cổ.

Trần Dương vô cùng ghét bỏ đẩy tôi một cái, đứng xa một chỗ, tôi sửng sốt một chút, lại đi tới gần bên cạnh anh ta! Hừ, không cho tôi dựa vào, tôi lại càng muốn dựa vào, tôi chính là sợ chết không được sao!

Lúc mọi người ở đây đang tìm kiếm Jack bốn phía, một tiếng hét thảm xẹt qua chân trời, vang vọng trong núi rừng.

Tiếng kêu cũng không xa, Nghiêm Càn Khôn sai thuộc hạ đi qua xem thế nào, tên tóc quăn và tên cao đánh ánh mắt, cầm vũ khí lên hướng về phía âm thanh truyền ra đi tới.

Vì đề phòng lại có người mất tích, tất cả mọi người ở nguyên tại chỗ chờ lệnh, nhìn bạn đồng hành bên cạnh lẫn nhau, để tránh sự cố lại xảy ra.

Mặt Trần Dương vẫn luôn không có biểu cảm, cũng không biết anh ta đang suy nghĩ gì.

Tôi cầm đèn chiếu ra bốn phía, cũng không phát hiện quỷ vật gì, quả thật nếu là quỷ đang quấy rối, Trần Dương cũng sẽ không đứng ngoài quan sát, anh ta không nhúc nhích tất nhiên có nguyên nhân của chính mình, chỉ là hôm này tối như vậy, xử ở chỗ này cũng không tốt lắm.

Khoảng thời gian một ly trà, tên tóc quăn và tên cao chật vật chạy trở về, vừa chạy vừa la hét, giống như là mê muội.

Tên cao bị thương, toàn bộ cánh tay đều là máu, cũng không biết bị cái gì làm bị thương, tình hình rất nghiêm trọng, miệng vết thương không ngừng chảy ra máu đen, Nghiêm Càn Khôn thấy thế nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Là người hay là quỷ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK