Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 378 : TỪ LÚC BẮT ĐẦU ĐẾN KHI KẾT THÚC, TÔI VẪN LUÔN CẦN CÔ




CHƯƠNG 378 : TỪ LÚC BẮT ĐẦU ĐẾN KHI KẾT THÚC, TÔI VẪN LUÔN CẦN CÔ

Muốn ở trong sơn động tĩnh lại tâm tư mà ngồi tu luyện, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh Diệm Thiên Ngạo thất vọng với tôi, không tin tưởng tôi, càng nghĩ càng thấy uất ức, tôi cũng là một đứa bé có cha có mẹ sinh ra, tại sao phải chịu đựng cơn tức của anh ta chứ.

Có phải những đứa bé mà cha mẹ chết rồi sẽ bị người ta ức hiếp không vậy? Đúng rồi, tôi còn có sư phụ, tôi phải đi tiên giới tìm Vệ Tử Hư, ngài ấy nhất định sẽ không để tôi phải chịu uất ức thêm nữa.

Hừ, Diệm Thiên Ngạo đáng chết, lần này, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục tha thứ cho anh, là anh đối xử với tôi như vậy trước, chị đây sẽ không chơi với anh nữa đâu.

Nghĩ đến đây, tôi bò lên khỏi mặt đất, những cái khác thì tôi không biết, nhưng Ngự Hành Thuật cũng coi như biết làm, chỉ cần đi đến thiên giới, sư phụ nhất định sẽ giữ tôi lại.

Hai tay đặt trước ngực tạo ra phong ấn, tôi vọt người bay lên trên không trung, đột nhiên có một người vọt ra, chặn lại con đường của tôi.

Tôi trừng mắt nhìn, vậy mà lại là Tạ Linh Côn, nhìn thấy anh ta, ý niệm đầu tiên tôi nghĩ tới đó là chạy. Cái mạng này khó khăn lắm tôi mới nhặt về được, không muốn lại mất đi lần nữa.

Sau đó, không để tôi chạy quá xa, Tạ Linh Xôn chắn lại trước mặt tôi, tôi biết được là chạy không thoát rồi, chỉ có thể thu lại tư thế hỏi: “Anh muốn làm gì? Có phải tôi không chết thì anh không cam tâm đúng không? Nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết sao?”

Tạ Linh Côn trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn chằm chằm tôi nói: “Ta muốn cô chết, vậy việc gì phải đẩy cô và Chung Nhược Hi xuống vách núi? Trước đó ta đã thay cô bói qua một quẻ, kiếp nạn lần này cô sẽ được cứu thoát khỏi nguy hiểm, hoá nguy thành an, tới cả ta cũng tin, với tính cách của cô nhất định có thể nắm giữ cơ hội để tiếp tục sống sót. Từ đầu đến cuối, thứ ta cần là cô, chứ không phải Huyền Hồn cái gì đó. Một hồn phách không đầy đủ, sao ta có thể thích cô ta được? Sau khi cô đúc lại hồn phách, Huyền Hồn sẽ biến mất, đồng thời nếu như cô ta đúc lại hồn phách, cô cũng sẽ biến mất! Trên đời này không thể có ba hồn tương đồng, đương nhiên cũng không thể có bảy phách giống nhau.”

Được thôi. Bây giờ coi như tôi đã rõ rồi.

Tạ Linh Côn đồng thời đẩy tôi và Chung Nhược Hi xuống vách núi, thực ra là cố ý làm cho Diệm Thiên Ngạo coi, muốn để anh nảy sinh ra hiểu lầm và khúc mắc với tôi, để anh nhận thấy rằng tôi vì muốn được sống tiếp mà giết chết Chủng Nhược Hi, lấy lại thần khí trong cơ thể cô ta, đúc lại hồn phách của mình.

Bây giờ Diệm Thiên Ngạo thật sự đã tin, đã đi, vậy nên anh ta mới mò ra đây, ngồi im mà thu lợi lộc của ngư ông.

Tôi cười lạnh nói: “Mục đích của anh đã đạt được rồi, còn muốn thế nào nữa? Chắc anh sẽ không cho rằng tôi sẽ vì sự hiểu lầm Diệm Thiên Ngạo dành cho tôi, mà đi theo anh đó chứ? Tạ Linh Côn, đây là chuyện không thể nào đâu.”

Tạ Linh Côn mỉm cười nói một cách chắc chắn: “Cô nhất định sẽ đi cùng ta. Đây là chuyện chắc chắn không có gì phải nghi ngờ cả.”

“Không thể nào.” Tôi rất kiên quyết mà trả lời.

Tạ Linh Côn nhún nhún vai nói: “Phải chứ? Vậy nếu ta nói cho cô biết, hôm qua con trai cô có tỉnh lại một lần thì sao? Cô có thay đổi chủ ý hay không? Dẫu sao thì tôi cũng dùng nguyên khí của mình tận tâm tận lực mà nuôi dưỡng nó đó, cô không muốn nhìn thằng nhóc kia sao?”

Tôi hít sâu một hơi, tên khốn này thật sự rất khốn nạn, vậy mà dám dùng cái này để uy hiếp tôi, bức tôi vào khuôn khổ.

Người làm mẹ, điểm yếu chính là con mình, mà cái điểm yếu này lại vừa hay nằm trong tay đối phương, tôi không thể không thoả hiệp, nhưng tôi đâu có ngu: “Anh sẽ có lòng tốt mà đưa tôi đi gặp thằng bé sao? Tạ Linh Côn, tôi cũng không phải mới quen biết anh ngày một ngày hai, rốt cuộc anh có mục đích gì, nói ra đi! Giấu giấu diếm diếm, sau này cũng chẳng có lợi ích gì với ai cả.”

Tạ Linh Côn há mồm cười lớn, đột nhiên nghiêm túc nói: “Ta muốn cái gì cô còn không rõ sao? Từ trước tới nay, thứ ta muốn luôn là cô! Trước đó là vậy, bây giờ cũng thế! Từ lúc bắt đầu ta đã nhìn trúng cô rồi, nhưng cô lại khăng khăng đi thích Diệm Thiên Ngạo, thà làm thiếp của hắn chứ không làm thê của ta, đến cuối cùng vì anh ta mà tẩu hoả nhập ma.”

Tôi ho khan một tiếng, lần tỏ tình này là lần tôi nghe không lọt tai nhất, cũng là lần trực tiếp nhất.

“Còn có sư phụ của cô nữa, rõ ràng biết tôi có một tâm pháp có thể khắc chế tâm ma trong cơ thể cô, nhưng hắn lại khăng khăng không để ta song tu với cô, cuối cùng hại cô rơi vào lục đạo, chuyển thế làm người. Vốn dĩ tất cả mọi thứ đều có thể giải quyết, tại sao cứ phải làm nó trở nên phức tạp đến vậy, có kết cục bi thương đến vậy?”

Nói một hồi, tâm trạng của Tạ Linh Côn trở nên kích động, tôi cũng theo đó mà nhốn nháo lên.

Thực ra đối với những chuyện trong quá khứ, tôi thật sự vẫn có chút mông lung không hiểu được, anh ta cũng rất ít khi nhắc đến những chuyện này với tôi, lúc đó tôi thật sự không biết anh ta lại có ý niệm này với tôi, cho dù có biết cũng vẫn là không thể.

Nhưng không cần biết nói thế nào, đó đều là quá khứ, hiện tại, tôi sẽ không ở cùng anh ta, cho dù là việc song tu không dính dáng đến tình cảm, thì cũng không thể.

Tôi chần chừ một chút rồi nói: “Bây giờ hồn phách của tôi đã được đúc lại, đã không còn là thân thể thuần âm nữa, đối với tu vi của anh mà nói chẳng có chút lợi lộc gì, nếu mà anh muốn tìm người song tu với anh, thì tìm người khác đi, không cần phải đặc biệt tới tìm tôi.”

Tạ Linh Côn xua tay nói: “Cô không giống với những người khác, ta tìm cô để song tu cũng không phải vì nhắm vào thân thể thuần âm gì đó của cô! Cô phải biết là, tu vi của cô dần dần phục hồi, tâm ma trong cơ thể cô cũng theo đó mà dần dần sống lại, chỉ có ta mới có thể khắc chế tâm ma của cô, ta làm như vậy hoàn toàn là vì cô! Nếu mà cô không muốn song tu với ta cũng không sao, ta có cách khác có thể giúp cô khắc phục tâm ma.”

Hôm nay, Tạ Linh Côn từ đầu đến cuối đều không tỏ vẻ bổn quân, khiến tôi nghe thuận tai hơn nhiều, cũng cảm thấy thân thiết hơn, giống như lúc đầu ở tiên giới, lúc anh ta đến tìm sư phụ tôi, cứ trêu chọc ức hiếp tôi mãi, nhưng đến cuối cùng lại làm đủ mọi cách để dỗ cho tôi vui, lúc đó anh ta thật sự rất ấm áp.

Nhưng đó dẫu sao cũng chỉ là quá khứ, từ sau khi sảy ra những chuyện ấy, tôi không có cách nào để dễ dàng tin tưởng anh ta nữa. Việc không có bất kỳ lợi ích gì, anh ta sẽ làm sao: “Đã là vì tốt cho tôi, vậy thì trả con lại cho tôi đi.”

Tôi thử thăm dò hỏi anh ta, Tạ Linh Côn nhíu mày không vui nói: “Cô cho rằng cô có cái năng lực nói điều kiện với ta sao? Thằng bé đó đối với ta vẫn còn có tác dụng, chỉ cần nó ở bên ta, cô sẽ ở lại cùng takhông phải sao? Ta đồng ý với cô, chỉ cần cô ở cùng ta, bất kỳ lúc nào đều có thể gặp được thằng bé.”

Anh ta nói như vậy, tôi càng thêm khẳng định anh ta giữ con tôi lại không phải vì muốn chôn chân tôi, anh ta cần đứa bé nhất định còn có mục đích khác.

Chỉ là, Tạ Linh Côn bảo đảm với tôi sẽ không làm hai đến đứa bé, còn có thể đến gặp con bất kỳ lúc nào, thực sự đã khiến tôi động lòng.

Mỗi ngày từng giây từng phút không có bất kỳ lúc nào mà tôi không nhớ đến con mình, vì thằng bé mà tôi sắp điên luôn rồi, chỉ đáng tiếc tôi không có năng lực cướp lại đứa bé từ tay anh ta, bây giờ nếu muốn gặp đứa bé thì cách duy nhất là đi theo anh ta.

Trong lòng tôi rất rõ ràng, chỉ cần ở cùng Tạ Linh Côn, hiểu lầm giữa tôi và Diệm Thiên Ngạo sẽ không bao giờ được gỡ bỏ, chắc chắn anh sẽ nhận định Chung Nhược Hi là do tôi giết, với cả anh ta còn nhận định tôi liên thủ với Tạ Linh Côn, đến lúc đó, tôi thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch vết dơ này.

Trong chớp mắt, tôi thật sự muốn đánh cược một phen mà đi theo Tạ Linh Côn. Dẫu sao Diệm Thiên Ngạo đã nhận định là do tôi làm, vậy nên tôi ở cùng ai, anh cũng sẽ không tin tôi thanh bạch đâu. Chỉ cần đi theo tạ Linh Côn, tôi liền có thể gặp được con mình, đây cũng là những gì mà tôi muốn, nhưng nếu làm như vậy không chỉ tăng thêm hiểu lầm mà Diệm Thiên Ngạo dành cho tôi, có lẽ đến cuối cùng ngay cả Trần Dương cũng sẽ cho rằng tôi vì ham muốn cá nhân mà giết Chung Nhược Hi, vậy thì lợi cập bất hại.

Tạ Linh Côn thấy tôi không nói chuyện, anh ta dường như cũng thấu được tâm tư của tôi, nói: “Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, sợ bọn họ cho rằng cô liên thủ với tôi để giết Chung Nhược Hi sao? Người khác nghĩ thế nào thì tôi không biết, nếu Diệm Thiên Ngạo cũng tin đó là thật, vậy cô còn có cái gì mà lưu luyến, đúng không?”

Tôi ngạc nhiên mà ngẩng đầu nìn, Tạ Linh Côn cười cười rồi nói tiếp: “Chính vì cái gọi là thanh giả tự thanh, Diệm Thiên Ngạo yêu cô thì nhất định sẽ tin tưởng cô! Kiếp trước cô si mê anh ta, anh ta lại lạnh lùng coi như không thấy. Cam tâm tình nguyện vì Chung Nhược Hi mà đến tháp Phù Đô tìm Lôi Đình Chi Phạt, bỏ mấy cái mạng ở nơi đó, suýt nữa còn không bao giờ đi ra được. Kiếp này, hai người đến bên nhau rồi, anh ta lại vì cô gái đó mà làm tổn thương cô, hoài nghi cô, cô vẫn có thể ngu ngốc đến vậy, có chút đạo lý mà cũng không hiểu.”

Tôi cắn chặt môi, không nói tiếng nào, từng câu từng chữ của Tạ Linh Côn đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong trái tim tôi, tôi không ngốc cũng không dại, đương nhiên hiểu được đạo lý này.

“Lần này Chung Nhược Hi thật sự đã chết rồi, trong lòng Diệm Thiên Ngạo rất rõ, anh ta không thể giúp cô ta sống lại được nữa. Dưới tình huống này, anh ta vẫn hiểu lầm cô, nói rõ điều gì, chỉ có thể nói rõ anh ta mới chính là một tên ngốc, đến cuối cùng mất đi không chỉ là một mình Chung Nhược Hi, tất cả kết quả đều là anh ta tự mình chuốc lấy, không thể oán trách ai cả.”

Mỗi câu mà Tạ Linh Côn nói đều rất đúng, anh ta đã gài bẫy Diệm Thiên Ngạo, cố ý để anh ta hoài nghi tôi, nhưng đối với tôi mà nói cũng là một cơ hội để thử thách tấm chân tình của anh.

Nếu Diệm Thiên Ngạo thật sự buông bỏ Chủng Nhươc Hi, cho dù cô ta có chết, cũng sẽ không hiểu lầm mà vứt bỏ tôi như vậy, nhưng đến cuối cùng anh ta cứ vậy mà đi rồi, còn nói tôi đã thay đổi, trước đó tôi sẽ không nói dối, bây giờ vì một cô gái, anh ta thấy tôi đã thay đổi, thay đổi thành một cô gái chỉ biết nói dối.

Ha ha, rốt cuộc là ai đã thay đổi? Được thôi, cứ coi như tôi đã thay đổi, anh vẫn là anh, không hề thay đổi chút nào cả, vẫn là con người không chịu nghe người khác giải thích, không chịu nhận lỗi, không chịu xin lỗi, anh vĩnh viễn đều là người đúng.

Nghĩ đến đây, tôi gật đầu nói: “Đi thôi, tôi đi cùng anh. Đưa tôi rời khỏi nơi này đi. Chỉ là tôi có một điều kiện, về sau anh không được dùng đứa bé để uy hiếp tôi nữa. Tôi biết anh sẽ không cứ vậy mà trả đứa bé lại cho tôi, nhưng anh từng đồng ý với tôi, chỉ cần tôi muốn gặp nó, anh sẽ để tôi được gặp, anh là tiền bối của tôi, tôi vẫn sẽ tôn trọng mà gọi anh một tiếng Tinh Quân, anh không thể nuốt lời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK