Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 26: CHUYỆN CŨ




CHƯƠNG 26: CHUYỆN CŨ

Trực giác nói cho tôi biết, nếu còn ầm ĩ như vậy nữa thì chỉ có hại mà thôi, tôi trút được căm giận trong lòng, vậy còn Tiểu Tuấn thì sao? Chờ sau khi tôi đi, nói vậy nó sẽ càng bị đối xử khắc nghiệt hơn nữa. Nhớ tới lời bà nội nói, tôi mới đột nhiên hiểu ra người ngoài không quản được chuyện của gia đình này.

Danh tiếng bên ngoài của Trương Lâm Uyên cũng không phải là giả, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt bồ câu, môi cong, vũ khí trước ngực nhô cao cũng sắp che cả gương mặt nhỏ nhắn của cô ta rồi, khi đi trên đường hết lắc eo lại lắc mông, chỉ cần là dạng đàn ông có chút háo sắc thì bảo đảm dụ kẻ nào kẻ đó liền đổ. Ôi, vừa nhìn người phụ nữ như vậy cũng biết không phải là người chịu làm việc. Chồng vừa mới chết mà dục vọng lại cao, làm gì có chuyện không vượt rào.

Thôi đi, tôi đã không thể giúp được cho Tiểu Tuấn nên vội vàng chào và ra khỏi nhà cô ta. Tôi suy nghĩ về cuộc sống của mình, so sánh ra thì hình như tôi cũng không tốt hơn Tiểu Tuấn là mấy. Tôi có thể cho cậu bé chút nhu cầu về vật chất nhưng không thể thay đổi được số phận của nó.

“Đồ lỗ vốn, trước đây bà đây sinh ra mày là để cho mày đi khắp nơi làm bà mất mặt xấu hổ à? Nếu không phải vì mày, bà đây làm sao có thể rơi vào tình trạng phải ở chỗ đổ nát này? Bà cho mày biết, nếu có lần sau nữa thì bà sẽ cho mày và cả hai lão già kia xuống cùng với thằng ba chết sớm của mày đấy.”

Tôi còn chưa đi xa đã nghe được tiếng Trương Lâm Uyên mắng chửi, sau đó là những tiếng đánh bôm bốp truyền đến, nhưng không nghe được tiếng Tiểu Tuấn khóc. Tim tôi chợt thắt lại. Tôi không biết một đứa bé phải trải qua bao nhiêu lần bị đánh tàn nhẫn mới có thể nhịn xuống được đau đớn như vậy, nhưng tôi biết khóc đã không thể cứu vãn lại được tấm lòng người mẹ của Trương Lâm Uyên, khóc chỉ càng dẫn tới sự hành hạ nhiều hơn nữa mà thôi.

Phía trước có một bà cụ đi tới, trên lưng đeo cái túi vải, bước đi tập tễnh, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng. Trong lúc trời tối như mực mà bà cũng không mang theo một cái đèn pin nào, nếu chẳng may bị ngã thì sao? Vì vậy, tôi đi tới muốn dìu bà. Nhưng khi đến gần, tôi mới nhìn thấy rõ mặt của bà.

“Bà tổ!”

Bà là mẹ của ông cả Triệu, khi còn bé thường dẫn tôi theo nên tôi vẫn còn có chút ấn tượng. Bởi vì chuyện nhà chúng tôi mà con bà phải chết, nói thật trong lòng tôi vẫn thấy áy náy. Ở trong thôn chúng tôi, nếu như người bị ma hại chết thì không thể làm tang, phải chôn càng nhanh càng tốt. Cho nên Nhị Cẩu và ông cả Triệu ra đi cũng không hề vẻ vang náo nhiệt, ngược lại còn bị người ta nói ra nói vào, cho nên tôi đặc biệt áy náy với bà tổ.

Bà tổ đã lớn tuổi nên cũng nghễnh ngãng rồi, chờ tôi đi đến trước mặt, bà mới ngẩng đầu nhìn tôi: “À, hóa ra là con bé Thất đấy à! Sao cháu lại ở đây?”

“Vừa rồi Tiểu Tuấn tới nhà cháu, cháu thấy trời tối mà đường không dễ đi nên đưa nó về. Bà muốn đi đâu vậy?”

Bà tổ gật đầu và nói: “Bà vừa lấy chút lương thực ở nhà con dâu cả về! Cháu gái à, cháu không quản được nhà kia đâu, không quản được đâu. Cháu là một bé gái ngoan thì đừng tới đó làm gì cho bẩn mắt! Vợ nhà đó bị ma nhập, ban ngày không ra khỏi cửa nhưng trời vừa tối lại lén quan hệ với đàn ông, cháu nói cô ta không phải gặp tà ma thì còn có thể là gì chứ! Chỉ tiếc cho ba của đứa trẻ, chết rồi xuống mộ còn phải mang tiếng xấu!”

Nếu là trước đây, nghe được những lời này tôi nhất định sẽ xem như bà tổ muốn mắng chửi người, nhưng bây giờ tôi không thể không thông minh hơn, nhớ kỹ lời này.

“Bà tổ, trời tối nên đường không dễ đi, để cháu đưa bà về nhé.” Tôi nói xong liền đỡ lấy cái túi mà bà tổ đeo trên vai, liếc nhìn vào nhà Trương Lâm Uyên hỏi: “Bà tổ, cháu thấy nhà của Trương Lâm Uyên hơi kỳ quái, bà nói xem chuyện này có thể là vì gặp phải tà ma không?”

Lúc đầu bà tổ còn từ chối, nhưng dưới sự kiên trì của tôi, bà mỉm cười tùy theo ý tôi: “Ôi, bà hiểu tâm trạng của cháu! Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách các cháu được. Tất cả đều là người trong một thôn, từ nhỏ lớn lên với nhau thì sao có thể không giúp một tay được. Thằng cả chết đều là do nó gặp phải ma, đâu có liên quan gì với nhà họ Mạc các cháu chứ? Bây giờ người cũng đã chết rồi, xem như là chuộc tội thôi!”

Chuộc tội à?

Tôi vừa muốn tò mò muốn hỏi xem thế nào thì bà tổ lại cứ một mình lải nhải về chuyện cũ.

Người lớn tuổi lại khó hiểu chẳng khác gì một đứa trẻ. Anh muốn biết bà ấy chưa chắc đã trả lời. Anh không muốn biết thì bà ấy lại nói không ngừng, nói đông nói tây, khi nói đến điểm quan trọng thì bị những chuyện khác kéo đi, vòng vo hồi lâu tới khi bản thân anh cũng sắp quên mất mới vòng trở lại. Cho nên nói chuyện với người già mà hoàn toàn không có kiên trì thì thật sự không thể trò chuyện tiếp được.

Tôi suy nghĩ về việc bà tổ nói chuyện này có thể liên quan đến thôn Hạ bây giờ, cho nên cũng không ngắt lời, vừa đi cùng bà vừa nghe. Khi đi qua cửa nhà Trương Lâm Uyên, bà tổ lại than ngắn thở dài.

Tất cả nguyên nhân gây ra đều phải nói tới một gian phòng.

Ba của Triệu Vũ muốn con trai lấy vợ nên xây căn phòng mới ở đầu nhà, lúc đó còn mời hòa thượng trên chùa xuống xem phong thủy, nghe nói là xây gian phòng ở đầu nhà không tốt, nếu có người ở thì sớm muộn cũng phải chết mà để lại một gian phòng trống.

Hòa thượng nói những lời rất kỳ lạ, nhưng ba của Triệu Vũ thấy trong nhà không giàu có gì, có thể có gian phòng để cưới một cô con dâu về là chuyện lớn, cho nên không để ý tới lời khuyên của hòa thượng mà xây phòng cưới ở đầu nhà.

Triệu Vũ chết sớm, không để lại tài sản gì cho Trương Lâm Uyên, ngược lại để lại hai ông bà già và một đứa bé, nói thật cũng làm cho một người phụ nữ phải chịu tội.

Bà tổ nhìn căn phòng đầu nhà mà thở dài: “Nghe tổ tiên của bà nói, ban đầu con đường kia là khu vực của đám phỉ, có rất nhiều thổ phỉ tụ tập ở đó. Phần lớn những người ở đó đều đã chết! Khi đó từng xảy ra một vụ án thảm, con gái của một địa chủ về nhà thăm người thân đã bị thổ phỉ chà đạp rồi ném thi thể ra ngoài đồng hoang, sau đó không tìm được thi thể của đứa con gái đó, chỉ nghe nói là bị chó hoang tha đi. Nhưng bình thường cũng phải còn lại thi thể, xương cốt chứ, đúng không?”

Tôi gật đầu đón ý nói hùa. Tôi đã từng nghe nói về chuyện này, từ nhỏ đến lớn bà nội thường dùng chuyện này ra dọa cho tôi sợ. Nhưng tôi không ngờ sân nhà Trương Lâm Uyên vốn là nơi cô con gái địa chủ kia gặp chuyện không may. Không trách được khi tôi vào sân đã cảm thấy có âm khí dày đặc.

“Trước đây không ai ở trên con đường này, mỗi ngày bà đi qua đều không có chuyện gì. Nhưng có người từng đánh nhau ở đây thì không thể nói tốt được, nhẹ cũng tự nhiên ngã bệnh vài ngày mới khỏe được, nặng thì chẳng khác nào trúng tà, không được mấy ngày đã mất. Bây giờ càng lúc càng nhiều người tới ở, thật ra cũng làm cho người ta bất an!”

Sau khi bà tổ bước nhanh qua nhà của Trương Lâm Uyên mới bước chậm lại: “Con bé Thất, cháu có biết tổ tiên của chúng ta đều làm quan không?”

Tôi lắc đầu. Tôi chưa từng nghe người lớn tuổi nhắc tới chuyện này, tôi chỉ nghĩ tới chuyện vừa rồi. Nếu chỉ là con gái của một địa chủ bị cưỡng hiếp hành hạ đến chết, như vậy cũng sẽ không thể liên lụy đến cả thôn Hạ được!

Bà tổ cười thần bí vài tiếng rồi nói tiếp: “Cháu đừng thấy thôn này của chúng ta nhỏ. Nhớ tới năm đó, tổ tiên cũng là tướng lĩnh từng trải qua trăm trận chiến, chỉ là vương triều do ngài ấy nâng đỡ bị sụp đổ, sau đó bị người đuổi giết mới phải chạy trốn tới trong thôn này để ổn định cuộc sống. Binh lính trong thời chiến tranh, trong tay người nào mà không dính đầy máu tanh, toàn thân đầy khí thế tàn ác đâu! Lúc đầu, thôn này họ gì nhỉ?”

Tôi nghe rất cẩn thận nhưng bị bệnh hay quên của bà tổ làm kẹt lại ở chỗ này, trong lòng nóng như lửa đốt. Cuối cùng mới nghe được một vài chuyện liên quan tới thôn Hạ lúc đầu, bây giờ dừng lại, tôi chỉ sợ bà tổ nghĩ một lúc lại bị đề tài khác kéo đi, nhưng lại không thể giục giã được.

Thật may lần này bà tổ không kéo dài quá lâu, chỉ dừng lại một lát rồi nói: “Cháu xem trí nhớ của bà này. Ôi, tổ tiên từng nói thôn này vốn không phải là họ Mạc, chẳng qua sau khi tổ tông đến đây mới đổi thành họ Mạc thôi.”

Bà tổ nói năng lộn xộn nhưng lại làm cho lòng tôi hoàn toàn lạnh lẽo. Thôn Hạ vốn không có họ Mạc, chỉ sau khi tổ tiên đến mới bắt đầu. Vậy thôn ban đầu thì sao?

Các tổ tiên đều là tướng lĩnh gặp phải rủi ro mới trốn đến đây chiếm thôn của người khác, nhà họ Mạc và nhà họ Triệu trở thành hộ lớn trong thôn, nói tới những chuyện này cũng là đương nhiên, vậy các tổ tiên lại làm thế nào để chiếm thôn này?

Giết cả thôn, mấy chữ này chợt xuất hiện ở trong đầu tôi nhưng tôi nhanh chóng bỏ qua nó, không muốn nghĩ tới chuyện năm đó nữa.

“Bà đã bảy mươi tuổi, những chuyện tổ tiên gây ra sớm muộn gì cũng sẽ báo ứng ở trên người chúng ta. Cho nên, trong thôn xảy ra những chuyện này, bà chẳng thấy gì kinh ngạc cả! Oan có đầu nợ có chủ, các tổ tiên đều đi sớm, những oan hồn này tới tìm chúng ta tính sổ thì có gì không đúng đâu? Chỉ có điều đám người tuổi trẻ bây giờ sao có thể tin được những lời đám người già như bà nói chứ, ôi!”

Đến lúc này, tôi xem như đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, cũng đã hiểu chữ lý mà tên chết tiệt kia nói! Điều này chẳng phải là một chuyện có thể nói đạo lý là cứu vãn được.

Gian nhà của bà tổ tương đối cũ nát, chỉ là một gian nhà ngói tường đất, ngay cả một cái sân cũng không có. Cả nhà chỉ có bốn bức tường không có vật gì trang trí, càng không cần phải nói tới các loại thiết bị điện. Một cái giường, mấy ngăn tủ và cái ghế chính là tất cả đồ nội thất trong đó. Bà hẳn là sống một mình, thấy bà phải tự mình đi tới chỗ nhà con dâu lấy gạo thì chắc quan hệ giữa hai nhà cũng không tốt lắm.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh nên tôi cũng không hỏi nhiều. Sau khi cất gạo giúp bà tổ xong, tôi mới rời khỏi đó.

Trước khi tôi đi, bà tổ giữ tôi lại ngồi một lát, nhưng trong lòng tôi biết đó là lời khách sáo, chỉ là nhìn cảnh vắng lặng xung quanh, trong lòng tôi không khỏi thấy chua xót. Tôi hoạt động cánh tay đau nhức nói: “Bây giờ đã khuya rồi, bà tổ, cháu không ngồi lại được đâu. Hôm nào cháu sẽ quay lại thăm bà sau nhé!”

Bà tổ cầm đèn pin từ trong nhà đuổi theo ra ngoài: “Con bé Thất, cám ơn cháu! Cháu mang theo cái này đi. Bà vừa thay pin nên còn rất sáng đấy!”

Tôi cảm kích nhận lấy đèn pin. Trước mắt lóe sáng, tôi chợt thấy có một người phụ nữ đang ngồi ở trong phòng. Tôi thầm giật mình vì vừa rồi khi mang gạo vào trong còn không thấy cô ta!

Tôi nhìn người phụ nữ này thêm vài lần. Cô ta để tóc dài và trông rất xinh xắn. Tôi nghĩ có lẽ là con dâu của bà tổ tới.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK