Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 85: CHỦ TRƯƠNG LÀ NGƯỜI QUA ĐƯỜNG




CHƯƠNG 85: CHỦ TRƯƠNG LÀ NGƯỜI QUA ĐƯỜNG

"Trần Dương, ngươi cho rằng trốn ở trong thân xác của Trần Tú Tài thì bản tôn không nhận ra khí yêu tà trên toàn thân ngươi sao? Hừ, đồ nhát gan mau khai thật ra, thân thể Nhược Hi đang ở đâu? Nếu không, đừng trách bản tôn không khách sáo." Quỷ Vương Dạ Quân hét lớn giống như bên cạnh không có người nào.

Đây là lần thứ hai tôi nghe được tên của người phụ nữ này, chỉ có điều lần này mức độ tổn thương dường như còn nặng hơn, càng khó chịu hơn lần trước.

Mộng Yểm đứng ở bên cạnh không nói câu nào, có vẻ muốn xem kịch vui. Giờ phút này, tôi hiểu ra một việc, Trần Tú Tài thật sự lừa gạt tôi. Dáng vẻ của anh ta bây giờ hoàn toàn ngược lại với người thường ngày tôi quen biết nhưng khí tức xác định là một người, bây giờ có phải nên gọi anh ta là Trần Dương không?

Trước kia, tôi chỉ cảm thấy giữa hai người này dường như có thù sâu hận lớn không đội trời chung, hóa ra ầm ĩ nửa ngày là vì một phụ nữ. Câu chuyện dở tệ như vậy, tôi cũng chỉ đành cười, lười nhìn, lười nghe, lười quản!

Tôi xoay người đi về ngã tư đường, còn không bằng nhìn hiện trường vụ tai nạn giao thông, nhìn cảnh tượng máu chảy đầm đìa một lần cảm giác kinh thế hãi tục, nhìn hai lần hãi hùng khiếp vía, thấy nhiều hơn thì chuyện cũng chỉ có như vậy, đã mất cảm giác rồi.

Phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, tôi chợt muốn hét lên: các người đi hết đi, ai cần quan tâm trong các người ai chết ai sống, tốt nhất tất cả đều chết sạch đi, để tôi có thể sống ung dung thoải mái.

Nhưng than ôi!

Mộng Yểm đột nhiên chạy đến trước mặt tôi, hỏi giống như kẻ thần kinh vậy: "Cô gái, cô là đời thứ mấy của Quỷ Vương vậy?"

Tôi trừng mắt nhìn hắn ta nói: "Anh định tự tìm phiền phức đúng không? Tôi nói với anh này, nhìn anh bề ngoài cũng có hình có dạng, không có chuyện gì sao không để cho người khác được sống tử tế, cứ nhất quyết nhốt người ta ở trong giấc mộng của mình, tự gây phiền phức cho mình thế? Anh làm như vậy thì cảm thấy rất vui sao?"

Mộng Yểm khoanh hai tay trước ngực và đứng ở đầu đường, chăm chú nhìn vào hiện trường vụ tai nạn giao thông, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Tuy ta là người tạo ra mộng, nhưng không phải tất cả giấc mơ đều là của ta. Đây là khúc mắc của cậu ta, không chịu sự khống chế của ta! Cảnh trong mơ là một thứ phức tạp, cô nhóc như cô không thể hiểu được đâu. Cô có thời gian quan tâm tới điều này, còn không bằng đi khuyên hai bọn họ. Theo cách đấu phép này của bọn họ thì có đánh mấy ngày mấy đêm cũng đánh không phân thắng bại đâu."

Tôi liếc nhìn hai người phía sau, hừ một tiếng. "Bọn họ có liên quan quái gì đến tôi? Cứ mặc bọn họ, đánh chết là tốt nhất!"

"Các người tìm ta chỉ đơn giản là vì Ân Minh này. Đây là số phận của cậu ta. Nói thật, các người tìm ta còn không nhanh bằng tìm Quỷ Vương tới."

Tôi cười ha ha hai tiếng, xem thường nói: "Nếu anh ấy làm được, tôi còn cần phải tìm anh sao? Ôi, không hiểu nổi hai người này đang suy nghĩ gì, ban đầu nói rõ tìm anh nhờ giúp đỡ, kết quả bọn họ thì hay rồi, xoay ra đánh nhau trước. Thôi đi, tôi không muốn để ý tới nữa, mặc bọn họ đi. Bọn họ thích làm gì thì làm."

Một bên đánh tới trời đất mù mịt, hai chúng tôi lại nhàn rỗi tới mức nhàm chán. Mộng Yểm dứt khoát kéo tôi nói chuyện, gương mặt hắn ta đúng là cảnh đẹp ý vui, khi hiền hoà ngược lại cũng rất dễ nói chuyện. "Cô gái, cô tính nhờ ta giúp thế nào? Cứ nói cho ta nghe trước xem sao!"

Oa, nghe có vẻ hấp dẫn đấy. "Tôi nói cho anh nghe, anh sẽ đồng ý giúp đỡ chứ! Hì hì, nhưng không được đổi ý đâu đấy. Nếu anh lừa dối cô nhóc như tôi, vậy không tính là đàn ông."

Mộng Yểm hơi sửng sốt, sau đó nói: "Ta cũng đâu có nói là sẽ giúp, chỉ thấy nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên nói chuyện tán gẫu mà thôi!"

Cái rắm ấy, tính dùng những lời ma quỷ này để lừa tôi sao, không có cửa đâu! Tôi cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào hắn ta nói: "Tôi mặc kệ, dù sao tôi đã nghe được anh nói muốn giúp một tay. Anh muốn nói xong mà không làm, tôi sẽ đi khắp nơi nói với người ta, rõ ràng là đại thần mà bắt nạt một cô gái tay trói gà không chặt, nói không giữ lời, làm cho danh dự của anh đều mất sạch."

Cơ mặt Mộng Yểm giật giật vài cái, đại khái hắn ta không ngờ tôi sẽ chơi xấu như thế, trong lòng giống như có mấy chục ngàn con ngựa đang lao nhanh qua, run rẩy một lúc lâu mới lên tiếng: "Được, ông đây nhận! Trận chiến này xem như ta thua, vừa rồi nếu không phải là Quỷ Vương can thiệp, tiếp tục dây dưa nữa thì ta cũng chưa chắc có thể thắng. Con nhóc, cô cứ nói đi, muốn ta làm gì?"

Tôi cũng không biết Trần Tú Tài cần Mộng Yểm làm gì, trước mắt hai người kia đang đánh rất hăng say, cho dù tôi có la rách cổ họng, bọn họ cũng chưa chắc sẽ để ý tới tôi. Cầu người không bằng cầu mình, tôi suy nghĩ một lát nói: "Tôi chỉ biết là Ân Minh bởi vì chấp niệm kiếp trước mới nắm giữ năng lực biết trước sống chết, đời này cậu ấy sẽ sống không quá hai mươi lăm tuổi. Nếu không trở về được quá khứ, vậy tìm ra chấp niệm của cậu ta ở trong giấc mơ của cậu ta. Nếu như có thể làm cho cậu ta yên tâm, năng lực của cậu ta cũng sẽ tự nhiên biến mất, có thể còn có một đường sống có thể cứu cậu ta."

Mộng Yểm hiểu được ý của tôi. Hắn ta mở lòng bàn tay ra, một đường ánh sáng màu vàng thoáng hiện. Trong lòng bàn tay của hắn ta có thêm một quyển sách thoạt nhìn giống với quyển từ điển mà chúng ta thường thấy vậy, vừa dày lại vừa lớn, ngoại trừ vỏ bọc bên ngoài có hơi bắt mắt thì hoàn toàn không có cảm giác thần bí gì.

Mộng Yểm nhẹ nhàng rung cổ tay, quyển sách tự động lật nhanh, có phần giống với “cuốn sách trách phạt” trong tay Thanh Minh, vù vù lật qua rất nhiều trang mới dừng lại.

Tôi tò mò đi tới xem. Ở trong trang dừng lại có thể thấy mấy người, núi xanh nước trắng, hai nam một nữ đứng ở bên cạnh thác nước chuyện trò vui vẻ.

Mộng Yểm nói: "Con người khi còn sống có rất nhiều chuyện khác nhau xảy ra. Ta thường soạn chúng thành một bức tranh cuộn, để cho chủ nhân của chúng thỉnh thoảng ôn lại chuyện cũ ở trong giấc mơ. Quyển sách này ghi chép rất nhiều chuyện cũ, mà bức này chính là câu chuyện của Ân Minh kiếp trước, bởi vì kết cục quá mức bi thương mới trở thành chấp niệm của cậu ta."

Tôi a một tiếng thật dài, soạn ra từ giấc mơ vậy xóa đi là được. "Nếu anh vẽ ra chấp niệm của cậu ta, vậy có phải cũng có thể tạo ra một cảnh mơ khác, làm cho cậu ta bỏ xuống chấp niệm của mình ở bên trong không?"

Đôi môi của Mộng Yểm hơi cong lên, đau khổ nhíu mày. "Cảnh trong mơ bình thường chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng đối với người có chấp niệm sâu nặng thì nó có thể mãi mãi sẽ dừng lại ở trong cảnh mộng. Cô gái, cô phải suy nghĩ kỹ, nếu như thay cảnh trong mơ mà Ân Minh vẫn không chịu đi ra, vậy tôi cũng không có cách nào đâu."

Thay đổi cảnh mơ quả thật nguy hiểm, nhưng so với một người sắp chết thì nguy hiểm này chưa chắc đã không thể thử. Nhận được chút cơ hội có thể xoay chuyển, còn hơn không làm gì chỉ chờ chết. Tôi nghĩ, cho dù Ân Minh thoạt nhìn yếu ớt nhưng sống đến bây giờ, trong lòng hẳn cũng xem như là người tương đối mạnh mẽ. "Vậy ngài Mộng Yểm, nếu không chúng ta cá cược một chút đi! Dù sao cậu ta cũng chỉ có một chữ chết, không thiếu mỗi bước này thôi đúng không? Làm dù sao cũng tốt hơn so với không làm, tôi biết anh có thể làm được, nhờ anh đấy."

Vẻ mặt Mộng Yểm hơi kỳ lạ, hắn ta tập trung tinh thần, đầu ngón tay vung qua hình ảnh. Người và vật trong bức tranh dường như đang sống. Tôi nghe được tiếng nước chảy, tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng cười vui vẻ, trong trẻo giống như tiếng chuông ngân của cô gái.

Chỉ trong chốc lát, một đường ánh sáng màu vàng thoáng hiện, ánh sáng quá mạnh làm tôi không có cách nào mở mắt ra được. Sau mấy giây ngắn ngủi, ánh sáng màu vàng đột ngột nổ tung, tôi lại đứng ở trên một con đường cổ xưa. Lúc này, hai người tranh đấu bên cạnh đều ngừng tay sau đó lại tranh đấu với nhau. Tôi liếc nhìn bọn họ. Chuyện quan trọng không làm chỉ biết gây chuyện. Nói gì mà tới giúp đỡ chứ? Căn bản là tới làm người qua đường, hừ!

"Người ở đây không nhìn thấy chúng ta, chúng ta cũng không làm được gì đâu. Cô phải nhớ kỹ, chúng ta chỉ là người đứng ngoài xem thôi." Mộng Yểm dặn dò tôi và đi về phía trước.

Trên đường phố có rất nhiều người buôn bán nhỏ, cảnh tượng giống như trong phim truyền hình vậy. Người ở này mặc váy dài áo ngắn, chân đi vải giày, đầu gài châu hoa, đi qua đi lại giữa những người bán hàng.

Mộng Yểm dẫn tôi đi tới trước một cổng lớn nhìn rất khí thế, phía trên cổng có treo một tấm biển, trên đó viết hai chữ “Phủ Tống”.

"Kiếp trước Ân Minh gọi Tống Lâm, chỗ này chính là phủ của cậu ta."

Cái tên Tống Lâm này khó tránh khỏi có chút không phóng khoáng, sẽ không phải là một cô gái chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK