Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 90: ĐỂ Ý TỚI CÔ




CHƯƠNG 90: ĐỂ Ý TỚI CÔ

“Lần trước mày may mắn, mới có thể chạy thoát! Nhưng mà, mày đừng tưởng tao sẽ bỏ qua cho mày, khà khà, tao sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để giết mày!”

Lần này, nó gửi tin tức tới rất thẳng thắn, không hề bỏ qua bất kỳ một lỗ hổng nào, tôi nhìn ra nó hận tôi thấu xương, nhưng tôi không hề nghĩ ra, tôi đã trêu chọc vật này như thế nào.

Tôi gõ nhanh trên bàn phím, hỏi nó: “Mày là ai? Vì sao hại tao?”

Rất nhanh phía bên kia đã nhắn lại: “Mày không cần biết tao là ai! Tao biết mày là ai là được! Mày vĩnh viễn sẽ không biết, mùi vị bò ra từ địa ngục là như thế nào, mày không thể nào hiểu được loại đau đớn này, làm sao mày có thể hiểu được khi may còn sống cơ chứ.”

Ảnh chân dung, tôi chưa kịp hỏi thêm, nó đã biến mất.

Người sống vĩnh viễn sẽ không thể thấu hiểu sự đau khổ của người chết, nói là đang muốn ám chỉ tôi cái gì?

Tôi bất an dựa vào lưng ghế, sững sờ nhìn vào màn hình. Tôi khó khăn nhìn chòng chọc nó, là người hay là quỷ? Tôi thật khó mà xác định, nếu như là con người đùa dai, lợi dụng công nghệ cao để xâm nhập, gây ra các loại bầu không khí quỷ dị này, vậy hắn làm sao có thể tạo ra quỷ dẫn đường và quỷ chết đuối chứ? Còn nếu như nó là quỷ, cần gì phải phí công vô ích, nó hoàn toàn có thể trực tiếp tìm tới cửa, đi xuyên tường, giết chết tôi, không phải dễ như trở bàn tay?

Càng nghĩ lại càng thấy không hợp lý, càng nghĩ càng thấy sợ, tôi liền tắt máy tính, rút dây cắm, giống như làm như vậy mới có thể đảm bảo máy tính sẽ không tự động mở máy. Nhìn chằm chằm vào máy tính nửa ngày, cuối cùng tôi đem máy tính cất đi, bỏ vào trong ngăn kéo, không có máy tính, tôi xem nó làm sao tìm được tôi.

Bởi vì suốt đêm không về nhà, mẹ buổi trưa tan làm trở về lại bắt đầu lải nhải, vốn tưởng sẽ kết thúc như vậy, ai biết tối đến, bà ấy vẫn không chịu bỏ qua cho tôi, tiếp tục khuyên răn. Tôi không có tư cách cãi lại, không thể làm gì hơn là nghiêm tức ngồi nghe.

Buổi trưa cũng không khác buổi tối lắm, lặp đi lặp lại mấy câu kia, nói tôi tốt nghiệp xong, đi theo bạn bè học cái xấu, lớn rồi chỉ nghe lời bọn họ, cả ngày đã ở bên ngoài, buổi tối còn học không chịu về nhà! Hằng ngày đều nhắc đi nhắc lại những lời kia, tôi nghe cũng sắp chai luôn rồi.

Ba ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng, trong lòng ông ấy nghiêng về phía tôi, nhưng sợ mẹ lạm dụng uy quyền, không dám ra mặt giúp tôi, bản thân ông nghĩ che dấu chuyện đó giúp tôi thì thật có lỗi với nàng dâu của mình, còn làm đồng phạm với tôi mắng mẹ tôi thì mẹ tôi chẳng phải quá đáng thương rồi.

Tôi hiểu ba, cho nên tùy mẹ nói, vào tai trái ra tai phải, nghe xong là được rồi.

Liên tiếp mấy ngày, Quỷ vương Dạ Quân cũng không đi ra từ ngọc bội màu trắng của anh nữa, tôi cũng không muốn tìm anh nói chuyện, thật ra thì anh có ở trong ngọc bội màu trắng không, thì tôi cũng không biết.

Ân Trường Thuận tới tìm tôi, sau đêm đó, Âu Minh đã tỉnh lại, khí sắc cũng đã tốt hơn so với trước kia. Chỉ là lúc về Trần Tú Tài có nói năm hai mươi lăm tuổi Âu Minh sẽ có một kiếp nạn, nếu qua được sẽ không có chuyện gì nữa.

Tôi không có làm rõ được chuyện xảy ra trong đêm đó từ miệng anh ta, nhưng mà nếu Âu Minh tỉnh, chắc chắn phần lớn là có thấy Tống Nghị, bởi vì trong mơ anh ta có dây dưa với kiếp trước, cho nên có lẽ phải có chút trí nhớ về Tống Nghị,

Chỉ là lúc gặp Trần Tú Tài, mới hiểu rõ ràng chuyện xảy ra đêm đó.

Bởi vì trước đây Tống Nghị giết người vô số nên bị giam trong luyện ngục phải chịu hình phạt lửa thiêu, lúc bọn họ tìm thấy Tống Nghị, anh ta bị xích sắt nung đỏ trói trên cột sắt, chịu đựng đau đớn khi bị lửa thiêu. Trừng phạt nhiều năm như vậy, dựa vào ý chí chịu đựng, đáng nhẽ đã được vào lục đạo luân hồi từ sớm, Nhưng bởi vì trước đây Tống Lâm cũng làm một võ tướng, chinh chiến sa trường giết vô số mạng người, vì không muốn để em trai phải cùng anh ta chịu chung sự tra tấn này, nên anh ta gánh vác cả sự trừng phạt của Tống Lâm, để cho Tống Lâm có thể sớm vào lục đạo luân hồi.

Làm sao Tống Nghị có thể nghĩ đến việc, Tống Lâm một thân một mình đứng trước cửa địa ngục chờ anh ta, thoáng cái đã qua ngàn năm, không thể tiếp tục chờ đợi Tống Lâm ôm chấp niệm tiến vào luân hồi.

Trần Tú Tài nói cho tôi biết, tuổi thọ của Âu Minh đã được đổi thành sáu mươi hai tuổi, đợi thêm bốn mươi năm nữa, là Tống Nghị cũng sẽ hết hạn tù, cùng nhau đàu thai. Đại nạn năm hai mươi lăm tuổi, đã khác với thường lệ, đó không phải là điều mà chúng tôi có thể dự đoán, chỉ là hy vọng ông trời đừng tạo thêm bất kỳ khó khăn nào nữa.

Tôi không nghĩ rằng tên chết tiệt sẽ gật đầu, Phán quan ở địa phủ cũng không dám tùy ý sửa sổ sinh tử.

Chuyện này, xem như là một kết cục tốt đẹp. Chỉ là tôi không nhận tiền của Ân Trường Thuận, chủ yếu là bởi vì câu chuyện của anh em nhà họ Tống quá cảm động, sống ở trong thời đại như vậy, nơi mà phụ nữ để lộ mắt cá chân là đại nghịch bất đạo, huống hồ là nam nam yêu nhau, sẽ bị đối xử như yêu quái, có thể sống trong hoàn cảnh như vậy, còn là nghĩa nặng tình thâm, quả thật rất đáng quý. Chỉ là tôi không nghĩ rằng Trần Tú Tài cũng không nhận tiền, nghe Âu Trường Thuận nói, anh ta không nhận tiền vì muốn tích đức, a, loại người như vậy phải tích nhiều đức mới được.

Nhìn bầu trời, tôi hi vọng anh em bọn họ kiếp sau có thể ở một nơi nào đó tốt để trở về, không còn tiếc nuối gì.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã qua, tôi tách ra khỏi ba mẹ đi tới trường học mới. Lấy điểm số của tôi mà muốn vào một ngôi trường có phong cảnh tươi đẹp, lực lượng giảng viên hùng hậu thì chính là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng mà ngôi trường sắp vào học, nghe nói cũng được xem là tốt, không quá tệ, nhưng cũng không quá tốt, chính là loại bình thường thôi, một trường đại học không tốt cũng chẳng tệ, cố gắng có được bằng tốt nghiệp, cũng không nhất định sẽ tìm được công việc ngành đó.

Cuối cùng, thoát khỏi tầm mắt của mẹ, không biết tại sao tôi lại đột nhiên trở nên phiền muộn, một người xa quê hương, một mình đối mặt với tương lai, cái loại cảm giác trống rỗng không nỡ cứ lượn lờ trong lòng.

Xác định học đại học, cách nhà cũng không quá xa, ngồi xe lửa tầm mười tiếng. Trước khi xuất phát, ba mẹ còn phải đi làm nên chỉ có thể đưa tôi tới trạm xe. Ba cười ha hả dặn dò tôi sau này chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, mẹ tôi khóc như cả người đều làm từ nước mắt, không nói được gì, chỉ là nhìn tôi chằm chằm không thôi.

Xa cách luôn là bi thương, tôi an ủi hai người vài câu, rồi vác balo lên lưng tiến vào phòng chờ.

Lần đầu tiên đi xa, ba tôi sợ tôi người nhỏ không khiêng nổi cái gì, liền chuẩn bị cho tôi một cái rương hành lý và hai cái túi đeo trên vai, để đồ dùng mang theo bên người. Mấy bộ quần áo để thay đổi và một ít đồ dùng hằng ngày, còn cho tôi tấm thẻ ngân hàng. Nhân lúc mẹ không chú ý, ba lén nói cho tôi biết, tiền để ở chỗ ông không hề đụng tới một đồng, cũng không nói với mẹ, nếu thiếu tiền thì cứ gọi cho ông, ông sẽ chuyển tiền qua tài khoản.

Bởi vì trước kia lúc đi học, tiền tiêu vặt đều là của mẹ cho, cho nên tôi vẫn chưa làm thẻ cho bản thân. Nhớ tới bộ dạng ba lúc đuối lý, tôi cảm thấy ông ấy rất dễ thương, ông ấy chính là người đàn ông dễ thương nhất trong lòng tôi.

Có thể đúng lúc gặp Cao Phong Kỳ, chuyến tàu lửa tôi ngồi đặc biệt chật chội, người đặc biệt đông. Ba không cho tôi tiền mua vé giường nằm, chín tiếng nữa, tôi phải ngồi thẳng tắp một chỗ thế này, cũng thật đủ khó chịu.

Không bao lâu, tàu chạy, ngồi bên cạnh tôi là một người phụ nữ trung niên, mang theo một đứa trẻ. Ngồi đối diện tôi là một cặp tình nhân, dính lấy nhau như ngồi chỗ không người.

Tôi ngồi sát dựa vào cửa sổ, muốn cho hai mẹ con thêm một chút không gian, để cho bọn họ ngồi thoải mái một chút. Một người phụ nữ đưa con đi xa, có thể giúp một chút thìgiúp, nhưng ý tốt của tôi chưa chắc đã được người ta đón nhận.

Chị gái bên cạnh, da ngăm đen, tuổi đã hơn bốn mươi, ôm một đứa trẻ chừng ba tuổi, nhìn một cái liền nhận ra có lẽ đã sinh cả một đội du kích, hơn nữa thói quen rất tệ, lúc nói chuyện điện thoại, giọng rất lớn, còn phun nước miếng tung tóe, rất chán ghét.

Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Có hàng trăm hàng vạn người trên thế giới này, nhưng không phải ai cũng dày công tu dưỡng, coi như không thấy cho sạch sẽ!

Tàu đung đưa kịch liệt, ban đầu tôi chỉ nghĩ là tàu đung đưa, không quá chú ý, sau đó lúc dừng ở trạm mới phát hiện, đứa con nít bên cạnh vẫn còn rất vui vẻ đá tôi, trên quần toàn là vết dấu chân của nó. Tôi nghiêng đầu nhìn nó, đứa con nít vô tội nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng không tiện nói gì, chỉ là người lớn không có một chút ý thức gì sao? Người thôn phụ kia vẫn đang cắn hạt dưa giống như không có chuyện gì, tôi nghi ngờ cô ta có phải đang giả ngu, cố giả bộ không biết.

Nội tâm rất tức giận, chỉ là ba có nói qua, bên ngoài chỉ có một mình nên cẩn thận, tôi không muốn vì loại chuyện nhỏ này mà gây phiền toái, cho nên nhịn.

Trời nóng nực, bên trong toa xe lại nhiều người hỗn tạp, xuất phát không bao lâu, các loại mùi trong toa xe bốc lên. Cho dù là đã mở điều hòa không khí, nhưng cũng không thể ngăn cản được mùi cơ thể của của một biển người chật chội.

Dùng khăn giấy che lỗ mũi lại, chặn các loại mùi lại, tôi không thể hiểu nổi tại sao những người kia cứ lên xe lửa là cởi giày ra, bọn họ không có khứu giác sao, không biết mùi chân mình tế nhị như thế nào sao? Thật sự là bị loại mùi này hun đến hoa mắt, cả người đều trở nên không khỏe.

Nhịn, nhịn, nhịn!

Cuối cùng lúc đứa trẻ lại đá quần tôi, tôi bùng nổ: “Chị gái này, con của chị đá quần tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK