Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 67: TÌNH MÊ




CHƯƠNG 67: TÌNH MÊ

Ngón tay tôi bay nhanh trên bàn phím, gõ ra dòng chữ: Rốt cuộc anh là ai?

Ảnh đại diện của người kia xám lại, anh ta offline rồi!

Tôi vội vàng click vào thông tin của anh ta, ngoài ID thì không còn gì khác, cả trang thông tin đen nhanh, ảnh đại diện của anh ta cũng đen ngòm không có màu gì, tất cả đều như màu trời đêm, tối thăm thẳm.

Mấy ngày tiếp theo, tôi đều đợi người này online. Tôi như tìm được lỗ hổng, mà người này có thể trả lời tất cả những gì tôi muốn biết. Thế nhưng anh ta đột nhiên biến mất, chưa từng xuất hiện lại.

Ngồi canh trước màn hình máy tính, tôi mở lịch sử trò chuyện, vô tình phát hiện ra thời gian người này nhắn đúng nửa đêm, lập tức thấy nổi da gà. Thời gian này không phải là dấu hiệu tốt. Bà nội từng nói, nửa đêm là lúc quỷ môn mở ra, là lúc âm khí dồi dào nhất trong ngày. Nếu đi đường vào lúc này dễ gặp mấy thứ không sạch sẽ.

Vì vậy tôi vội vàng tắt máy tính, lên giường nằm, nhưng dù thế nào cũng không ngủ được.

Biết chuyện của tôi ngoài người nhà ra chỉ còn Trần Tú Tài, nếu không thì là người chết. Cái người tên Tần Dạ này rốt cuộc là ai, tại sao anh ta lại biết chuyện của con gái nhà họ Mạc và kết hôn với Quỷ Dạ?

Ôi, càng nghĩ càng thấy bực mình trong lòng, tôi trở mình, chôn đầu vào trong chăn, sau khi bình tĩnh lại mới thấy buồn ngủ.

Tôi mơ một giấc mộng xuân.

Tên chết tiệt bao lâu không xuất hiên chợt ôm tôi trong mộng. Anh hôn cổ tôi, xương quai xanh, đến môi, mắt rồi mũi, mỗi chỗ đều nhẹ nhàng cẩn thận như sợ tôi vỡ vụn. Đầu ngón tay lạnh như băng của anh đảo quanh ngực tôi, hai ngón tay nhéo lên hai viện hồng hồng, ngậm vào trong miệng.

Tôi hơi nhíu mày, nhưng không từ chối, dù sao đây cũng chỉ là mơ, không phải thật nên tôi kệ anh.

Đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh điểm nhỏ hồng phấn kia, lòng tôi cũng nhộn nhạo theo.Giấc mơ này sao lại chân thật đến thế, ngay cả những cảm giác tinh tế nhất cũng xuất hiện trong mơ. Bị tên chết tiệt kia trêu chọc khiến lòng ngứa ngáy, tôi không kìm được nâng hông lên. Khi anh nắm một điểm hồng khác xoa nắn, tôi không nén nổi nữa, rên rỉ.

Ư! Ư!

Cảm giác đau xé dưới người khiến tôi chợt bừng tỉnh. Quan hệ với anh ta không phải lần một lần hai, nhưng lần nào lúc anh ta tiến vào, tôi vẫn không thể chịu nổi thứ to lớn đó, vẫn cảm thấy đau đớn.

"Lần sau ta nhất định sẽ làm nhẹ hơn!"

Tôi chớp mắt, sức nặng trên người cho tôi biết đây không phải là mơ, tên chết tiệt kia tới thật. Lúc nhìn thấy chiếc mặt nạ doạ người kia của anh, tôi bị doạ hết hồn. Không ngờ anh lại có thú vui ác như thế, vì sao phải đeo cái mặt nạ xấu đau đớn đến thế. Tôi lập tức cảm thấy nghi ngờ khẩu vị của anh một cách nặng nề.

Nhân lúc tôi sững sờ, tên chết tiệt kia dùng sức dưới eo đâm tôi về phía đầu giường. Dưới sự tấn công mãnh liệt của anh, tôi đành phát ra tiếng rên nũng nịu theo bản năng.

Không được!

Tôi thấy cả người mình như sắp tan ra, nhưng anh vẫn không buông tha, quắp hai chân tôi vào eo anh, đưa tay nâng mông tôi, bế tôi lên!

Trời ơi, tư thế này xấu hổ quá đi mất!

Tôi không dám nhìn mặt anh, mặt đỏ tới tận mang tai. Tên chết tiệt này, sao lại biết nhiều thứ thế, mỗi lần chơi tôi một kiểu mới.

Khụ khụ, thua trận không thua người, tôi hắng giọng hỏi: "Còn tới làm gì?"

Tên chết tiệt kia không thèm trả lời tôi, dùng hành động nói cho tới biết anh tới làm gì.

Ư.

Tôi không muốn nói chuyện với một cái mặt nạ xấu xí, vì thế dùng sức lăn xuống. Mấy sợi tóc buông lơi của anh quét lên mặt tôi làm tôi thấy ngứa: "Nói đi chứ, vì sao anh tới. Ư, nhẹ chút nào, á, đau, đừng mà, á!"

Thua trận thua cả người, tôi còn chưa kịp mở mồm chửi bậy, đã thần phục trước sự dã man của anh, quên mình kêu to rên rỉ.

Tên chết tiệt kia đẩy nhanh một đợt, phóng ra. Anh dựa vào người tôi thở hổn hển, tôi vô lực nhắm mắt lại. Ban nãy chắc là kêu to lắm, không biết ba mẹ có nghe thấy không.

Tên chết tiệt kia vén mái tóc dài của tôi lên ngửi, ánh mắt anh nhìn tôi dịu dàng mà lưu luyến, khiến tôi thấy có chút không quen: "Ta rất nhớ em!"

Tôi đã quen với cách nói chuyện của anh ta, có điều bị anh vần mệt mỏi quá nên nghe không rõ, mở mắt ra mờ mịt nhìn anh.

Quỷ Vương Dạ Quân kéo tay tôi đặt lên ngực anh, tôi sờ phải một vết sẹo lồi lên: "Chẳng phải nó đã biến mất rồi sao?"

Tôi tận mắt nhìn thấy nó biến mất, vì sao lại?

Quỷ Vương Dạ Quân đột nhiên dùng sức ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng nỉ non bên tai tôi: "Tin ta được không? Ta không nói là vì tốt cho em, em đừng nghi ngờ tôi được không?"

Tôi cắn môi, nhát dao kia hình như đã làm anh bị thương thật, không phải là vết thương bên ngoài, mà là tim anh.

Có cái gì đó trong tôi bắt đầu nứt ra, trước đây không phát hiện ra, nhưng bây giờ tôi cảm nhận rõ ràng có cái gì đó sâu trong lòng tôi đang gào thét. Tôi không thừa nhận anh là phu quân, dù đã vui vầy bên nhau.Tôi lúc nào cũng muốn rời xa anh, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra có một số thứ không thể trốn thoát được, nó sẽ thay đổi, sẽ thẩm thấu, sẽ lạc.

Dịu dàng vuốt ve vết sẹo kia, tôi hôn lên nó. Nụ hôn ấy mang theo sự áy náy và tự trách của tôi.

Quỷ Vương Dạ Quân nâng mặt tôi lên, tôi bị ánh mắt chân thành tha thiết của anh cuốn vào, quên đi tất cả, chỉ muốn nhìn anh như vậy.

"Nó là đứa con đầu tiên của ta, ta chắc chắn sẽ không cho phép bất kì ai tổn thương nó. Mạc Thất, nó cũng là con em, em không thể quan tâm nó, yêu thương nó cùng ta sao?"

Lúc tên chết tiệt ấy nói đây là đứa con đầu của anh, tôi thật sự giật mình. Anh có nhiều phụ nữ như thế, sao lại không có đứa con nối dõi nào? Cuối cùng thì do những người phụ nữ kia bất lực, hay chính anh bất lực đây?

Tôi thở dài hỏi: "Anh chắc chắn đây là đứa trẻ, chứ không phải là quái vật gì sao?" Thấy ánh mắt khẳng định của anh, tôi tin: "Tôi là người sống, mạng thai phải ăn nhiều đồ dinh dưỡng thì bé con mới lớn lên khoẻ mạnh được. Thế nhưng anh lại cho tôi ăn hồn phách người chết, chúa ơi, anh có nghĩ thay tôi không, ăn cái thứ kia ghê tởm lắm!"

Dạ Quân nhìn tôi, khoé miệng cong lên. Anh cười, nâng cằm tôi, hôn thật mạnh lên môi: "Nhịn chút đi, không lâu lắm đâu!"

Lại là câu này!

Tôi xoay đầu, từ chối tiếp xúc thân mật với anh. Dù sao nói gì cũng chẳng có tác dụng, anh là kiểu vừa kiêu ngạo vừa yêu bản thân, tính tình nóng nảy là còn mang chủ nghĩa đàn ông, trước giờ có biết quan tâm ai đâu, nhưng khi dịu dàng lại ngọt chết người. Với người đàn ông như thế, tôi không chống đỡ nổi.

Kiểu vương giả cao cao tại thượng như anh, lúc hỏi tôi vì sao không thể quan tâm đến đứa trẻ trong bụng, tôi thật sự thấy khó chịu! Nói thế nào thì đây cũng là máu thịt tôi, sao có thể coi như không tồn tại được. Thế nhưng anh không nói gì cả, mình tôi chỉ có thể đoán mò, sợ hãi, lo lắng, chẳng hay biết gì, ngày nào cũng suy nghĩ miên man như sắp phát điên, chỉ sợ đẻ ra một con quái vật. Nếu anh nói thứ trong bụng tôi là đứa trẻ từ sớm, cần nuôi dưỡng bằng Huyền Hồn đan, tôi đã không bực bội như thế, cũng không vất vả tuyệt thực vì chuyện này.

Dù sao tất cả đều là lỗi của anh, yên lành không nói gì, cứ nhăn mặt giả ngầu, ăn một nhát dao cũng xứng.

Tôi hờn dỗi một mình, tên đàn ông sau lưng lại không rảnh rỗi chút nào. Anh lặng lẽ lại gần, đôi chân dài đè lên eo tôi, đầu ngón tay vẽ vòng tròn sau lưng. Tôi không cam lòng đạp anh một phát, định làm anh ngoan ngoãn một chút.Trước đây mỗi lần anh tới đều chỉ làm một lần, gần đây không biết lên cơn gì, một đêm làm rất nhiều lần, không vần tôi tới mức chết khiếp không động đậy nổi sẽ không bỏ qua.

Tên chết tiệt thấy tôi không phản ứng lại, ôm vai tôi, chen mình vào giữa hai chân tôi. Tôi khẽ run, câm nín với thân thể mẫn cảm của bản thân: "Để tôi nghỉ ngơi chút được không? Cứ lăn lộn thế này tôi thấy người rã ra thành từng mảnh."

Không hiểu người này nghĩ gì nữa, bao nhiêu người đẹp như hoa như ngọc để đó không ôm, lại cứ rảnh rỗi chạy đến tìm tôi. Tôi là người thường, sao chịu nổi anh quấn quýt cả đêm!

Tên chết tiệt bỏ một ngón tay vào trong miệng tôi, không cho tôi lên tiếng. Anh dùng sự bá đạo của mình để tuyên bố chủ quyền, còn khinh miệt hỏi lại tôi: "Mới vậy đã không chịu được? Với bản tôn còn chưa đủ."

Anh không đủ, anh không đủ, cả tiểu khu nhà anh không đủ ấy!

Tôi gào thét trong lòng, cuối cùng vẫn chìm trong tình yêu của anh.

Không cần lên lớp, tôi muốn ngủ nướng, thế nhưng mới sáng sớm mẹ tôi đã gọi tôi dậy, bảo tôi cầm quần áo bẩn ra ngoài. Bà muốn nhân ngày nghỉ giặt hết quần áo bẩn.

Tên chết tiệt kia mãi đến hừng đông mới tha cho tôi. Kéo lê thân mình nhức mỏi, tôi cuốn ga trải giường lên ném vào máy giặt.

Mẹ tôi là người từng trải, nếu để bà nhìn thấy thứ trên khăn trải giường là xong. Ngày thường bà rất tiết kiệm, quần áo trong nhà đều giặt tay, nói là tiết kiệm được chút chút, lại còn giặt sạch. Nhưng mà tôi sợ lộ lên ra tay trước, bật máy giặt giặt sạch ga giường, bà không thể nói gì tôi.

Trên giường là mùi của tên chết tiệt kia, ngay cả trong phòng cũng là mùi của anh. Tôi mở cửa sổ ra, nhưng làm thế nào cũng không thể xua được mùi tên kia đi. Ngồi trong phòng ngửi chỉ thấy mặt đỏ tim đập, nên tôi ra phòng khách.

Ba tôi đang xem tin tức, tôi ngồi đó vẫn cảm thấy mùi của tên chết tiệt kia quẩn quanh, vì vậy nâng tay lên, ngửi lên ngửi xuống như cún con, mơ hồ nghe được tiếng ti vi đưa tin, một nhà năm người nào đó bị người ta móc tim mà chết.

"Thời buổi bây giờ càng lúc càng đáng sợ, đang yên đang lành ở nhà cũng gặp nguy hiểm! Xem ra dù ở nhà cũng không an toàn rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK