Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 183:




Nhận được dặn dò của Trần Dương, Trương Hào không nói hai lời vác Hắc vô thường lên người, sau đó kéo tôi lên rồi chạy vào trong rừng."Chúng ta ở lại chỗ này chỉ biết liên lụy, có sư phụ ở đây không sao cả!"

Anh chắc chắn?

Nhìn Trần Dương, tôi rất không chắc chắn mà nghĩ, nhưng vẫn là đi theo Trương Hào chạy về phía trước.

Chạy không bao xa, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, Quỷ vương Dạ Quân xuất hiện ở trước mắt tôi, anh cả người đều là máu, nhìn so với tôi còn thảm hơn, có điều mặt nạ vẫn còn, chỉ là bị vết máu nhiễm đỏ một mảng lớn, nhìn có chút rợn người.

“Tên chết tiết, anh làm sao vậy?”

Quỷ vương Dạ Quân không có phản ứng với tôi, mà là chuyển hướng sang Trần Dương. Tình hình bên kia cũng khó phân thắng bại, tạm thời còn không nhìn ra ai chiếm ưu thế nhiều hơn.

Sau khi Lệ quỷ phát hiện Quỷ vương Dạ Quân, hắn cũng không có ham chiến, mà là ra chiêu với Trần Dương, bọn tôi lập tức lui về phía sau, chớp mắt hắn biến mất ở trong không khí.

Một chọi hai, cứng đối cứng, Lệ quỷ tuyệt đối không chiếm được ưu thế, cho nên hắn bỏ chạy.

Hắn lựa chọn chạy trốn, tôi ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết tên chết tiệt bị thương như thế nào, nếu đánh thật, tôi cũng không có tự tin.

Cả người buông lỏng xuống, cảm giác đau trong thân thể lập tức bắt đầu tác quái, như có vật gì đem tôi vặn tới vặn lui để dày vò, thống khổ tới cực điểm, hít một hơi, khắp người đều là mùi mồ hôi thúi cùng mùi tanh của đất bùn ẩm ướt, hai mùi vị trộn chung, tôi ngửi cũng chỉ có thể cười ha ha!

Sau khi Lệ quỷ chạy trốn, Trần Dương ngồi chồm hổm dưới đất, từ chỗ biến mất, hốt lên một nắm đất đặt ở chóp mũi ngửi một cái, lập tức hướng về một hướng đuổi theo.

Nhìn thân thủ của anh ta, tôi đang nghĩ, sống lâu hơn nữa cuối cùng vẫn là người a! Cho dù là đạo thuật thâm sâu không lường được, vẫn phải dựa vào hai chân để bỏ chạy, không nghĩ tới quỷ, chớp mắt liền biến mất!

Cảm giác một lần nữa từ Quỷ môn quan trở về, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, nếu nói là cảm giác gì, chỉ có hai chữ để hình dung 'vô cảm' .

Chờ bóng lưng Trần Dương biến mất ở đáy mắt, Quỷ vương Dạ Quân mới chuyển hướng sang chúng tôi. Anh nhìn hết sức mệt mỏi, nhưng ánh mắt đột nhiên lộ ra tia dung dữ. Vốn là hôm nay anh đeo mặt nạ đã đủ dữ tợn, bây giờ dính vết máu, máu còn không ngừng nhỏ xuống, càng giống như con quỷ từ địa ngục tới dọa người.

Cái này, lại chọc tới chỗ nào của anh rồi?

Tôi không nghĩ ra, men theo tầm mắt của anh, tôi phát hiện giờ phút này Trương Hào còn lôi cánh tay tôi, vì vậy cạy tay anh ta ra, đi về phía tên chết tiệt."Tên chết tiệt, trở về thôi! Thật may bọn họ chạy tới kịp thời, tôi không có chuyện gì, chỉ là lão Hắc bị trọng thương, không biết tình hình ra sao." Tôi hết khả năng bịa đề tài, khí thế của tên chết tiệt có chút dọa người, không làm được đánh đuổi quát Trương Hào.

Quỷ vương Dạ Quân không lên tiếng, chỉ là đi tới bên cạnh chúng tôi, vung tay lên, chúng tôi liền trở lại bên trong phòng trọ!

Trong chớp mắt dịch chuyển, là chuyện tốt, tiết kiệm sức lực lại tiết kiệm thời gian, không biết tôi có thể học được không! Không ăn cơm có thể tiết kiệm rất nhiều tiền, nếu là tiền xe cũng có thể tiết kiệm vậy thì càng tốt.

Trương Hào đem Hắc vô thường đặt ở trên ghế sô pha, Quỷ vương Dạ Quân từ đầu đến cuối đều không mở miệng, anh vì Lão Hắc vận công trị thương.

Sau khi hồng quang từ trong lòng bàn tay tên chết tiệt chậm rãi bắn ra tụ lại thành một quả cầu ánh sáng, Quỷ vương Dạ Quân mới đưa tay che lỗ hổng lớn trên lưng Hắc vô thường, hồng quang trong nháy mắt toàn khí đen, tiếp tục lan rộng trên vết thương.

Sau khi tôi nhìn biết chắc chắn Hắc vô thường không có việc gì, chào hỏi Trương Hào, không nên khách sáo tùy ý ngồi, còn mình cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Mùi vị trên người, chính tôi cũng sắp không chịu nổi, vừa có máu vừa có đất bùn, còn có mồ hôi, trộn lại so với dược liệu bùa quỷ còn khó ngửi hơn.

Bị thả xuống từ trên cao, chỉ gãy một cánh tay phải coi như là may mắn rồi, không có gãy xương chậu, là tôi cám ơn trời đất rồi. Chẳng qua là cả cánh tay phải hoàn toàn không thể động đậy, nhìn tên chết tiệt mặt mày hung ác, tôi cũng không dám để anh dẫn đi bệnh viện khám xem. Nghĩ tự mình đi, không chừng lại làm loạn lên, hay là thôi đi, cứ như vậy thôi!

Cởi quần áo và mặc quần áo, đối với tôi bây giờ mà nói đều là chuyện hết sức khó khăn!

Tốn chút thời gian cởi quần áo xuống, sau khi làm sạch sẽ người, tôi mặc váy ngủ bằng vải cotton dài rồi đi ra ngoài, không phải vì tôi không muốn mặc đồ lót, mà vì tôi không thể cài nút áo bằng một tay, không thể làm gì khác hơn là không mặc.

Đi qua phòng khách, Trương Hào cùng Quỷ vương Dạ Quân đều ngồi đó, tôi cúi đầu, nhanh chóng muốn xông vào phòng ngủ. Váy ngủ tuy nói cũng rất rộng, có điều chất liệu mềm mại, rất dễ dàng thì sẽ lộ ra. Lỡ như bị người khác thấy, không chừng còn nói tôi là người con gái phóng đãng.

"Mạc Thất, tay cô thế nào?" Trương Hào thấy tôi đi qua, lập tức gọi tôi lại.

Trong nháy mắt, hai tay tôi bao bọc ở trước ngực, nhịn đau nói: "Không có sao, tốt vô cùng."

Quỷ vương Dạ Quân nhìn về phía tôi, hiện ra một tia nghi ngờ hỏi: "Cánh tay bị thương rồi sao?"

Tôi vừa định đáp lại, Trương Hào đã đi tới bên cạnh tôi, nâng cánh tay phải tôi lên nhìn."Còn nói không có sao! Tôi đưa cậu đi bệnh viện, lỡ như không chữa trị kịp thời, sẽ phế mất!"

Vốn dĩ, tôi đang ôm ngực, còn có thể chống đỡ được ít, nhưng bây giờ bị Trương Hào nhẹ nhàng lôi cánh tay phải, váy ngủ cũng vì vậy bị kéo ra, ngực không có mặc bra nhất thời vểnh lên, hai điểm nhỏ cứ như vậy phơi bày ở trước mặt Trương Hào.

Xấu hổ a!

Trương Hào nhìn chằm chằm ngực tôi mặt đỏ lên, anh ta vội buông tôi ra lui về phía sau mấy bước ho khan một cái: “Khụ khụ, cái đó, cô mặc quần áo trước đi, tôi dẫn cô đi bệnh viện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK