CHƯƠNG 376 : KHÔNG PHẢI LÀ ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ
Mũi của ác quỷ rất nhạy cảm, đặc biệt là sự tồn tại của sinh vật sống thì càng nhạy cảm.
Tôi không dám khinh thường, sau khi che dấu hơi thở trên người mới dám thò đầu ra nhìn xung quanh.
Thấy trên đầu ác quỷ có khắc chữ "Lao", trong lòng tôi liền nguội lạnh hơn một phần. Trên đầu khắc chữ này là phạm nhân chưa hết thời hạn thi hành án, tên này tám chín phần là một trong những ác quỷ trốn ra từ Luyện Ngục. Nhưng tôi lại không thấy chữ này trên mặt của Tạ Linh Côn, có lẽ là khắc ở một bộ phận khác, không phải "rêu rao" giống như những ác quỷ này.
Tiểu Mao ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, thì thầm nói: "Ác quỷ này trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó, có chút quen."
Phát hiện tung tích của ác quỷ, tôi nắm tay tiểu Mao bỏ chạy: "Quen thuộc cái đầu cậu, tên đó cũng không phải người thân thích nhà cậu, mà cậu còn là người sống, quen tên đó cái rắm. Tiểu quỷ, đừng làm loạn. Nếu như tôi bị tên đó phát hiện thì xong đời, tôi cũng không phải đang nói đùa với cậu. Nhanh lên, chạy trốn quan trọng hơn."
Tiểu Mao nhún nhún vai, cũng không nói thêm gì nhiều. Cậu ta cứ mặc kệ cho tôi dắt cậu ta chạy. Chưa chạy được bao xa, tôi lại phát hiện ra hơi thở của những người khác. Hơi thở của những người đó rất quen, hình như là Viêm Hoàng và Diệm Thiên Ngạo.
Chết mất? Thật biết chọn thời gian.
Hiện tại tôi đang rất suôn sẻ, nếu bị Diệm Thiên Ngạo nhìn thấy, nhất định sẽ bị lột lông. Tôi phải tìm chỗ trốn trước đã.
Diệm Thiên Ngạo và Viêm Hoàng vừa mới xuất hiện, ác quỷ liền nhận ra hơi thở của bọn họ, tôi thấy hai anh em Hắc Bạch Vô Thường cũng tới. Thật tệ là sau khi ác quỷ phát hiện ra bọn họ tới, liền phát hiện ra chỗ chúng tôi trốn rồi chạy tới.
Chỗ ẩn trốn trên đảo hoang vốn không nhiều, mà chỗ tôi và tiểu Mao trốn lại là một chỗ cực kỳ bí ẩn. Tốc độ của ác quỷ kia rất nhanh, thoáng cái đã lẻn tới trước mặt chúng tôi. Hai bên đối mặt nhau không lên tiếng, mười phần ăn ý nhưng lại hết sức quỷ dị.
Vốn dĩ tôi ngồi xổm bên trái tiểu Mao, lúc nhìn thấy ác quỷ xông tới, không để ý tới bản thân cậu ta, tự cởi áo ngoài của cậu ta khoác lên người. Sau khi ngăn chặn cảnh xuân, liền để tiểu Mao ở phía sau mình.
Hiện tại quần áo tôi mặc trên người cũng không sợ cảnh xuân lộ ra ngoài. Lúc trước có chút kiêng kị với ác quỷ này, là sợ pháp lực mình không đủ, đấu không lại được. Bây giờ biết rõ Diệm Thiên Ngạo đã tới, chúng tôi nhiều người như vậy, còn sợ không đấu lại một ác quỷ.
Sau khi che chở cho tiểu Mao, tôi lấy mười phần sức lực nói với ác quỷ: "Tôi thấy anh chắc là trốn từ trong Địa Ngục ra. Dạ Quân mang người đi tìm đã đến, anh có trốn cũng không trốn được. Nếu không anh ngoan ngoãn ra ngoài đầu hàng, không chừng còn có đường sống."
Vừa nghe tôi nói như vậy, trên mặt ác quỷ lộ vẻ hung dữ, nghiêm mặt. Có lẽ cũng sợ bị bọn Diệm Thiên Ngạo phát hiện, anh ta bước từng bước một tới gần tôi nói: "Câm miệng. Con đàn bà thối, cẩn thận lão tử dùng một đao róc xương, lọc thịt cô."
Tôi đã ẩn hơi thở của mình và tiểu Mao, cho nên ác quỷ này không biết thân phận của chúng tôi. Nếu để cho anh ta biết rõ thân phận của tôi, chắc chắn đã sớm động tay với tôi. Bây giờ trong mắtnó, tôi chỉ là một con chim vô dụng, cho nên sẽ không làm gì với chúng tôi, chẳng qua chỉ uy hiếp ngoài miệng thôi.
Biết rõ Diệm Thiên Ngạo là Quỷ vương, nếu trong tay không có chút năng lực thì sao có thể làm Quỷ vương của Quỷ giới. Tôi vừa mở miệng, anh đã nhận ra chỗ trốn của chúng tôi, lập tức đánh tới.
Ác quỷ biết mình trốn không được, kéo tôi và tiểu Mao bỏ chạy. Như thể để chúng tôi chết theo làm đệm lưng, có lẽ là cảm thấy chạy không thoát nên kéo theo hai người làm bạn trên đường xuống Hoàng Tuyền.
Trong lòng tôi cười hả hê, coi như là vui trong khổ. Lúc nãy vừa mới nhặt một cái mạng về, giờ lại phải Game over sao?
Trượt xuống theo sườn đồi, đã có bùn làm đệm chân, mượn thần khí đưa ba hồn bảy vía về vị trí cũ. Pháp lực của tôi cũng khôi phục ba bốn phần, chưa tới một nửa. Bây giờ muốn động tay thì tôi tuyệt đối không phải đối thủ của ác quỷ. Tôi giãy giụa nhưng không làm được gì, đành phải tùy ý để nó kéo đi.
Tiểu Mao còn thảm hơn tôi, cậu ta còn không thể giãy giụa được, xem ra cậu ta chỉ biết nặn người bùn. Ngoài việc chỉ biết tính toán những số mạng tàn dư đó, thật không biết rốt cuộc sao vậy nhóc này có thể sống sót trên đảo hoang.
Muốn sống sót trên đảo, phải dựa vào khả năng của cậu ta. Với cơ thể nhỏ bé của cậu ta, còn tới nơi gần chân trời góc biển như vậy. Dù trên đảo không có dã thú, nhưng những hồn còn tàn dư trôi lơ lửng trên mặt biển kia đều không phải người bình thường. Những tàn hồn tinh thần không rõ kia đều do bị điên mà đến, tính công kích cũng rất mạnh.
Cậu ta không có việc gì đi thu thập hồn phách cái gì, tôi đoán kiếp trước cậu ta nhất định là người tốt, làm nhiều việc thiện, ông trời có mắt mới có thể bảo vệ cậu ta sống bình an ở đây.
Đang suy nghĩ, Diệm Thiên Ngạo đã mang người vây quanh chúng tôi. Lúc nhìn anh đến tôi, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, sau đó đột nhiên nổi giận, bão tố nổi lên.
Tôi theo bản năng nuốt nước miếng, phát hiện tầm mắt của anh chàng trên người Tiểu Mao. Có lẽ tôi đã biết anh đang suy nghĩ cái gì. Có thể hay không đại ca, bây giờ không phải lúc xem xét truyện kia, không phải cần cứu người trước sao?
Thật sự chịu thua với sở thích ăn giấm chua của người đàn ông này.
Sau khi Viêm Hoàng thấy chúng tôi, anh ta tiến thêm một bước nói: "Thả bọn họ ra, nếu không ngươi sẽ phải chết."
Vô Thường không bình tĩnh như Viêm Hoàng, hai người bọn họ vừa thấy ta là mừng như điên. Nhìn vẻ mặt có vẻ buồn, có lẽ là đang suy nghĩ, làm sao tôi lại bị ác quỷ bắt tới đây. Trước đó ở trong biệt viện, anh ta bảo vệ người ta an toàn, kết quả tôi bị mặt sẹo cưỡng ép. Ca này có khả năng để lại di chứng rất lâu cho bọn họ.
Ác quỷ khinh thường nói: "Đừng nói dễ nghe như vậy, cho dù ta theo các ngươi trở về, cũng chỉ có một đường chết. Đem ta nhốt vào Luyện Ngục một lần nữa, không phải chính là bỏ mạng sao? Có thể thoát khỏi Luyện Ngục được mấy người?"
Diệm Thiên Ngạo nhìn chằm chằm vào ác quỷ, trầm giọng nói: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo bọn ta trở về, bản tôi có thể giảm bớt tội phạt của ngươi. Ngươi suy nghĩ cho kĩ một chút, cho ngươi một cơ hội, lựa chọn như thế nào là do ngươi, sống chết cũng do chính ngươi quyết định."
Ác quỷ cũng không ngu ngốc, anh ta thấy điều kiện của Diệm Thiên Ngạo rất phóng khoáng, ngược lại càng trở nên cẩn thận: "Chỉ vì hai người bình thường này, Quỷ vương đại nhân nguyện ý giảm bớt tội phạt của ta. Xem ra bọn họ không phải người bình thường. Như vậy đi, ngươi xóa tội danh ấn ký trên đầu ta, đưa ta đi qua sáu đạo chuyển thế hoặc để ta về trần gian, ta sẽ bỏ qua cho bọn họ."
Giống như lại phát sinh thêm lần nữa, hiện tại không cần nhìn mặt hai anh em Hắc Bạch, Vô Thường, tôi cũng hiểu được chính mình sẽ có kết thúc rất đau buồn.
Diệm Thiên Ngạo nhún vai, lơ đãng nói: "Bản tôn rất khoan dung, độ lượng với người của mình, không muốn sát sinh quá nhiều, sẽ để cho ngươi một con đường sống. Nếu ngươi một mực không chịu giác ngộ, vậy động thủ giết bọn họ đi. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ngươi nhanh hay vẫn là bản tôn nhanh hơn. Ta cam đoan sẽ không phụ lòng sợ hãi của ngươi, cho ngươi hối hận vì đã đưa ra quyết định sai lầm."
Ác quỷ dường như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm Diệm Thiên Ngạo. Lúc này, lão già chết tiệt lại nói: "À, quên nói. Nếu ngươi có khả năng giết bọn họ, thì cứ thử xem."
Hả?
Lúc trước còn nói phải cứu chúng tôi, sao đột nhiên lại để cho ác quỷ giết chúng tôi? Trong đầu anh đang nghĩ gì? Sao tôi không hiểu chút nào?
Diệm Thiên Ngạo vừa dứt lời, tiểu Mao ở bên cạnh tôi đột nhiên giằng co, cậu ta giãy giụa từ trong tay của ác quỷ đi ra. Sau khi rơi trên mặt đất, cả người bị một lớp hào quang màu đỏ bao bọc, ánh mắt của cậu ta trở nên sắc bén đầy sát khí. Toàn thân lộ ra một lượng tà khí, giống như hoàn toàn thay đổi so với trước đây.
Nhìn tiểu Mao, tôi khiếp sợ không nói nên lời, toàn thân đều cảm thấy không tốt. Tiểu Mao như vậy có chút dọa người, cậu ta làm tôi sợ hãi, không tự chủ muốn tránh ra khỏi trước mặt cậu ta.
Ác quỷ bám chặt lấy tôi, anh ta nhìn tiểu Mao run rẩy nói: "Cậu ta, cậu ta là..."
Không đợi ác quỷ nói xong, cả người tiểu Mao lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh tôi. Tôi còn chưa kịp hét lên, tay ác quỷ kéo tôi buông lỏng ra, vài sợi tóc rơi xuống dùng để khống chế, ác quỷ cứ như vậy mà chết.
Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức tôi không kịp thở. Trong chốc lát, tiểu Mao tiện tay giết chết ác quỷ. Lúc này tôi nghĩ, cậu ta nói cậu ta có thể giết người, tôi cũng tin.
Nguy hiểm đã được loại bỏ, tôi không dám xem thường Tiểu Mao.
Diệm Thiên Ngạo nhìn chằm chằm vào Tiểu Mao nói: "Ngươi ấy, đã sống ngàn năm rồi, sao tính cách vẫn nóng nảy như vậy? May là rơi xuống đảo này, nếu là nơi khác có lẽ đã sớm gây nhiều rắc rối rồi."
Tiểu Mao nhìn chằm chằm Diệm Thiên Ngạo, cảnh giác hỏi: "Chúng ta biết nhau sao? Ngươi biết ta là ai ư? Ngươi là ai?"
Diệm Thiên Ngạo hừ một tiếng, giọng nói thoáng cái lạnh xuống, chất vấn: "Nhiều vấn đề vậy, ngươi trả lời bản tôn trước, sao ngươi lại ở cùng với nữ nhân của ta? Vì sao quần áo của hai người không chỉnh tề?"
Tiểu Mao mất hứng phát ra tiếng gào rú giống như dã thú, thoáng cái cậu ta lẻn đến trước mặt Diệm Thiên Ngạo, đúng là một lời không hợp liền đấu võ. Lúc đầu sao tôi không phát hiện cậu ta nóng nảy như vậy.
"Ngươi không nói, ta liền đánh tới khi ngươi nói thì thôi."
Diệm Thiên Ngạo căn bản không để tiểu Mao vào mắt, anh dùng tay không bắt lấy cổ tay của cậu ta nói: "Bản tôn không muốn động thủ với ngươi, trở về cùng ta, tự nhiên người sẽ biết mình là ai."
Tiểu Mao ở trong tay Diệm Thiên Ngạo giống như một con mèo nhỏ nghịch ngợm, tứ chi cong lại vùng vẫy không ngừng. Giằng co cả buổi cũng không chạm được tới góc áo của Diệm Thiên Ngạo, tức giận khóc oa oa.
Hình tượng này, tôi không cảm thấy đáng sợ chút nào, ngược lại còn cảm thấy buồn cười.
Viêm Hoàng đi lên phía trước, đánh một chưởng về phía sau gáy của tiểu Mao, trực tiếp đánh cậu ta ngất. Hắc Bạch tiến lên, kẹp cậu ta vào nách nói: "Hôm nay xem như là thu hoạch lớn, không chỉ tìm được Thất nương nương, mà còn diệt trừ được một ác quỷ. Quan trọng là chúng ta đã tìm được Tinh Hàn, các người xem có đúng không, chúng ta tìm mãi mà không được?"
Đứng im một chỗ, tôi há to miệng, cái gì? Sao Tiểu Mao lại có thể là Tinh Hàn? Cậu ta không phải là lão già sao? Lão yêu ngàn năm sao có thể là một đứa trẻ đánh rắm thối được? Trời ơi, đã nói rồi, ông trời ở đâu?