Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 286: VI PHU KHÔNG CHỊU, NỔI




Cạnh ao Hoa Thanh, tôi đưa lưng về phía Quỷ vương Dạ Quân chậm rãi cởi nút áo, thầm nghĩ đây cũng không phải lần đầu tiên tôi tới đây tắm, cần gì phải già mồm cãi láo. Thật ra nhiệt độ ở đây thoải mái hơn nhiều so với ở nhà. Nước vừa đủ ấm, coi như tới đây tắm là rất tốt, những thứ khác không cần suy nghĩ.

Có thể nói như thế nhưng ánh mắt nóng bỏng sau lưng giống như muốn luộc chín tôi. Người nào đó không quên nhắc nhở sự tồn tại mãnh liệt của anh.

Hazz, thật là... Anh nhìn tôi như vậy sao tôi có thể cởi quần áo được chứ? Trên người chỉ còn một lớp nội y, tôi không dám quay đầu lại, chỉ nói với Quỷ vương: "Nếu không, anh đi xuống trước đi?"

"Không. Ta muốn nhìn nàng cởi quần áo."

"Đi xuống trước được không?" Tôi quay đầu im lặng năn nỉ anh.

Quỷ vương Dạ Quân vừa tháo mặt nạ của anh vừa cười khẽ nói: "Nàng đang làm nũng với bản tôn sao?" Ta rất thích nghe." Nói xong anh bắt đầu tự cởi dây lưng áo, kéo tôi quay lại đối mặt với anh.

Da mặt tôi mỏng không dám nhìn anh, tôi cúi đầu nghe thấy âm thanh anh nhảy xuống nước. Lúc này tôi mới dám cởi lớp quần áo cuối cùng ra, tới bên cạnh ao trượt xuống nước, nhưng không dám buông tay, vẫn giữ chặt bờ ao chỉ dám thả hai chân xuống.

"Ai, nha đầu ngốc. Mỗi lần tới đây giống như lấy mạng của nàng vậy. Thật sự sợ hãi như vậy ư?"

Nghe thấy sau lưng truyền thấy âm thanh trêu chọc của lão già chết tiệt, tôi cắn cắn môi nói: "Không có. Chỉ là tôi không biết bơi, sợ chết đuối." Thấy anh bơi qua bơi lại ở trong nước, trong lòng tôi liền cảm thấy không công bằng. Tôi muốn được như anh, không còn sợ cái gì nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại phát hiện anh đang bơi về phía tôi, không hiểu liền đề cao cảnh giác, hoảng sợ hướng về phía anh kêu lên: "Không được qua đây. Không nên kéo tôi xuống nước, tôi sợ."

Hoa Thanh Trì không để lại ấn tượng tốt cho tôi, đều do tôi từng thử nghiệm cảm giác từ từ bị nhấn xuống nước. Tôi không muốn lại nếm thử loại cảm giác ngâm nước này, rất khó chịu.

Nụ cười đùa giỡn đọng trên khuôn mặt của lão già chết tiệt. Anh bắt lấy cánh tay của tôi từ phía sau lưng, để tôi tựa vào người khác anh, từ từ đưa tới trung tâm của ao: "Ngược lại ta cảm thấy nàng không biết bơi rất tốt. Nàng muốn cái gì sẽ không cần dựa vào tôi. Vì vậy nàng không biết là tốt nhất."

Không biết là anh vô tình hay cố ý, mấy lời này nghe vô cùng chói tai. Từ khi nào mỗi câu mỗi chữ anh nói lại khiến tôi có cảm giác tội lỗi. Trong lòng phức tạp không thể tự mình khống chế, đành phải đem tâm trạng này chuyển sang hành động. Tôi quay người ôm lấy anh, nhìn vào đôi mắt của anh, tôi suy nghĩ không biết mình làm như vậy có đúng hay không?

Thoát khỏi chấp niệm của anh khó như dây leo quấn trên người vậy. Càng giãy giụa càng quấn chặt khiến cho chính mình vô cùng khổ sở. Trong lòng cảm thấy không tốt chút nào, dường như cảm xúc có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Càng ngày tôi càng không có cách khống chế được cảm xúc của mình.

Tôi không biết nên đối mặt với mâu thuẫn như thế nào. Tôi có phải nên không để ý tới ý nghĩ của anh hay không? Không để ý tới thì anh cũng sẽ không quan tâm đến cô, như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng...

Nhưng lừa mình dối người đã thành thói quen, tôi sợ chính mình không thoát ra khỏi ma chưởng này. Tôi sợ cảm giác của tôi đều là ảo giác, tôi sợ người tôi yêu thật sự yêu tôi. Nhưng cuối cùng ảo giác biến mất, kết quả lại là gạt người, tôi sợ bị thương.

Quỷ vương Dạ Quân chần chờ nhìn tôi, thân thể cứng ngắc, dường như nghi hoặc với việc tôi chủ động. Nhưng rất nhanh anh thuận thế xoa eo của tôi trêu chọc hỏi: "Nương tử chủ động như vậy không phải là do lo vi phu sẽ ném nàng xuống nước chứ?"

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh. Tôi không thể không nói, mỗi bộ phận trên cơ thể anh đều vô cùng hoàn mỹ, nhất là đôi mắt mang theo tia xấu xa này. Chỉ cần nhìn chằm chằm vài giây sẽ không kiềm chế được mà bị hút vào vòng xoáy đó, quên mình là ai.

Tôi không giải thích ôm lấy cổ anh, tôi tiến lên, cánh môi run rẩy đặt trên đôi môi lạnh băng của anh. Tôi cảm thấy dường như tôi điên rồi, tự nhiên chủ động đi hôn anh.

Sau khi Quỷ vương Dạ Quân nhận nụ hôn của tôi, kéo tôi ra, không thể tin nói: "Nàng làm sao vậy? Có chuyện gì cứ nói thẳng."

Ánh mắt của anh tràn ngập nghi ngờ, tôi không biết tôi đã làm sai cái gì mà khiến anh nghi ngờ như vậy. Chỉ là một nụ hôn mà thôi!

"Hôn anh còn cần lý do sao? Vì sao chỉ có anh được hôn tôi, còn tôi không được hôn anh? Anh không thích phải không? Vậy thì sẽ không phát sinh chuyện gì nữa. Sau này nếu tôi hôn anh tôi chính là cháu trai của anh."

Vừa dứt lời anh liền giữ gáy của tôi, dùng sức hôn lên, ngăn chặn miệng cô.

Lời nói không được nói ra, cũng không thể giãy giụa ra khỏi ngực anh, mà tay của anh bắt đầu không thành thật, theo nụ hôn di chuyển. OMG, tôi chỉ muốn hôn nhẹ thôi... Không muốn làm những thứ khác, như vậy có tính là anh phạm quy hay không?

Một nụ hôn có thể khiến tôi thần hồn điên đảo, đầu óc bị ngắn lại, tim đập rộn lên không thở nổi. Thật vất vả mới chờ được anh thả tôi ra, cũng không chờ tôi thở xong, anh lại bắt đầu hôn.

Ôi trời, tôi không phải người chết, tôi cũng cần thở. Uốn éo tránh đầu, vốn tưởng rằng có thể tránh được, ai ngờ, anh bắt đầu tấn công cổ tôi, xương quai xanh, từng tấc da thịt trần của tôi.

Tôi không biết những người khác làm việc này sẽ có cảm giác gì, dù sao tôi đã mềm yếu đến mức không biết mình còn có xương. Chỉ có thể dựa theo bản năng giữ lấy bờ vai của anh, để tránh chìm xuống đáy nước.

Lúc này đầu của tôi đang kêu loạn lên, cái gì cũng có, tôi có thể nghĩ đến lời một bài hát để đáp lại cảnh này. Lúc này, tôi cũng cảm thấy bó tay với chính mình.

Nếu như ngay cả cũng khi chủ động còn không có, thì còn nói gì đến tương lai, đến chuyện yêu đương.

Tự khích lệ chính mình, tôi lấy can đảm thử đáp lại vuốt ve của lão già chết tiệt này. Tôi vốn dĩ cũng không phải loại người có tính cách nhạt nhẽo, tại sao phải học làm người cấm dục? Huống hồ, lúc trước đối với vuốt ve của anh không phải không có cảm giác, chẳng qua chỉ luôn là nhân vật bị động. Trong đầu tôi ý định muốn đem anh đặt ở dưới thân.

Cơ thể tùy tiện di chuyển, tôi chủ động thúc đẩy tiết tấu, khi tôi mất khống chế, lão già chết tiệt có cảm giác hơi mất kiểm soát. Anh hơi sững sờ, hai tay dùng sức đỡ trên lưng tôi. Dù đau đớn nhưng tôi cũng chỉ nhíu lông mày, không chống cự. Ngược lại bởi vì có thêm chút lực khiến tôi có cảm giác khoái cảm vi diệu.

Ở trong nước vì sức nước tạo ra lực cản, hai tay anh nhanh chóng vòng ra sau lưng tôi, nâng tôi lên, dẫn dắt để chân tôi lên hông anh tôi biết anh muốn.

Quá trình như vậy trải qua không biết bao nhiêu lần, mỗi lần anh tiến vào đều khiến tôi cảm thấy đau đớn không thích ứng nổi. Không biết có phải là do liên quan đến kích cỡ hay không? Dù sao cũng không thể thích ứng nổi, nghĩ đến trong nháy mắt lại có cảm giác, tôi nhắm mắt lại. Để anh tùy ý đặt tôi lên bờ ao, cúi đầu hôn môi tôi. Sau đó, lúc tôi đang không biết trời đất gì, anh cứ như vậy tiến vào.

Mỗi lần làm đều đã chuẩn bị xong nhưng mỗi lần cảm giác lại hoàn toàn khác nhau, tôi kêu lên, vì xâm nhập gấp rút nên đau đớn cả hai chân, cơ thể căng thẳng. Đồng thời anh vào càng sâu trong cơ thể, tôi càng có cảm giác chân thật.

"A... Nương tử, nàng buông lỏng một chút, muốn bẻ gãy ta sao? Đừng dùng sức như vậy, vi phu không chịu được."

Lời nói thô tục, thiếu đứng đắn. Tôi xấu hổ cắn vào vai anh.

Chuyện làm tình này luôn khiến người khác cảm thấy sung sướng. Không biết qua bao lâu, đám mây không biết trôi qua bao nhiêu lần, chờ đến khi anh phóng thích xong tôi đã sớm không còn biết gì rồi. Tôi nằm trong nước nhìn bầu trời xám xịt, nghĩ rằng sau khi anh phóng thích xong sẽ dừng lại. Ai ngờ, chẳng qua anh chỉ thở hổn hển, tiếp tục quấn lấy cơ thể tôi.

"Nương tử, tuy vi phu cảm thấy muốn nàng ở trong nước cũng không tệ, nhưng vi phu càng muốn làm trên giường hơn, trên giường làm có vẻ dễ dàng hơn."

Tôi thật sự muốn đạp anh một phát chìm xuống đáy, làm đến bây giờ rồi, ý tứ trong lời nói của anh có vẻ ghét bỏ làm chuyện này trong nước không được tự nhiên. Tôi có mặt mo cũng không muốn ở đây phóng đãng cùng anh, anh còn có cảm giác ghét bỏ. Dựa vào cái gì? Có biết con người phải cảm thấy đủ hay không? Muốn nhiều hơn nữa chính là tham.

Nhưng ở phương diện này từ trước tới nay tôi đều không có quyền lên tiếng, vì anh chưa bao giờ cho tôi có cơ hội suy nghĩ, liền mang tôi vào trong khe.

Trước hửng đông, tôi sẽ trở về thế giới loài người, thời gian trôi qua coi như cũng tạm ổn. Chẳng qua cách đây vài ngày, tôi nghe Quỷ vương Dạ Quân nói Nghiên Phi đã chết, anh đã khiến cô ấy hồn phi phách tán.

Tôi chỉ ừ một tiếng, không có tự mình đa nghi cái gì. Cuối cùng bên ngoài giống như rất tốt, nhưng trong lòng tôi lại như có tảng đá lớn đè xuống, không thể đi mà cũng không có đất để trốn. Tôi làm y theo ý của Thiên Đế làm nên chuyện này, điểm xuất phát của tôi cũng là vì ông già kia. Nhưng đối với Nghiên Phi, tôi giống như tội phạm giết người, mượn tay người khác giết người vô tội.

Vì đây là một bí mật nên tôi cũng không thể hiện khổ sợ, tự trách trước mặt Quỷ vương Dạ Quân. Dường như Nghiên Phi chết cũng là trừng phạt đúng tội, chết là kết cục nên có của cô ấy. Có một khoảng thời gian rất dài tôi tự an ủi mình chỉ nghe theo sắp xếp của Thiên Đế, nhưng không.

Hiện tại mỗi đêm Quỷ vương Dạ Quân nói đều ngủ chung với tôi trên một chiếc giường, anh không hè ngủ ở trong Bạch Ngọc. Bụng nhỏ của tôi bắt đầu nhô lên từng ngày, dáng người đã có thay đổi rõ ràng, điều này làm cho tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lúc không mang thai,thân hình của tôi không phải là loại đẹp nhất, nhưng cũng phải loại kia. Nhưng bây giờ cái bụng phình to, hình thể hoàn toàn biến dạng, không biết lão già chết tiệt kia có ghét bỏ hay không? Có đối xử không tốt với tôi hay không? Những vấn đề này chiếm cứ trong đầu tôi, khiến tôi không khỏi suy nghĩ tới cảnh tượng bí ẩn kia. Dù sao ông già kia cũng đã từng nói, chỉ cần tôi còn sống thì sẽ kéo dài tính mạng cho tôi, tôi sẽ không phải chết.

Mỗi đêm giày vò, ngoại trừ bên ngoài có thể ngủ ngon giấc, cơ bản cũng chẳng có ưu điểm nào khác. Đêm nay tôi vừa ngủ không bao lâu liền mơ thấy Thiên Đế, anh ta vẫn đưa lưng về phía tôi như cũ, nhìn trường bào và bóng lưng thì tôi có thể nhận ra anh ta.

Trong mơ, Thiên Đế khen ta vì lão già đã giết chết Nghiên Phi, cho nên anh ta cũng miễn không trách phạt. Không cần trở về thế giới loài người để tu luyện cũng có thể trở về sinh hoạt ở Địa Phủ.

Cảnh tượng đó dù chỉ là mơ nhưng tôi biết chắc chắn nó là thật. Thiên Đế vừa đi tôi liền tỉnh lại. Quay đầu nhìn về phía Quỷ vương Dạ Quân, anh đang mở to mắt, không biết đang nghĩ cái gì.

Thiên Đế vừa tới, có phải anh biết rồi hay không? Nghĩ đến những thứ này tôi không khỏi chột dạ hỏi: "Không ngủ được sao? Đang nghĩ gì vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK