Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 368: LUÔN CHÚ Ý TỚI CON




CHƯƠNG 368: LUÔN CHÚ Ý TỚI CON

Thiên Đế quan sát kỹ tôi vài lần mới nói: "Hồn song sinh tách ra cũng tốt, coi như chưa từng có bảy phách này là được. Nếu Mạc Thất cô có thể làm cho Tử Hư trở lại Thiên giới, Thiên Tôn ta sẽ giúp cô đúc lại bảy phách thật sự thuộc về ba hồn bảy phách của cô. Đến lúc đó cô sẽ không còn là cơ thể thuần âm nữa mà là cô hoàn chỉnh, cũng sẽ không có nhiều phiền phức như vậy nữa!"

Thiên Đế vừa nói ra lời này thì tôi hiểu rõ ông ta nhất định phải có được Vệ Tử Hư, dùng bảy phách đoán chắc tôi sẽ làm việc thay cho ông ta! Loại nhân vật nhỏ như tôi làm sao có thể khiến cho ông ta để ý được. Tôi đoán, chắc gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, ông ta quan tâm tới chuyện của Quỷ giới nên tiện thể biết được thân phận của tôi, vừa vặn muốn bảo tôi đứng ra khuyên Vệ Tử Hư quay về Thiên giới.

Sau khi cân nhắc, tôi vẫn nhận lời! Con người có ba hồn bảy phách, thiếu một thứ cũng không được. Cho nên lúc ông ta hứa hẹn thay tôi đúc lại bảy phách, điều kiện này quá mê người, tôi phải đồng ý. Phải biết rằng đúc lại bảy phách không chỉ là vấn đề khó khăn, quan trọng hơn còn là thời gian, cho dù là hết lòng đi làm cũng chưa chắc có thể ra kết quả, nhưng đổi lại thành Thiên Đế thì lại khác, ít nhất sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thứ hai, trong người Vệ Tử Hư đang bị thương nặng, nếu ông ở lại Nhân giới gặp phải Tạ Linh Côn thì chắc chắn sẽ lại chiến đấu một trận, quá không an toàn. Nếu ông có thể về Thiên giới sẽ được các tiên thần bảo vệ, hơn nữa cũng có lợi lớn cho việc dưỡng thương. Đối với tôi, đề nghị này của Thiên Đế chính là cả hai cùng thắng, cho nên tôi không có lý do gì để từ chối cả.

Thiên Đế thấy tôi nhận lời chuyện này thì trên mặt thoáng vui mừng, ông ta nói lần nữa: "Mạc Thất nói cho Thiên Ngạo biết, người tu đạo này cũng không phải là người lương thiện gì, hắn đã trốn vào quỷ đạo với mục đích là bản thân làm bạn cùng quỷ mị gây tai họa cho muôn dân trăm họ. Nếu đã gặp hắn thì không cần nương tay, cứ giết luôn đi! Mạc Nham và Phương Thiên Hoa đã gia nhập vào Xích Linh từ lâu. Cô phải biết rõ lập trường của mình, cô vốn chính là thượng thần Phần Thất mà không phải là cô gái Mạc Thất ở Nhân giới, làm như thế nào thì trong lòng cô hẳn cũng hiểu rõ rồi."

Tôi rất muốn nói tôi không rõ, Mạc Nham, tổ tiên nhà họ Mạc và Phương Thiên Hoa gia nhập vào phía Tạ Linh Côn từ lâu là có ý gì? Tôi nhớ rõ ràng Tạ Linh Côn muốn giết bọn họ, sao mới có mấy ngày đã phản bội, gia nhập làm đồng bọn chứ?

Chẳng lẽ bởi vì tham sống sợ chết, cho nên gặp trận thì phản bội? Nếu vậy cũng không có gì khó hiểu, đối mặt với cái chết thì ai mà chẳng sợ hãi chứ!

Thiên Đế đi rồi, tôi lại chạy đi tìm đám người Diệm Thiên Ngạo. Mới vừa gặp mặt, tôi liền nhìn thấy một đạo nhân với hàng lông mày màu trắng đứng cùng bọn họ, hai bên thoạt nhìn tương đối thân thiện, dường như đạo trưởng mi trắng này còn ra tay giúp đỡ.

Tôi nhìn thấy ác quỷ bị Diệm Thiên Ngạo thu vào trong quyển sách cuộn, nghĩ đến lời Thiên Đế nói, tôi lập tức liên tưởng đến việc đạo nhân mi trắng này sở dĩ có thể giúp chúng tôi bắt quỷ nhưng thật ra là muốn nhân cơ hội trộm được quyển sách cuộn để giao cho Tạ Linh Côn? Hoặc hắn có mục đích khác. Nếu hắn là người của Tạ Linh Côn vậy cũng không phải là người tốt lành gì.

Tôi nghĩ tới đây thì nhân lúc tất cả mọi người chú ý tới tôi, tôi nhanh chóng xông lên, một chưởng đánh về phía ngực của đạo nhân mi trắng, ánh sáng màu xanh lục thoáng hiện, vô số rễ cây nhỏ giống như sợi tơ hội tụ thành một thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực hắn, khuấy nát trái tim của hắn.

Đạo nhân mi trắng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tôi rồi ngã xuống đất, tôi nhìn hắn mà hoàn toàn không có cảm xúc gì.

Chỉ có điều khiến người ta thấy kỳ lạ chính là hồn phách của đạo nhân mi trắng vẫn không rời khỏi cơ thể, mà trực tiếp tiêu tan ở bên trong cơ thể! Cái này khiến người ta không hiểu nổi, chỉ có điều sau đó tôi nghĩ chắc người này đã dùng cách thức nào đó để được sống mãi, cho nên thể chất của hắn hẳn phải khác với người bình thường, bởi vậy mới xuất hiện tình huống vừa rồi.

Khác với lại Chung Nhược Hi rời khỏi luân hồi sống chết và dựa vào thần khí để sống, cô ta chỉ là lợi dụng thần khí tự chữa hồn phách, do quỷ chủ cho tuổi thọ một đời để sống sót, Chung Nhược Hi vẫn có sinh lão bệnh tử, trốn vào sáu đạo, đi qua hết đời này tới đời khác, trên bản chất thì khác với sống mãi.

Trần Dương rời khỏi sống chết, đó là bởi vì anh ta nhận được thịt rồng, hơn nữa anh ta cũng sẽ không để cho mình dễ dàng chết đi, cho nên anh ta cũng là sống mãi. Chỉ có điều khiến cho tôi có chút kỳ lạ chính là anh ta và Diệm Thiên Ngạo cùng bị đánh vào tầng dưới cùng của địa ngục, Diệm Thiên Ngạo mất một mạng trong đó mà người này lại không có chuyện gì cả. Đây là vì sao? Chỉ là chấp niệm đối với cái sống thôi sao?

Tôi nhìn đạo trưởng mi trắng, phát hiện mặc dù tóc hắn hoa râm nhưng tuổi tác không lớn, cũng chỉ vừa bước vào trung tuổi, trên mặt không có quá nhiều nếp nhăn, nghe xung quanh truyền đến tiếng thở sâu, tôi mới không chút hoang mang giải thích: "Trước đây không lâu tôi gặp được Thiên Đế, ông ta nói người này là yêu đạo, làm bạn với Tạ Linh Côn, tôi sợ hắn có bụng dạ khó lường với các người, cho nên mới giết chết hắn!"

Diệm Thiên Ngạo vô cùng bất ngờ lại không thể tin nổi nhìn tôi nói: "Hắn là Mạc Nham, tổ tiên nhà họ Mạc các em! Hắn làm sao có thể làm bạn với Tạ Linh Côn được. Làm vậy không phải là bỏ mặc con cháu đời sau của hắn sao?"

Tôi lắc đầu không dám ngông cuồng tự bình luận, nhưng cẩn thận suy nghĩ cũng không phải khó có thể giải thích về sự phản bội của hắn.

Trước đây vì bảo toàn tính mạng cho người trong cả tộc, Mạc Nham nhận lời với Quỷ chủ, gả con gái mấy đời nhà họ Mạc để làm điều kiện với Vong Linh, chỉ mong được tự bảo vệ mình, điều này không đã vừa vặn nói rõ hắn chính là người chỉ biết cái lợi của riêng mình sao? Vì mình mà có thể hy sinh hết những phụ nữ trong cả tộc. Bây giờ hắn cũng có thể vì giữ được tính mạng mà cấu kết với Tạ Linh Côn.

Hai anh em Vô Thường mang thi thể của Mạc Nham đi, bây giờ còn lại có một mình Phương Thiên Hoa, không biết sẽ lại gây ra phiền phức như thế nào nữa!

Trần Dương trước sau đều chìm trong sự trầm tư suy ngẫm của mình. Anh ta nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì.

Diệm Thiên Ngạo liếc nhìn anh ta và trêu chọc: "Cả ngày bày ra cái bản mặt người chết như vậy, ai lại nợ tiền ngươi sao?"

Trần Dương trừng mắt nhìn Diệm Thiên Ngạo nói: "Người nợ ta rất nhiều, nhưng món nợ của ngươi là nhiều nhất! Dừng, ta chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc Mạc Nham dùng cách gì để được sống mãi? Trước đây, sau khi hắn cùng ngươi đạt được thỏa thuận, dùng con gái mấy đời của nhà họ Mạc gả cho người của Vong Linh làm điều kiện mong được tự bảo vệ mình, ngươi không cảm thấy trong đó có hơi kỳ lạ sao?"

Diệm Thiên Ngạo nghe cảm thấy thú vị nên ra hiệu Trần Dương nói tiếp.

"Giết tiên vốn là trọng tội, nhưng Mạc Nham thuộc về sai lầm, cho nên xử lý nhẹ nhàng, nhưng để họa cho con cháu đời. Mấy đời nhà họ Mạc cũng bởi vậy đều không được chết già! Hắn tìm được ngươi làm khế ước ghi nợ, ngươi bảo vệ con cháu đời sau trong cả tộc của hắn không gặp tai ương không có khó khăn, có thể vì để hắn sống mãi không? Với tu vi của hắn thì không đủ để kéo dài tuổi thọ, Phương Thiên Hoa kia cũng vậy. Hai người bọn họ có thể sống đến nay, nếu không mượn tuổi thọ của người khác thì làm sao làm được chứ? Ta thấy Mạc Nham cũng không giống với dùng cách nghịch thiên cải mệnh, ngược lại giống như thật sự có được phương pháp sống mãi!"

Mạc Nham là tổ tiên nhà họ Mạc tôi, tôi giết chết hắn cũng bởi vì nghe lệnh của Thiên Đế, cái chết của hắn không thể khiến cho tôi có bao nhiêu cay đắng, chỉ là nghe Trần Dương nói, tôi không hiểu lắm, cũng không quá hứng thú. Có khả năng đây là vì tôi không có thất tình, những lời giết người như ngóe này ngược lại trở thành căn bản cho lục dục của tôi bây giờ.

Diệm Thiên Ngạo ngẫm nghĩ kỹ một lát mới nói: "Chúng ta ở đây suy nghĩ linh tinh cũng vô dụng, có rất nhiều kẻ tà môn tả đạo mong muốn có được sống mãi. Trần Phong không phải là một trong số đó, chỉ muốn ăn thịt thần tiên để sống mãi, nữa là hai người kia! Bây giờ thỏa thuận giữa bản tôn và nhà họ Mạc cũng đã ngừng hẳn, bọn họ dùng cách gì để nhận được sống mãi, hoặc là nghịch thiên cải mệnh đều không liên quan gì đến ta, đó là chuyện của Thiên Đế. Nếu như Phương Thiên Hoa chủ động tới cửa, vậy thì cùng giải quyết, không tìm được thì chẳng liên quan tới ta."

Trong lúc anh nói chuyện, hai anh em Vô Thường đã quay trở lại và bẩm báo về số lượng và tung tích của đám ác quỷ còn lại, số còn lại rất nhiều. Tôi bấm ngón tay tính toán thì chắc hẳn phải ở lại Nhân giới một thời gian, có thể chơi đùa vì đám ác quỷ này.

Chúng tôi đã trở lại biệt thự trước khi trời sáng. Diệm Thiên Ngạo dẫn người tiếp tục bàn bạc về chuyện bắt ác quỷ. Tôi kéo Vệ Tử Hư qua một bên, khuyên ông quay về Thiên giới. Ông bảo tôi đừng quá để ý tơi chuyện này. Tôi nghĩ chắc là ông không muốn trở về lắm, nhưng tôi đã đồng ý với Thiên Đế nên không thể làm gì khác hơn là quấn quít lấy ông không tha.

"Sư phụ, bây giờ trong người sư phụ đang bị thương nặng, ở lại đây sẽ rất nguy hiểm, nếu không sư phụ về Thiên giới trước, dưỡng thương xong lại trở về đây! Đồ nhi biết sư phụ thích tự do, không thích bị những lão già kia ràng buộc, nhưng cũng cần phải có thân thể có khỏe mạnh đúng không? Sư phụ không thể cứ mãi dựa vào nguyên thần để ẩn lúc hiện được, sao không tự mình đúc lại chứ? Bây giờ sư phụ không thể có bất kỳ chuyện gì bất trắc được!"

Vệ Tử Hư nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc lâu mới lên tiếng: "Chuyện của ta không cần con lo lắng, ngược lại con chỉ còn lại có ba hồn, lấy đâu ra chuyện xoắn xuýt nhiều vào chuyện tình cảm như vậy. Con nói đi, có chuyện gì xảy ra?"

Quả nhiên tôi không thể gạt được lão hồ ly này, tôi cẩn thận nói cho ông nghe về việc mình đồng ý với Thiên Đế. Vệ Tử Hư nghe xong cũng rất bất đắc dĩ lắc đầu thở dài nói: "Thôi đi! Ta đã biết lão già kia sẽ làm chuyện này rồi! Đồ nhi, làm sư phụ của ngươi đúng là làm tim ra tan nát, ta sẽ bảo Mạch nhi ở lại giúp ngươi, nó là sư đệ của ngươi, ngươi không nên bắt nạt nó! Cũng đừng gây thêm rắc rối cho ta. Cho dù ta trở về Thiên giới cũng sẽ cố gắng để ý tới ngươi đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK