Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 401: QUỶ GIỚI THẤT THỦ




CHƯƠNG 401: QUỶ GIỚI THẤT THỦ

Tôi biết sư phụ không phải đặc biệt tới cứu tôi, anh ta nhất định là đến giúp Diệm Thiên Ngạo, lẽ ra tôi nên đi theo anh ta, nhưng nghĩ đến cô út và Thư Nhiên còn đang ở trong tay Tạ Linh Côn, liền không có cách nào đi cùng anh ta, tôi lắc đầu nói: “Sư phụ, anh đi giúp lão già đi, còn có người chờ tôi đi cứu. Anh đến Minh Điện, nhất định phải chú ý Thất Dạ và Thiên Hựu, bọn họ hẳn còn ở trong tẩm điện.”

Nói xong, tôi không chờ Vệ Tử Hư đáp lời, xoay người rời đi. Tôi đi rất nhanh, sợ Vệ Tử Hư sẽ cản tôi.

Tạ Linh Côn đã để lại lời nói cho tôi, hắn ta muốn tôi đi tìm hắn ta, tôi không thể lại kéo sư phụ xuống nước, vì vậy, tôi cảm thấy một mình đi gặp Tạ Linh Côn, làm rõ rốt cuộc hắn ta đang âm mưu cái gì.

Vệ Tử Hư chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt tôi nói: “Được. Vạn sự tự mình cẩn thận đối phó.”

Giọng sư phụ vẫn hay như vậy, ấm áp như gió xuân lướt nhẹ qua lòng dạ phức tạp của tôi, anh ta không ngăn cản tôi, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay, anh ta không nói đạo lí lớn với tôi, cũng không ngăn cản điều tôi muốn làm, trước đây anh ta chưa bao giờ thả tôi mọt mình đơn độc hành động như vậy.

Tôi hít sâu một hơi, không có dũng khí quay đầu lại, tôi cảm kích anh ta tin tưởng tôi như vậy, cảm kích ơn nuôi dưỡng của anh ta đối với tôi, vì anh ta, tôi sẽ cố gắng tranh thủ kết quả tốt nhất, chỉ có như vậy mới có thể báo đáp tin tưởng anh ta dành cho tôi.

Một đường lao nhanh, trong số những người bị Tạ Linh Côn mang đi, tôi không biết có Ninh Nghi không, vì vậy tôi vội vã hướng về phía Biển Chết, vì xác định rốt cuộc có còn ai rơi vào tay Tạ Linh Côn hay không.

Quỷ Giới đâu đâu cũng có ác quỷ bị thả ra ngoài, tôi không muốn hiếu chiến, nhìn thấy ác quỷ không phải né tránh chính là một chiêu lấy mạng, thời gian đối với tôi mà nói rất quan trọng, tôi không muốn lãng phí thời gian quý giá trên những ác quỷ này.

Cũng may, đường tới Biển Chết vẫn tương đối suôn sẻ, khi tôi chống đỡ đến bên cạnh Biển Chết, nơi này yên tĩnh hơn hướng đi tới Minh Điện, gần như có thể dùng từ “tịch mịch” để hình dung.

Ngay lập tức, tôi không nghĩ gì cả nhảy vào Biển Chết, bơi về phía phủ đệ giữa Biển Chết.

Trong biển, tầm nhìn rất ngắn, đối với sự việc xung quanh, tôi nhìn cũng không rõ lắm. Bơi qua lại rất lâu, có thứ gì đó quấn lên chân tôi, tôi thử duỗi chân ra, nhưng không thoát khỏi, liền cúi xuống đưa tay sờ mắt cá chân mình, nhưng lúc này, lòng đất bốc lên một luồng sức mạnh, lôi chân tôi, kéo tôi vào nơi sâu nhất Biển Chết.

Tôi vung hai tay ra sức giãy giụa, ở trong nước tôi có thể thi triển phép thuật rọi sáng bốn phía, nhưng ở trong Biển Chết, phép thuật không có chút tác dụng nào, đây là khu vực âm u vĩnh viễn không có ánh sáng, vì vậy tôi hoàn toàn không nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì lôi tôi xuống dưới.

Làm sao bây giờ?

Dưới tình huống không biết gì cả, lòng tôi run rẩy. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến được Diệm Thiên Ngạo kể về Đại Chương Ngư, bời vì cơ thể Dương Mặc bị thương nặng còn đang phong ấn, Biển Chết cần có người trông coi, bởi vậy Đại Chương Ngư thạm thời đảm nhiệm Minh Hà sứ giả, vậy kẻ bắt tôi có lẽ là nó.

Nghĩ tới đây, tôi vội vàng kêu lên: “Chương Ngư thối, có phải ngươi không? Mau xuất hiện đi, đừng làm ta sợ, ta biết là ngươi, mau xuất hiện cho ta.”

Mất một lát, tôi nghe được tiếng nói cực kì chậm rãi vang lên, mà cơ thể tôi không chìm xuống dưới nữa: “Ta ta. Nguy hiểm.”

Đại Chương Ngư này nói chuyện vẫn khó khăn như vậy khiến người ta nghe hiểu, có điều nghe được tiếng của nó, không hiểu sao tôi cảm thấy an toàn không ít.

“Có chuyện gì vậy? Nơi này có rất nhiều ác quỷ sao?”

Chính mình mở miệng hỏi ra, chính mình cũng muốn vả miệng mình hai cái, đây không phải chuyện rõ ràng sao? Biển Chết là con đường đi về thế gian phải đi qua, nhưng những ác quỷ trốn ra được kia đều muốn tới thế gian tiếp tục làm người, bọn họ sẽ kết bè kết đội hướng về phía này, tự nhiên dưới Biển Chết sẽ có rất nhiều ác quỷ.

Đại Chương Ngư vù vù hai tiếng, dùng giọng điệu chậm rì rì thuộc về riêng nó nói: “Thật nhiều. Bọn họ đả thương ta. Mang bé gái đi.”

Bé gái trong miệng Đại Ngư Chương là Ninh Nghi sao? Hay là cô hai và Thư Nhiên? Tôi hoàn toàn không thể hiểu được người tên này nói là ai.

Giữa lúc tôi muốn hỏi rõ, tôi cảm thấy một luồng âm khí tiến về phía chúng tôi, còn có người đang nói chuyện, lần này xong rồi, nhất định là những ác quỷ kia trốn tới đây rồi. Không trách Đại Chương Ngư muốn kéo tôi về nơi sâu nhất, nơi càng tối càng an toàn, ai cũng không nhìn thấy ai.

“Bên này có động tĩnh.”

Tiếng nói chuyện bên kia rõ ràng truyền tới lỗ tai tôi, tôi ra hiệu Đại Chương Ngư mang tôi vào đáy biển, bốn phía đột nhiên sáng sủa lên, tôi mở mắt nhìn, người tới đều là một vài vong hồn mặc khôi giáp, tay bọn họ giơ bó đuốc đặc biệt, vây quanh tôi và Đại Chương Ngư.

Trên đuốc tản ra ngọn lửa quỷ xanh mượt, lại không ngừng không tắt trong Biển Chết.

Tôi nhìn những hồn phách này, có vẻ như còn có chút nhìn quen mắt, chỉ chốc lát có người từ bên trong bơi ra, tôi giống như liền nhận ra hắn ta, hồn phách tới là Sở Hiên, phía sau hắn ta còn có người phụ nữ của hắn ta, Bạch Linh.

Không thể nào, oan gia ngõ hẹp như vậy, lại đụng phải bọn họ ở đây.

Sở Hiên là nhân vật dạng nào, tôi quá rõ, hắn ta ba lần đào ra ác quỷ trong bụng tôi, bây giờ Quỷ Giới đại loạn, bọn họ trốn ra được, không phải là muốn...

Ai, sư phụ nói cái gì ấy nhỉ, khai ân với người ta là việc tốt, nhưng có lúc làm việc tốt sẽ biến mình thành liệt sĩ, vậy cũng không tốt.

Quả nhiên, hôm nay rơi xuống đây, không biết Sở Hiên và thủ hạ của hắn ta có thể báo ân báo oán không. Tôi phải chết trong tay bọn họ, vậy thì thật sự trở thành điển hình cho câu “tự mình làm bậy không thể sống” rồi, thiệt thòi ban đầu tôi còn không cần mặt mũi như vậy muốn lão già chết tiệt buông tha bọn họ.

Sở Hiên nhìn thấy tôi cũng hơi sững sờ, lập tức cau mày nói: “Sao cô một mình ở đây?”

Nhanh chóng phân tích cục diện, bây giờ bọn họ người đông thế mạnh, mà tôi chỉ có một mình, còn mang theo tên Đại Chương Ngư, rõ ràng là đánh không lại trốn không thoát, vì vậy tôi thành thật trả lời: “Không chỉ có một mình tôi, còn có Đại Chương Ngư.”

Sau khi Sở Hiên cho tôi ánh mắt “cô thật là khôi hài”, Bạch Linh ở bên cạnh nói: “Nơi này không an toàn, cô trước tiên đi cùng chúng tôi đi. Vừa rồi có một người tên Tống Nghị yêu cầu chúng tôi kiên nhẫn, bảo là muốn đến Minh Điện trợ giúp, cũng không biết có phải thật không, cô có gặp được không?”

Tống Nghị? Tôi nghĩ thật lâu mới nhớ ra người này, anh ta là anh cả trong hai anh em nhà họ Tống, kiếp trước là một tướng quân cực kì lợi hại, anh ta nói muốn dẫn người đi giúp đỡ, nhất định sẽ không gạt người.

Tôi gật đầu với Bạch Linh nói: “Không sao cả, Tống Nghị này đáng tin.”

Nói mấy câu ngắn ngủi, tôi khẳng định bọn họ không phải thừa dịp loạn chạy trốn, hơn nữa cũng không nhìn ra dáng vẻ bọn họ muốn giết tôi, không chỉ vậy, còn phái người cho Tống Nghị đến Minh Điện trợ giúp, hẳn là Sở Hiên không làm bạn với nhóm Tạ Linh Côn.

Cho nên tôi sẽ tin tưởng Tống Nghị, bởi vì biết tình cảm của anh ta dành cho em mình, tin rằng anh ta sẽ không hại kiếp sau của Tống Lâm.

Sở Hiên nhìn bốn phía, lãnh đạm nói với tôi: “Tôi và Bạch Linh qua dây chính là vì trấn thủ Biển Chết, phòng ngừa những ác quỷ kia chạy khỏi đây, bây giờ cô một mình ở ngoài rất nguy hiểm, không bằng đi theo chúng tôi, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Tôi biết Sở Hùng có ý tốt, nhưng tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm: “Tôi không thể ở lại đây. Nhưng vẫn muốn cảm ơn các người, nơi này là ranh giới cuối cùng đi về Nhân Giới, xin nhờ các người. Tôi có chuyện quan trọng hơn đi làm. A, đúng rồi, các người có nhìn thấy một cô gái cao cao gầy gò, vẻ ngoài trắng nõn không?”

Sở Hiên mờ mịt nhìn tôi nói: “Nơi này đều là người chết, mặt ai không trắng nõn chứ? Cô muốn hỏi như vậy, tôi thực sự không trả lời được. Có điều trước khi chúng tôi tới đây, quả thực có một nhóm người đi qua đây, đều là ác quỷ trốn ra từ địa ngục, trên người có khắc chữ “tù”, hình như trong những người này không thấy có cô gái nào.”

Cửa lớn địa ngục bị mở ra, quỷ hồn bên trong trốn ra nhiều vô số kể, tôi không dám nghĩ tới những thứ đó. Nhưng những quỷ hồn muốn từ Biển Chết chạy đến Nhân giới chỉ có một loại, đó chính là trọng phạm trên người có khắc chữ “tù”.

Rốt cuộc tôi còn có chút không tin Sở Hiên, dù sao Biển Chết cũng là phòng tuyến cuối cùng đến Nhân Giới, giao nơi quan trọng như vậy vào tay hắn ta, có thể quá ngu xuẩn hay không, dù sao người này nham hiểm giả dối, lại thông minh tuyệt đỉnh, nếu hắn ta muốn gạt tôi, tôi còn thực sự không nhìn ra kẽ hở.

Có điều sự việc đã đến nước này, tôi chỉ có thể đánh cược một lần, ngay lập tức Quỷ Giới thật sự không có nhiều người hơn có thể phái tới đóng giữ Biển Chết.

Sở Hiên gật đầu đồng ý với tôi sẽ bảo vệ vùng biển này, tôi liền nhanh chóng rời khỏi Quỷ Giới, đi tìm Tạ Linh Côn.

Tuy nói tôi không thông minh như vậy, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngu si, để cho mình đi chịu chết. Nhưng dưới tình cảnh hỗn loạn như vậy, tôi không muốn liên lụy bất kì ai. Nếu như có thể thuyết phục Tạ Linh Côn buông tay, vậy thì không thể tốt hơn, nếu như không thể, tôi liền liều cái mạng của mình cùng hắn ta đồng quy vu tận, ngược lại tôi cũng coi như là người đã chết vài lần, cái chết dối với tôi mà nói không đáng sợ như vậy.

Bây giờ điều duy nhất khiến tôi nghĩ không thông chính là Quỷ Giới sắp thất thủ, vì sao Thiên đế cao cao tại thượng vẫn khoanh tay đứng nhìn như cũ, rốt cuộc ông ta muốn ầm ĩ tới mức nào? Lẽ nào ông ta cho rằng chỉ cần phái một mình sư phụ tôi tới trợ giúp là xong chuyện rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK