CHƯƠNG 469: NHÌN ĐÀN ÔNG TRANH CÃI
Tôi không biết Trần Tú Tài đến đây để làm gì, đang định hỏi cho rõ thì anh quay sang làm động tác như bảo tôi im lặng, không nên nói thêm gì nữa, chỉ đúng nghe là được rồi.
Lời đến đầu lưỡi rồi còn không cho nói ra ngoài, quỷ mới biết được việc này đau khổ như thế nào. Nhưng tôi vẫn cố nhịn xuống, trước tiên nhìn xem anh ta làm cái quỷ gì đã.
“Chỉ cần Hàn Tinh ở lại Phượng tộc thêm một ngày, chúng ta lại càng thêm nguy hiểm ngày đó. Nếu Thiên dế biết được chuyện này, chúng ta chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Giấy không bọc lửa mãi được, hôm nay gọi các ngươi đến đây là để bàn bạc đối sách, việc này không thể kéo dài được nữa.” Người đàn ông mặc áo xanh thẫm nói.
Người đàn ông ngồi bên cạnh mặc áo màu vàng, ông ta nhìn qua có vẻ rất lạnh nhạt, uống một hớp trà, khuôn mặt tỏ ra không tranh không đấu khiến người đàn ông mặc áo xanh rất không thoải mái. “Nghịch Lân, ông luôn tỏ ra dáng vẻ bàng quan, không thèm quan tâm. Bây giờ là giờ phút nào rồi mà ông vẫn ngồi đây uống trà? Thân làm trưởng lão, ông có thể quan tâm chút ít được không?”
Người được kêu là Nghịch Lân là người có tướng mạo đẹp nhất trong ba người, đương nhiên hai người còn lại không xấu, họ chỉ không đẹp xuất sắc như người kia thôi.
Bị người áo xanh quát lớn, Nghịch Lân cũng không thèm tức giận, ông cười cười nói: “Ông hỏi tôi đó à? Vậy thì tôi nói là được rồi. Tinh Hàn dù gì cũng xuất thân từ Phượng tộc, không cần biết cha mẹ của nó là ai, chỉ cần nó xuất thân từ Phượng tộc vậy thì nó là người của Phượng tộc. Tôi thân là trưởng lão nên tôi có trách nhiệm phải bảo vệ nó.”
Nói xong, Nghịch Lân quay sang nhìn người mặc áo xanh rồi nói tiếp: “Theo như ý của ông, giết chết nó, thiên đế sẽ không biết nên Phượng tộc không còn nguy hiểm nữa. Ha ha, tôi thấy đề nghị này hết sức vớ vẩn. Cây ngay không sợ chết đứng, Phượng tộc chúng ta không làm cái gì, không cấu kết với Ma tộc, Thiên đế là chủ của tam giới, ông ấy tự biết rõ đúng sai.”
Sắc mặt người đàn ông mặc áo xanh trở nên trắng bạch, người đàn ông mặc áo trắng ngồi bên cạnh chợt cười rộ lên. Người mặc áo xanh lạnh lùng nói: “Phượng tộc vì hai tên trưởng lão không lo lắng chút đỉnh gì nên mới tụt dốc như vậy. Tộc trưởng trăm năm rồi chưa về, sống chết chưa rõ. Bây giờ không phải chúng ta thì ai là người bảo vệ Phượng tộc an toàn? Các ông không thể nghiêm túc được tí nào à?”
Người đàn ông áo xanh tức giận nói: “Nghịch Lân, ý của ông là muốn giữ Hàn Tinh ở lại? Nếu Thiên đế điều tra ra, chúng ta biết ăn nói làm sao? Không cấu kết với Ma tộc, vậy sao có Hàn Tinh ở đây? Một cây không thành được cả núi, nói chúng ta không liên quan tới Ma tộc, ai tin chúng ta đây? Người đàn bà đó đúng là gan lớn bằng trời, không chỉ có quan hệ với Ma tộc mà còn dám cùng người của Ma tộc sinh con, dám nuôi dưỡng con hoả phượng Tinh Vân. Nếu không phải nể mặt ông nội cô ta là tộc trưởng tiền nhiệm, tôi đã sớm đuổi cô ta ra khỏi Phượng tộc rồi. Hai nha đầu Tinh Vân cũng không không được ở lại Phượng tộc, sớm muộn chúng cũng là mầm gieo tai gieo hoạ.”
Người đàn ông áo trắng khẽ cười nói: “Hoả phượng chỉ có trong truyền thuyết, sao ông có thể coi đó là thật được? Nghe nói hả phượng không sống quá trăm năm, Vệ Tử Hư vẫn còn sống đó thôi, mà sống đến mấy trăm năm rồi chứ. Ông vẫn nên hạ thủ lưu tình chút đi.”
“Như Tinh Vân đó, đứa trẻ này từ nhỏ đã không có cha mẹ, không biết mình từ đâu tới, bây giờ biết được tộc của nó thì có gì xấu? Nó chỉ là một bé gái, bây giờ bị trục xuất ra khỏi tộc, ông xem như thế có vô tình quá không? Tinh Hà còn là cháu gái của tộc trưởng Phượng tộc tiền nhiệm, mà ông cũng đừng quên, tộc trưởng tiền nhiệm vì Phượng tộc mà hi sinh. Nếu ông ấy còn sống thì ông ấy chính là tộc trưởng của chúng ta. Vậy nên tôi thấy nếu bây giờ tộc trưởng còn ở đây, ông ấy cũng không đồng ý để Tinh Hà và hai đứa trẻ kia bị đuổi ra khỏi tộc.”
Vệ Tử Hư, ông là sư phụ của tôi.
Dừng ở đây một chút, Mẹ của Tinh Hàn là cháu gái của tộc trưởng tiền nhiệm, hiện giờ vị trí tộc trưởng đã có người khác làm nên bà cũng không có chỗ dựa dẫm nữa. Bên cạnh còn có hai đứa trẻ không được Phượng tộc chào đón, một đứa là hoả phượng, đứa còn lại là con của ma tộc. Người đàn bà này đúng là trời không sợ đất không sợ, chuyện gì cũng dám làm. Nếu đổi là người khác, có khi đã bỏ mặc, chạy trốn từ lâu.
Người đàn ông áo xanh có lẽ chính là Vệ trưởng lão, ông nghe lời của người áo trắng nói, sắc mặt càng thêm vẻ thâm trầm: “Thân là trưởng lão của Phượng tộc, đừng nói là cháu của tôi, có là con trai ruột của tôi thì tôi cũng không đồng ý. Mấy năm gần đây Phượng tộc bình yên quá nên các ông mới trở nên trễ nải như vậy. Các ông thật sự không nghĩ sẽ có việc xảy ra à? Tôi khuyên các ông không nên nghĩ tốt đẹp như vậy, nếu không sớm muộn các ông cũng sẽ có ngày phải hối hận.”
Nghịch Lân và người mặc áo trắng nhìn nhau, hai người đều tỏ vẻ không hề gì, hoàn toàn không để ý tới lời của người mặc áo xanh.
Nghịch Lân nói: “Tinh Hà và người của Ma tộc có con với nhau là một chuyện, mà chúng ta cấu kết với ma tộc lại là chuyện khác. Nếu sự sinh diệt tồn vong của Phượng tộc chúng ta khiến thiên hạ nhìn rõ bộ mặt của Thiên đế thì như vậy cũng đáng. Được rồi, hôm nay bàn luận đến đây thôi. Tôi không muốn nói tiếp nữa.”
Nghịch Lân nói xong liền đứng dậy rời đi, người đàn ông áo trắng sau đó cũng đứng dậy, cuối cùng chỉ còn lại một mình người áo xanh ngồi đó.
Vệ trưởng lão tức giận, lật tung cái bàn rồi quát to: “Ông trời muốn diệt Phượng tộc mà, các người hồ đồ hết rồi sao?”
Kết quả đằng sau đó như thế nào, tôi cũng đã biết, tôi lén nhìn Trần Tú Tài, thấy anh ta vẫn chăm chú nghe nên mới hỏi nhỏ: “Này, sao anh có vẻ thích nghe người lớn cãi nhau thế? Chuyện này thì nói lên được gì?”
Trần Tú Tài cười nhẹ: “Chuyện này đương nhiên chứng minh rằng Phượng tộc không cấu kết với Ma tộc. Ba vị trưởng lão đều có mặt, nhưng có lẽ còn có chuyện mà cô chưa biết, đến ngày Phượng tộc diệt vong trưởng lão Phượng tộc không có ở đó, hiện tại không rõ sống chết thế nào, đến giờ mới thấy bọn họ xuất hiện.”
Tôi cau mày nói: “Điều này nói lên Tinh Hà không chắc có liên quan đến Ma tộc hay không?”
Vừa hỏi xong,tôi nhìn thấy Trần Tú Tài liếc nhìn tôi, được rồi, tôi lại hỏi một vấn đề rõ như ban ngày.
Đầu của Tinh Hà bị úng nước hay sao mà dám thu nhận hoả phượng Tinh vân, rồi dám sinh ra Hàn Tinh. Nhưng bà ấy chắc sẽ không cấu kết với Ma tộc bởi lẽ làm như vậy thì quá nguy hiểm. Là một người đàn bà, lại là một người mẹ, bà ấy đương nhiên phải nghĩ đến an toàn của các con mình đầu tiên. Vậy nên mới chọn ở lại Phượng tộc, dù bị người trong tộc xem thường nhưng bà ấy vẫn chọn ở lại tộc. Bà ấy như vậy sao có thể cấu kết với Ma tộc được đây.
Tôi theo Trần Tú Tài rời khỏi đại điện rồi vòng quanh Phượng tộc một lượt. Tôi không hiểu: “Chúng ta cứ đi linh tinh như thế này mãi à? Có tác dụng gì đâu chứ. Từ những việc chúng ta vừa thấy, chẳng phải Thiên đế đã lạm sát người vô tội rồi ư?”
Trần Tú Tài không đáp, anh trầm tư rồi mới hỏi lại tôi: “Cô viết vì sao Tạ Linh Côn chết chưa? Trước khi chết ông ấy nói gì, cô biết không?”
Tôi đương nhiên biết rõ vì sao Tạ Linh Côn chết, nhưng tôi không biết trước khi chết ông ấy nói gì.
Tôi lắc đầu.
Trần Tú Tài nói tiếp: “Cô lôi Tạ Linh Côn từ trong cái chuông lớn ra, ông ấy dùng nguyên thần của mình để bảo vệ Diệm Thiên Ngạo. Ông ấy hi sinh chính mình để bảo vệ nguyên thần của Diệm Thiên Ngạo, nếu không anh ấy đã sớm tan thành mây khói. Dù cho có sống được, cũng không hồi phục được nhanh đến như vậy. Lúc ông chết, ông nói với Diệm Thiên Ngạo, mọi việc ông làm không có việc gì là sai, thời gian sẽ chứng minh tất cả, rồi chân tướng sẽ có ngày hiện ra. Ông không có chứng cứ xác thực nhưng trong lòng ông biết rõ nó là gì.”
Nghe xong những lời đó, lồng ngực tôi cũng hơi tức.
“Phản bội Thiên đế là tội danh của Tử Hư, nhưng ông chẳng qua không muốn lại tiếp tay cho một hôn quân. Cô đã từng nghĩ rằng, tại sao sau khi Diệm Thiên Ngạo hồi phục mà vẫn chưa lộ diện mà vẫn giả chết không? Bởi vì lời của Tạ Linh Côn và những hành động của ông ấy, Diệm Thiên Ngạo mới đi điều tra những việc mà Thiên đế đã nhúng tay vào kia, trong đó bao gồm cả Phượng tộc.”