Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 250




Vừa mới sáng sớm, trong tay bà Ba bưng bát mì, nhìn thấy tôi thì khách sáo nói: “Ôi, Bảo bối ngoan đã về rồi, ăn không, cho cháu bát mì nấu xong rồi này!”

Kì thật, hôm nay trúng gió gì, bà Ba lại tốt thế chứ, ngày thường bà không như vậy. người trong thôn ai biết cũng nói với người ngoài bà không tốt, nói chuyện lời nói ác độc, ích kỷ còn nhỏ mọn, tôi với bà ở chung nhiều năm qua, cơ bản chưa từng thấy bà rộng rãi tiếp đãi như thế, đừng nói là nấu mì cho, ngay cả lời chào hỏi cũng không có.

“Bà Ba ăn đi ạ, ông Ba không ở đây, cháu nấu cho ông ấy bữa cơm trưa, bà nội cũng ăn cùng ạ!”

Bà Ba bĩu môi, nói hơi gượng ép: “Bà không ăn cùng đâu, bà cháu dữ lắm! Vào đi, ông Ba cháu ở trong kia.”

Bà Ba với bà nội tôi là thiên địch, vừa thấy mặt đã cãi nhau, tính cách hai người không hợp, mâu thuẫn nhiều năm tích lại, bây giờ cả gặp mặt cũng lười đánh nhau. Nên bà từ chối, không ngoài dự đoán của tôi: “Bà Ba nói sao ạ, đây là chuyện đã lâu rồi, chúng ta là người một nhà, nào có là hai nhà như bà nói chứ! Lát nữa nói tiếp, cháu tìm ông Ba trước.”

Bà Ba cười gật đầu: “Đi, đi thôi!”

Đi vào trong phòng, ông Ba cạo râu trước gương, nhìn thấy tôi thì sửng sốt, quay đầu lại nói: “Bảo bối ngoan? Quay về lúc nào đó?”

Nhìn thấy ông Ba , lòng tôi ấm áp, đi đến bên ông nói: “Tối qua ạ! Vốn cháu muốn qua luôn, nhưng muộn quá sợ phiền ông bà! Bà nội bảo cháu qua đây mời ông bà qua ăn trưa, nói là đông vui hơn.”

Ông Ba nhìn chằm chằm bên cạnh tôi lúc lâu, rồi nhíu mày không để ý tôi nói gì, bị ông nhìn lâu quá, tôi nghi hoặc hỏi: “Ông Ba , ông nhìn gì vậy ạ, trên người cháu có gì sao ông?’

Cổ họng ông Ba phát ra tiếng động kì lạ, nhổ toẹt hai ngụm nước bọt vào tay, sau đó tiến lên cầm cánh tay tôi xoa bóp!

A! Cảm giác dính dớp kia, bỗng chốc làm tôi đen mắt, rất tởm! Nhưng không thể trước mặt ông Ba nói cái gì, cánh tay bị ông xoa vừa hay là cánh tay bị cụ ông trên đường đụng vào, ông cụ kia không phải người, ông Ba làm vậy

Cánh tay bị chà cho nóng lên, sau khi niêm dịch khô, ông Ba mới vỗ tay hỏi: “Trên đường tới có phải gặp thứ không sạch sẽ gì không?”

Tôi xoa vai, trên làn da không có cảm giác gì, những cảm giác trong lòng vẫn rất mạnh mẽ. tôi cười nói: “Lúc trước trên đường núi gặp một cụ ông, ông ấy gọi tên cháu, nhưng cháu không đáp, chắc đã chết rồi!”

Ông Ba đáp câu à, ông bấm tay tính toán nói: “Chắc cháu đã gặp ông Triệu, ông ta mất được hai ba ngày rồi, không có gì hết! Lát nữa ông qua đi siêu độ, sẽ không có cơ hội quay về nữa! Cháu ngồi xuống đi, ông đi dâng hương với tổ tông.”

Ông Ba nói giống như ông lão, vậy thật sự không có chuyện gì nữa, tôi cũng lơi lỏng trái tim. Chỉ hy vọng ông Triệu hiểu, sớm tới địa phủ báo danh, sớm đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng tôi cảm thấy sự lo lắng của tôi hơi dư thừa, nhà họ Triệu ở thôn Hạ cũng được coi là nhà giàu, người trong thôn đều quen ông Triệu, đã chết hai ba ngày, người trong thôn hẳn là biết tin tức này, nên dù gặp, chắc không đáp lại giống tôi đâu! Người thôn Hạ đều tin tà, nên chắc sẽ tránh đi.

Ngồi trên ghế tổ chức biên chế, góc áo có chỗ sáng bóng, đó là nước bọt của ông Ba, tôi mới nghĩ tới chuyện mới nãy, dạ dày đã bắt đầu cuộn lên. Ông Ba có lòng tốt, nhưng có thể dùng cách văn minh hơn được không chứ, nước bọt, quá kì quặc!

Thế hệ nhà họ Mạc đều là thầy ngôn linh, nghe nói nhóm các cụ đều là đại sư, có tay nghề tốt, nhưng tới đời ông bắt đầu đi dần xuống dốc, gần đây mở cải cách, khắp nơi đều hủy bỏ điều lệ cũ, thứ hai là cấp trên chèn ép truyền bá mê tín dị doan, ngăn chặn tất cả những ngôn luận về quỷ thần, nên nghề thầy ngôn linh, cả thầy bà quang minh chính đại, không ai dám mạo hiểm xuất đầu lộ diện, cũng không còn huy hoàng như ngày xưa.

Ông Ba là thầy ngôn linh cuối cùng của nhà họ Mạc, tổ tiên để lại những kỹ xảo và đường lui, nhưng hơn người thường, ông vẫn khá lợi hại. Quy củ tổ tiên để lại, mỗi ngày, ông dâng hương cho các vị liệt tổ liệt tông, ở nhà trưởng thôn thờ phụng bài vị liệt tổ liệt tông, mỗi ngày dâng hương tế tổ đã là một phần khác thường trong cuộc sống của ông.

Tôi đã từng hỏi trên bài vị thờ người nào, ông Ba lắc đầu, nói thẳng là liệt tổ liệt trong nhà họ Mạc, rất nhiều người ông cũng không biết, nhưng từ trước ông nội của ông đã cúng, nên ông cũng tiếp tục cúng.

Ông Ba dâng hương khác với người bên ngoài, một lần dâng hương ít nhất phải nửa tiếng, cũng không biết ông lải nhải với nhóm các cụ cái gì, trong quá trình không hề bị ngắt quãng, khá nghiêm túc và trang trọng.

Tôi lặng lẽ canh giữ bên cạnh, bà Ba đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy bóng lưng tôi thì kinh ngạc nói: “Bảo bối ngoan à, sắc mặt cháu sao tái thế, có phải không khỏe không?”

Bị bà Ba la to, tôi sờ mặt mình nói: “Có sao không ấy ạ? Bình thường mà, cháu không cảm thấy không thoải mái, chắc là bẩm sinh đã thế rồi!”

Bà Ba đến nhìn tôi lúc lâu mới nói: “Mấy đứa con gái tuổi cháu sắc xuân tươi khỏe, không đỏ mặt là có sao không đấy? Cháu đó, đừng học mấy người trên thành phố giảm béo, phải ăn nhiều chút, chăm sóc tốt bản thân mới được. Ba mẹ cháu mất rồi, một mình cháu nếu có gì không tiện cứ nói với bà cả ông Ba, chúng ta nhất định sẽ giúp cháu! Nếu không đêm nay cứ tới chỗ bà ăn cơm, bà làm nhiều món bổ cho cháu.”

Bà Ba nhỏ mọn lại khôn khéo, nhưng trong bản tính bà vốn có ý thiện, đột nhiên bà đối tốt với tôi như vậy, hơn phân nửa là cảm thấy tôi đáng thương, đứa trẻ ba mẹ đã mất luôn khiến người ta thương. Bà vô tâm nói một câu, lại chọc trúng tim tôi. Tôi cúi đầu đáp: “Vâng ạ!”

Ông Ba đi ra từ trong nhà chính, nói với bà Ba mấy câu, rồi đưa tôi đi thăm ba mẹ!

Nghĩa trang công cộng trong thành phố một mét vuông phải mấy trăm triệu, đắt quá, nên ba mẹ an trí ở nhà ông. Nói lời không hay, bây giờ mỗi người trong nhà chết không dậy nổi, có ông lão còn có chỗ an táng, nếu ở trong thành phố, không mua nổi một chỗ đất mộ, không thuê nổi ngăn tủ đựng tro cốt, vậy cũng đành thả trôi theo biển, hoặc tìm chỗ cho bay theo gió, ngay cả thứ để tưởng niệm cũng không có.

Đứng trước phần mộ, tôi yên lặng dâng hương, đốt tiền giấy, trong lòng rất buồn rầu, nhưng không khóc được. Có thể là nước mắt đã khóc cạn khô, bây giờ không nghĩ tới gì nữa.

Gió lạnh thổi qua, tôi không cảm thấy lạnh, bởi vì trái tim tôi còn lạnh hơn, còn hơi hơi đau nữa!

Có một số việc, không phải cười là cho qua được, có vài dấu vết nhất định chôn dấu, là chuyện của cả một đời.

Ông Ba nhéo lên vai tôi nói : "Người chết rồi cũng sẽ có nơi để về, cháu cũng hiểu đấy! Mọi chuyện đều có luật nhân quả, cháu cũng đừng quá buồn bã. Mau chóng quên mọi chuyện đi, ông còn phải đến nhà họ Triệu xem một chút."

Ba mẹ đã mất rồi, tương lai của bọn họ cũng sẽ có một nơi ở mới tốt hơn, tôi hiểu những lời nói của ông Ba , đốt xong xấp giấy cuối cùng liền đứng lên. Bởi vì quỳ trong một khoảng thời gian dài, hai chân đã tê dại, vừa mới muốn đứng dậy thì suýt chút nữa ngã xuống.

Ông Ba đỡ lấy tôi, phủi hết bụi bẩn trên hai đầu gối của tôi: "Ba mẹ cháu nếu như ở trên trời có linh, cũng không muốn nhìn thấy cháu phải như vậy. Chuyện sống chết khó mà dự liệu được, cháu có đau lòng cũng không có tác dụng gì cả, sống khỏe mạnh vui vẻ mới là điều quan trọng nhất."

Tôi gật đầu một cái, nơi này là nơi đầu tiên và cũng là cuối cùng mà tôi phải đến, bây giờ những tập giấy đốt đi này bọn họ cũng không thể nhận được, chỉ có thể coi như là một loại hình thức, kiếp này đã hết, kiếp sau nữa cũng không còn liên quan gì.

Tôi vừa mới xoay người định rời đi, một bóng đen xông ra, tôi sợ hãi lùi ra phía sau một bước. Ổn định lại tâm trạng nhìn lại, thì ra là một quỷ tùy thân. Người này tôi nhớ, cậu ta là người bên cạnh Quỷ vương Dạ Quân, làm mặt nạ cho anh.

Ông Ba không thấy quỷ tùy thân, nhưng ông cũng dường như phát hiện ra phương hướng, để tránh phiền toái không cần thiết, tôi lập tức nói: "Tìm Dạ Quân sao?"

Quỷ tùy thân cúi đầu xuống nói lắp bắp: " Vâng, vâng, thuộc hạ đang tìm, tìm Thượng tôn."

"Có chuyện gì?" Quỷ vương Dạ Quân bay ra từ ngọc bội trắng, đứng ở trước mặt quỷ tùy thân.

Quỷ tùy thân ấp úng một lúc lâu, cũng không nặn ra được một chữ, tên chết tiệt không nhịn được quát lên: "Nói mau!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK