Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 454: THÌ RA ANH CÓ ĐAM MÊ NÀY




CHƯƠNG 454: THÌ RA ANH CÓ ĐAM MÊ NÀY

Vốn dĩ tôi loại bỏ hoàn toàn khả năng Thiên Đế là người áo đen, bởi vì Thiên Đế không thể thực hiện được giao kèo giữa Tử Diên và người áo đen, Thiên đế không thể vì cô ta thả Tạ Linh Côn đi mình hành động, bởi vì người áo đen thì đứng sau lưng Tạ Linh Côn, còn thả Tinh Hàn ra làm nháo loạn Quỷ giới đến long trời lở đất, nếu anh ta muốn làm như vậy, sẽ mất nhiều hơn được, cũng không có lý do gì để làm việc đó.

Cho nên tôi cảm thấy Thiên Đế và người áo đen về cơ bản là hai người khác nhau, nghĩ vậy trong lòng của tôi có thể an tâm hơn một chút, loại chuyện phức tạp như thế này, tôi cũng không muốn nghĩ tới, ai bảo đầu óc của tôi không dùng được chứ.

Tử Diên cũng đã nói ra việc ký kết giao kèo sinh tử, duy nhất chỉ chưa nói cho tôi biết tên của người áo đen, tôi nghĩ rằng cô ta không phải không muốn nói mà là cô ta thật sự không biết anh ta là ai!

Người áo đen làm việc tinh vi chu toàn lại ăn mặc kín mít như vậy, không để lộ ra một chút sơ hở nào, vậy thì làm sao anh ta có thể nói ra thân phận của mình cho một nhân vật nhỏ bé như Tử Diên biết được.

Tại sao người áo đen lại muốn mang tôi tới lãnh địa của hoàng tộc, còn truy hỏi tôi có nhớ chuyện gì không, đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân bên trong đó, hơn nữa còn có thân phận Khôi Diệt kia vẫn luôn phiền não tôi.

Thôi bỏ đi! Cho dù có hỏi nữa cũng không có kết quả, tôi chuẩn bị xoay người để rời đi thì đột nhiên Tử Diên gọi tôi lại: “Mạc Thất! Tôi, tôi đã vô tâm mà làm tổn thương đến Thiên Hựu, mong cô chuyển lời đến chàng, mỗi một phút giây tôi ở bên chàng đều là nghiêm túc! Tôi không dám mong sẽ được chàng tha thứ, chỉ hy vọng sẽ không gây rắc rối cho chàng.”

Có thể nói ra những lời nói này chứng minh cô ta còn có chút lương tâm.

Tôi cũng không quay đầu mà chỉ nhàn nhạt nói: “Những chuyện cô nói sẽ không xảy ra, tôi cũng đã tìm một người khác thay thế cô gả cho nó rồi! Sau khi nó gặp thì rất ưng ý, cô không có ảnh hưởng gì với nó! Trong cuộc đời của mỗi con người đều sẽ có rất nhiều khách qua đường, nếu như mỗi người chúng ta gặp đều phải nhớ kỹ, chẳng phải là rất mệt hay sao.”

Nói xong, tôi trực tiếp rời khỏi Điện Trừng Phạt, tôi không cần phải quan tâm cô ta có cảm xúc như thế nào làm gì, chung quy cô ta cũng sẽ không có khả năng sống sót, chi bằng thừa dịp này cắt đứt sạch sẽ mọi liên hệ.

Rời khỏi điện Trừng Phạt, tôi đi đến phía Minh Điện , trong lòng vẫn ít nhiều có chút lo lắng cho Thiên Hựu.

Mới vừa bước vào cửa điện tôi đã ngửi thấy mùi cồn nồng nặc, một mình Thiên Hựu đang nằm nghiêng ở trên ghế rồng, rót rượu vào trong miệng, trên mặt đất có không ít vỏ chai rượu rơi vãi lung tung. Trước kia nó không bao giờ chạm vào rượu, bây giờ sớm đã say đến mức mắt mũi lờ đờ mông lung.

Tôi thấy ở trong mắt nó tràn ngập đau lòng và tức giận, bên ngoài thì giả vờ là không sao cả, nhưng trong lòng không phải đã sớm rất khó chịu.

Tôi đi lên phía trước, cướp lấy bình rượu trong tay nó, hai mắt của nó nhìn tôi, sau đó nhào về phía trước, hét to vào mặt tôi nói: “To gan, dám cướp bình rượu của bổn vương.”

Sao nó dám ăn nói như vậy? Tôi giơ tay tát một cái thật mạnh làm nó ngã xuống mặt đất: "Nhìn cho rõ, tôi là mẹ già của anh. Tên nhóc thối tha, không phải con muốn lập gia đình sao? Vậy thì con phải trở thành một người đàn ông, nhưng bộ dạng của con bây giờ sao lại như vậy? Mẹ cho con thời gian một ngày để chỉnh đốn lại tinh thần, ngày mai hãy để cho mẹ thấy con giống như một con phúc điểu, mẹ muốn thấy con trông thật đẹp đẽ.“

Thất Dạ xông ra từ bên cạnh, nhìn thấy tôi anh ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong lòng của tôi vốn dĩ cũng đang tức giận nhưng không có chỗ nào để phát tiết, tôi chỉ muốn trong thời gian này có mấy ngày được yên tĩnh mà tại sao lại khó như vậy.

Tôi ném bình rượu trên mặt đất, giọng nói tràn ngập lửa giận quát một tiếng với Thất Dạ: “Giám sát nó chặt vào!”

Trở lại phòng, tôi thiết lập kết giới rồi tiến vào trong bạch ngọc!

Lúc này tôi chẳng còn tâm trí chào hỏi hay che dấu tai mắt của người khác nữa, tôi chỉ muốn tìm người nói chuyện một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ tôi sẽ không gánh vác nổi.

Tiến vào trong không gian nhưng lại không thấy có ai, vì thế tôi trực tiếp đi đến cửa ngầm, đẩy đẩy ở trên vách tường, những cái văn ấn lưu động trên đó có một chỗ hơi động đậy, tôi bèn sử dụng lực, thế là vách tường bị tôi ấn đẩy mở ra, cảnh tượng ở bên trong khiến tôi khó có thể nói nên lời.

Diệm Thiên Ngạo và một người đàn ông khác đang mặt đối mặt ngồi khoanh chân, hơn nữa hai người đang không mặc áo!

Sự phát hiện này đối với tôi mà nói, đúng là một đả kích lớn! Tôi còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, cũng chưa biết bọn họ đang làm cái gì, chỉ là trong đầu óc tôi hiện giờ đều là suy nghĩ cái mà lão già chết tiệt làm nhà vàng giấu mỹ nhânkia hoá ra lại là một người đàn ông.

Khi Diệm Thiên Ngạo nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi: “Nương tử, sao em lại ở đây?”

Bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn bình tĩnh lại!

Không nói hai lời tôi xoay người rời đi, quan tâm anh ta ở phía sau gọi làm gì, bây giờ tôi chỉ muốn đi ra khỏi chỗ này.

Trở lại trong phòng, tôi ném bạch ngọc sang một bên. Trách không được anh ta không cho tôi lục soát, hoá ra anh ta còn một bí mật lớn như vậy, kim ốc tàng kiều cái gì, lại giấu một người đàn ông lớn như vậy!

Che lại lồng ngực không ngừng phập phồng, tôi có chút hối hận, hối hận vì không thể nhìn thấy rõ người đàn ông được kim ốc tàng kiều là như thế nào.

Bình tĩnh lại tôi không thể không bắt đầu nghiêm túc tự hỏi cuộc đời, tên chết tiệt thích đàn ông, trước kia tại sao tôi lại không phát hiện ra, tự mình cho rằng ở phương diện kia anh ta có xu hướng rất bình thường, bây giờ cái chuyện này gọi là gì đây!

Diệm Thiên Ngạo cũng không đuổi theo tôi đi ra ngoài, chắc hẳn là anh ta không dám đi ra! Như vậy cũng tốt, tôi cần chậm rãi, một ngày này trôi qua tôi thật sự đã thay đổi rất nhanh, không một phút nào là yên tĩnh!

Có câu nói gọi là gì nhỉ, đừng tưởng rằng cuộc sống lừa bạn, sau khi ngủ một giấc, bạn sẽ phát hiện mỗi ngày bạn đều sống ở trong lời nói dối, không có hỏng bét nhất chỉ có hỏng bét hơn.

Trong đầu tôi chỉ toàn là bột nhão, nghĩ đủ thứ chuyện, lại giống như cái gì cũng chưa nghĩ, đột nhiên một thanh âm vang lên, khiến cho tôi khiếp sợ.

“Vào đây, ở bên ngoài làm gì vậy?”

Thanh âm của Diệm Thiên Ngạo từ trong bạch ngọc vang ra ngoài, trong chớp mắt tôi có chút khó chịu: “Không cần đâu, tôi không đi vào!”

Một tiếng cười nhạt vang lên, Diệm Thiên Ngạo thấp giọng nói: “Nương tử, nhanh chóng tiến vào đây đi, vi phu sẽ giải thích rõ ràng với em, nhanh lên vào đi.”

Giải thích, giải thích cái rắm ấy! Bây giờ tôi chỉ hận không thể chọc mù đôi mắt của chính mình, coi như chưa nhìn thấy gì.

Không muốn để ý đến anh, tùy ý để anh ở bên trong muốn làm như thế nào thì làm, tôi tự nhiên không hé răng ra. Ngược lại là anh lúc này lại giống như là đang sắm vai Đường Tăng vậy, lải nhải mãi không ngừng, cái miệng giống như đang niệm kinh không ngừng lặp lại muốn tôi đi vào, cuối cùng vẫn bị anh lải nhải đến phiền, miễn cưỡng đồng ý với anh là sẽ đi vào nói chuyện với anh về việc này.

Sau khi tôi không cam lòng không muốn đi vào bạch ngọc, Diệm Thiên Ngạo đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở kia, sau khi nhìn thấy tôi, anh lập tức đứng dậy xông tới. “Nương tử, em nói xem tại sao đi là đi, ngay cả một câu cũng không nói với vi phu, người ta gọi em nhiều như vậy thật đau lòng mà!”

Tôi trộm liếc mắt nhìn anh một cái, nói ra lời này không biết xấu hổ sao!: “Không đi thì làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi ở lại xem anh và người đàn ông kia làm gì sao? Diệm Thiên Ngạo, đúng thật là anh đã làm tôi phải khiếp sợ đấy, thế mà tôi lại không nghĩ tới anh còn có đam mê như vậy, thật là mù mắt tôi.”

Diệm Thiên Ngạo nhìn tôi chằm chằm sau đó lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười: “Nương tử à, rốt cuộc em đang nói cái gì vậy? Tại sao ta không nghe hiểu một câu nào vậy? Không phải một mình em lại miên man nghĩ bậy đấy chứ!”

Tôi hừ một tiếng, cũng không biết là ai làm tôi miên man suy nghĩ cả ngày: “Có phải tôi suy nghĩ nhiều hay không, anh tự nói đi! Diệm Thiên Ngạo, lúc này anh đừng mơ sẽ lừa được tôi, bây giờ Mạc Thất tôi cũng không phải là một người phàm nhỏ bé như lúc trước, tốt nhất là anh nên nói thật với tôi, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Đối với chuyện lúc trước anh không cho tôi đi vào xem, tôi vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, không nghĩ tới sẽ là cái kết quả như thế này.

Diệm Thiên Ngạo kéo tôi vào trong lồng ngực, vốn dĩ là tôirất mạnh mẽ, nhưng lập tức bị mềm xuống, không khí lúc này cũng trở nên có điều không giống: “Thế mà em lại không thấy rõ anh ta là ai sao? Ai, em nha, ta có loại đam mê này hay không, em còn không rõ ràng sao?”

Tôi xụ mặt đẩy anh ra. “Nhìn xong chẳng phải sẽ biết anh ta là ai sao!” Nói rồi, tôi trực tiếp đẩy cửa ngầm ra đi vào, sau khi tôi thấy rõ bộ dạng chỉ mặc một cái quần đùi của người đàn ông kia, kinh ngạc kêu lên: “Anh, không phải anh đã chết rồi sao?”

Diệm Thiên Ngạo đi đến phía sau tôi, kéo tôi vào trong khuỷu tay nói: “Không sai, anh ta đã chết rồi! Chỉ là ta dùng tụ hồn đan để cho nguyên thần của anh ta hội tụ lại với nhau, ngưng mà công lực của anh ta dường như đã bị hút khô, cho dù có tỉnh lại cũng chỉ là một người bình thường, vẫn phải tu luyện lại một lần nữa. Ta đặt anh ta ở nơi này, là muốn kiểm tra một chút chuyện với anh ta.”

Người đàn ông ở bên cạnh Diệm Thiên Ngạo chính là Tinh Hàn đã chết ở trong tay Thiên Đế! Tên chết tiệt nói vậy chắc hẳn là dùng tụ hồn đan để ngưng tụ nguyên thần, chỉ là tình huống anh ta chết ngay lúc đó là thật.

“Anh muốn kiểm tra cái gì với anh ta? Công lực của anh ta đều bị Thiên Đế hút khô rồi! Lúc ấy cả người Thiên Đế cũng bị trọng thương, mất đi một cánh tay, anh ta làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ bắt buộc phải làm như vậy!”

Tôi không biết Diệm Thiên Ngạo nghĩ như thế nào, chỉ là đơn thuần không muốn quan hệ giữa hai anh em bọn họ trở lên xấu đi, cho nên câu hỏi của tôi tương đối uyển chuyển.

Diệm Thiên Ngạo nheo lại mắt, hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ là muốn biết rõ ràng chân tướng năm đó hoàng tộc bị giết, nương tử, ta có thể nói cho em nhiều như vậy, ta không muốn kéo theo em vào chuyện này, em hiểu chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK