Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 207:




Chẳng biết tại sao, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, tôi không thể khống chế sự khổ sở trong lòng. Tôi nắm chặt chai xì dầu, nhanh chóng vọt vào hành lang, một hơi chạy lên lầu, mẹ đã đứng trước cửa chờ tôi: “Sao lại đi lâu thế con?"

"Ông Ba tới!" Tôi đưa chai xì dầu cho mẹ, mẹ nhìn ông Ba đi theo sau tôi, sắc mặt nhất thời khó nhìn, tôi chưa từng thấy mẹ dữ tợn đến thế, dáng vẻ giống như muốn ăn thịt người vậy. "Mẹ?"

Ông Ba đi lên trước rồi than thở nói: “Hải Quỳnh, đi địa phủ với chú!"

Cả người mẹ chấn động một cái, thê lương nói: “Lão già nói bậy gì đấy, sao tôi phải đi địa phủ với chú? Tôi đang sống rất tốt, sao chú lại nguyền rủa tôi? Tôi biết rồi, là chú và bà già kia muốn chia rẽ tôi và Bảo bối ngoan, không muốn tôi và nó ở chung chứ gì! Sao các người lại làm vậy chứ? Sao lại hại con tôi?"

Ông Ba ép sát hai bước, mẹ run rẩy đi vào phòng. Quỷ Vương Dạ Quân cũng đi theo vào cửa, tiện tay đóng lại nói: “Trần Hải Quỳnh, đây là số mệnh của bà, mau tới địa phủ báo cáo. Kiếp này bà khốn khổ nửa đời, kiếp sau ắt sẽ có một khởi đầu tốt, yên tâm đi, đừng lưu luyến trần thế nữa."

Mẹ thấy Quỷ Vương Dạ Quân thì hoảng sợ không ngừng lui về sau, bà chỉ hai người trước mặt, khàn giọng kiệt sức quát lên: “Tôi chưa chết! Sao hai người lại ép tôi đi? Các người muốn gì chứ? Tại sao lại chia sẽ tôi và con gái tôi? Tôi không chết, tôi còn sống rất tốt! Sao tôi phải đi đầu thai chứ? Tôi không muốn!"

Mẹ khuỵu xuống thống khổ kêu rên, trừ bà ra thì những người còn lại đều rất yên tĩnh. Trông bà giống như biết mình đã chết, thế sao lại nói mình chưa chết, rốt cuộc là bà đã biết hay là chưa biết?

Ông Ba thở dài rồi dậm chân nói: “Hải Quỳnh, nghe lời nào. Dạ Quân đại nhân cũng nói rồi, kiếp sau của cháu sẽ tốt hơn bây giờ, cháu hãy ngoan ngoãn về địa phủ đi! Chú sẽ siêu độ đẫn đường cho cháu, cháu cứ an tâm đi đi, bảo bối ngoan có mấy người bọn chú chăm sóc rồi. Không sao đâu, cháu cứ yên tâm lên đường đi!"

Việc đã đến nước này, tôi hoàn toàn tin lời của ông Ba rồi! Mấy ngày tới đây, mẹ có nhiều chỗ lạ lắm, bây giờ tôi coi như tìm được nguyên nhân làm bà thay đổi rồi.

Nhìn về phía tên chết tiệt vẫn không nói lời nào, tôi cảm thấy chuyện này vẫn có có cách, vì vậy đã kéo ống tay anh nói: “Giúp tôi một tay đi! Tôi không muốn ba mẹ tôi chết! Anh là Quỷ Vương, anh có thể làm cho họ sống lại đúng không? Tôi không muốn mất đi hai người họ. Không phải anh muốn tôi xuống địa phủ cùng anh sao? Vậy dùng mạng tôi để đổi cho hai người họ được trở về được không? Tôi thật sự không muốn hai người kết thúc như thế, hai người còn chưa thấy tôi hạnh phúc, tôi còn chưa tận hiếu với họ, họ không thể chết được!"

Vết thương chảy ra máu đen, cùng mùi hôi thối, còn có vết bớt trên tay mẹ, cũng đang nhắc nhở tôi, mẹ chết rồi. Vết bớt trên tay thật ra là vết bớt trên thi thể, mùi hôi thối thật ra chính là mùi của xác chết, tất cả không phải là tôi đang nghi ngờ, mà là thật sự tồn tại, chỉ là tôi không muốn nghĩ tới.

Bây giờ, tất cả hi vọng của tôi đều gửi gắm vào tên chết tiệt này. Anh là vương của quỷ giới, có thể lấy đi sống chết của người khác, chỉ cần anh gật đầu, ba và mẹ có thể sống lại.

Quỷ Vương Dạ Quân lắc đầu một cái, anh rất tàn nhẫn mà cự tuyệt tôi!

"Mạc Thất, ta biết em đang nghĩ gì, nhưng chuyện gì thì cũng không thể bỏ qua nhân quả được. Hai người họ chết lâu quá rồi, thi thể đã sớm bị mục nát, em hẳn biết là thi thể không còn nguyên vẹn thì không còn cách nào sống lại! Mẹ em nhìn qua thì vẫn vẹn toàn, nhưng nội tạng của bà đã thối rữa hết rồi, em buông tay đi. Ta đảm bảo cho bà một kiếp sau mà em muốn."

Mẹ đứng bên cạnh tôi, trên người bà còn mang tạp dề, sao bà có thể chết được? Tôi không tin, thật khó mà tin được!"

"Anh à, chỉ một lần này thôi, vì tôi mà phá lệ được không? Tôi lấy mạng đổi mạng, mau cứu ba mẹ tôi!"

”Ông ba, trông chừng Mạc Thất!”

Quỷ Vương Dạ Quân không thèm để ý đến tôi, anh quay người từng bước một tiến về phía mẹ. Tôi không biết anh muốn làm gì, hai tay bị ông ba khống chế, ông ta rất nghe lời tên chết tiệt, quả thật không rời tôi nửa bước.

Lúc tên chết tiệt đến trước mặt mẹ, tôi gần như biết anh muốn làm gì, chỉ nhìn thấy anh vươn hai ngón tay điểm vào mi tâm của mẹ, một luồng khói xanh từ trong thể xác bị rút ra, mẹ quỳ xuống đất đau đớn hét lên, tôi liều mạng bịt tai, không dám nghe, cũng không dám nhìn, cuối cùng không chịu nổi tiếng hét của mẹ, tôi bổ vào lòng ông ba đau đớn khóc.

Mẹ vẫn luôn không để tôi nghịch điện thoại, cũng không phải thực sự muốn quản tôi, mà sợ tôi nhận được cuộc gọi từ quê nhà, sợ có người nói với tôi tin họ đã chết, mà lúc đó, tôi lại còn trách mẹ hà khắc!

Mẹ ngã xuống đất nhanh chóng không quắt lại, tỏa ra mùi thối rữa, cả người bà đã thối rữa toàn bộ, cản bản không cơ hội hoàn dương nữa.

Tôi rất áy náy, cũng rất hối hận, nếu như năm đó không quyết định rời khỏi bọn họ đến nơi xa xôi học, thì sẽ không xảy ra chuyện này. Nếu tôi ở lại bên cạnh họ, bọn họ sẽ không chết, cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ không để lâu không được phát hiện, thi thể sẽ không thối rữa, thì sẽ có cơ hội hoàn dương, đều tại tôi không tốt, mới hại bọn họ.

Một đoạn thời gian rất dài, tôi chìm trong nỗi đau mất người thân.

Việc ma chay của mẹ do ông ba xử lý, trực tiếp kéo đến nhà tang lễ hỏa thiêu, anh em Vô Thường qua đó, bọn họ đem linh hồn của mẹ đi, tôi nhớ lúc đó tôi khóc như mưa, sống chết cũng không chịu để bọn họ đi, cho dù mẹ hiện giờ nhìn có ngây ngốc, tôi vẫn không muốn đưa bà đi như vậy.

Quãng thời gian này, tôi đã phải trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, cũng coi như là người từng trải, nhưng chuyện này xảy ra trên người mình, cuối cũng vẫn là không thể giải thoát. Tôi không muốn chia tay, không muốn để bà đi. Một khi đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, mẹ sẽ không còn là mẹ của tôi nữa, bà sẽ không còn nhớ tôi là ai, tôi không muốn như vậy.

Tôi kéo tay anh em Vô Thường không buông, tên chết tiệt kéo tôi không thả.

Tôi biết tôi làm như vậy sẽ làm khó anh em Vô Thường, nhưng tôi chính là không muốn buông tay, không biết rơi bao nhiêu nước mắt, cũng không biết bản thân ầm ĩ thế nào, nhưng cuối cùng vẫn thắng không nổi sức lực của tên chết tiệt, nhìn anh em Vô Thường dẫn linh hồn mẹ đi.

Vô lí gây sự cũng tốt, mất mặt cũng kệ, tôi chỉ muốn giữ lại mẹ thêm vài ngày, chỉ là một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy cũng bị cướp mất, trong lòng tôi oán hận sự vô tình lạnh lùng của tên chết tiệt, thế nên tôi từ chối tiếp xúc với anh, cũng không muốn nói chuyện, không muốn đi học, cứ trốn trong nhà đâu cũng không đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK