Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 135: ÔNG XÃ ĐỪNG GÂY CHUYỆN




Đối với tôi mà nói, đóng vai người xấu là một chuyện cực kỳ đau khổ, nhưng tôi chỉ là thân bất do kỷ* thôi.

*Thân bất do kỷ: thân thể không do mình làm chủ

"Tôi thật sự không biết cô đang nói cái gì?" Cô gái tiếp tục giả ngu.

Đáy lòng tôi đang luôn miệng kêu khổ, lúc cô ta vẫn đang tiếp tục không thừa nhận, tôi lập tức nắm lấy cổ tay phải của cô ta, đè cô ta lên trên tường: "Nói dối sẽ bị trừng phạt đấy, tôi và cô đều hiểu, thứ kia không thuộc về nơi này, giao thứ đó ra, nếu không thì chẳng có lợi cho ai cả.”

Trứng rồng vốn không thuộc về Dương giới, nó là kết quả để lại sau khi rồng bay thăng thiên, là sứ giả dùng để canh giữ biển chết, sự ra đời của nó cũng đã định sẵn số phận và trách nhiệm cho nó, cho nên tôi cảm thấy tôi nói cũng không sai, nhưng chỉ là việc đời khó đoán, không ít người của địa phủ phái người đi ra ngoài tìm kiếm trứng rồng, ngay cả Quỷ Vương Dạ Quân cũng tự mình ra tay, tìm hơn mười năm, không nghĩ tới trong lúc vô tình lại tìm ra.

Có lẽ cô gái cũng biết mình không thể giấu diếm nữa, cho nên cô bình tĩnh nói: "Nghe giọng điệu của cô, chắc là cô biết lai lịch của nó."

Tôi có chút kinh ngạc vì cô ta đã thừa nhận, nhưng cũng không vì vậy mà buông tay ra, sợ cô ta đánh lừa mình.

Bất thình lình, xung quanh xuất hiện một trận gió lớn, thổi mờ mắt của tôi, tôi chỉ cảm thấy tay phải của mình khẽ thả lỏng, cô gái đã thoát khỏi tay tôi, không biết đi về phía nào rồi.

Chờ sau khi gió lớn đi qua, tôi mới phát hiện cô gái đã đứng ở trước thang gác, ở bên cạnh cô ta còn có một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi. Theo tầm nhìn của tôi, thiếu niên này cực kỳ trắng, trên dưới cả người để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi chính là trắng, gần như không nhìn ra dù là một chút xíu màu nào bị lẫn vào trên người cậu ta, tóc dài màu trắng còn dài hơn cả tóc tôi, cũng sắp dài đến cẳng chân rồi, quan trọng hơn chính là, trên người cậu ta còn có sừng.

Tôi dám cực kỳ chắc chắn, cậu ta chính là trứng rồng mà Quỷ Vương Dạ Quân muốn tìm, chỉ là mặt mũi đã vượt xa hiểu biết của tôi về rồng, hoàn toàn giống như một con người luôn!

Ánh mắt của sắc bén đến đáng sợ, ánh vàng sắc nhọn nhàn nhạt tản ra sự nguy hiểm, tôi chợt cảm giác mình giống như một con mồi bị dã thú nhìn thẳng, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Cô gái bắt lấy cánh tay của thiếu niên, nhỏ giọng nói: "Cô ta không phải cố ý, đừng giết cô ta! Nếu giết người, bọn chúng sẽ tìm ra cậu."

Ánh mắt của thiếu niên bỗng trở nên dịu dàng, cậu ta giữ lại cô gái nhìn tôi nói: "Đi đi! Nếu cứ tiếp tục quấy rầy, ta sẽ giết ngươi!"

"Thằng nhóc thối, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả? Còn không mau về địa phủ với bản tôn!" Quỷ Vương Dạ Quân đi ra khỏi ngọc bội màu trắng, đứng ở trước mặt tôi.

Sau khi cô gái nhìn thấy Quỷ Vương Dạ Quân thì sợ tới mức trốn phía sau thiếu niên, chỉ thò nửa cái đầu ra nhìn chúng tôi.

"Ngươi là ai?" Thiếu niên không chút sợ sệt nhìn chằm chằm Quỷ Vương Dạ Quân, còn kiêu ngạo hỏi.

Quỷ Vương Dạ Quân hừ lạnh một tiếng, anh bước một bước tới chỗ thiếu niên nặng nề nói: "Ngươi không cần biết bản tôn là ai! Nhưng ngươi phải biết mình là ai, ngươi có trách nhiệm của ngươi!"

Nhìn thấy tên chết tiệt sắp tức giận, tôi vội vàng nắm lấy ống tay áo của anh nói: "Chú à, bình tĩnh một chút, có chuyện thì từ từ nói, đừng dọa bọn họ."

Lúc này, da thịt lộ ra bên ngoài của thiếu niên đã hiện ra từng lớp vảy vàng, cậu ta rất tự nhiên bảo vệ cô gái ở sau lưng mình, nói với Quỷ Vương Dạ Quân: "Ta là ai không cần ngươi nói cho ta biết, không ai có thể phá hỏng cuộc sống của ta, tất cả những gì ta muốn cũng vậy."

Thái độ của thiếu niên cực kỳ cứng rắn, đương nhiên Quỷ Vương Dạ Quân cũng không chịu thua, chỉ cần cái tính kiên quyết của anh nổi dậy, cho dù là ai cũng không ngăn cản được.

Tôi không kịp nghĩ nhiều đã trực tiếp ôm lấy thắt lưng của anh, lớn tiếng nói với cô gái: "Đi nhanh! Cô dẫn nó đi nhanh, đi được bao xa thì cứ đi! Ngày mai đến trường học, tôi sẽ tìm cô, hiểu chưa?"

Tình hình lúc này thật sự không hợp để nói chuyện, tôi để cô gái kia chạy đi, đồng thời cũng đã nhắc nhở cô ta, đừng nghĩ tới chuyện trốn tránh. Nếu trứng rồng đã nở, vậy thiếu niên kia chắc chắn phải trở về biển chết, thế giới này không thuộc về rồng, cô ta phải hiểu cái đạo lý này.

Cô gái dùng sức gật gật đầu, hình như cô ta cũng nhận ra Quỷ Vương Dạ Quân là loại người tàn nhẫn, lập tức kéo thiếu niên chạy lên lầu, sau một trận gió lớn gào thét, trên lầu hai đã yên tĩnh trở lại.

Tôi chờ một lát, sau khi chắc chắn bọn họ đã rời đi mới buông Quỷ Vương Dạ Quân ra, cong môi không vui nói: "Anh đó! Tốt xấu gì cũng chừng một nghìn tuổi rồi, sao lại còn không bình tĩnh như vậy chứ! Đánh nhau có thể giải quyết vấn đề sao? Ở đây không phải Quỷ giới của anh, đừng quên ở đây là Dương giới, nếu gây ra tiếng động lớn, anh xử lý kiểu gì đây!”

Quỷ Vương Dạ Quân hừ một tiếng, vung áo bào giận dỗi đứng ở một bên.

"Được rồi! Bây giờ chúng ta đã biết trứng rồng ở đâu rồi đúng không, tiếp theo chỉ cần cho cậu ta biết mình là ai, phải làm gì là được rồi! Cậu ta là một cậu bé nở ra ở Dương giới, cũng lớn lên ở đây, đương nhiên không biết thân phận thật sự của mình rồi! Chúng ta từ từ nói chuyện với cậu ta, đừng đánh nhau ở đây được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK