CHƯƠNG 4: BÍ ẨN TRONG BỤNG.
Mẹ ơi! Ai muốn xuống âm tào địa phủ chứ? Cuộc đời tôi vừa mới bắt đầu đã phải phá hủy như vậy à? Nghĩ đến tương lai thê thảm, tôi không dám phản bác: "Anh nói bậy bạ gì đấy, cuộc sống của tôi tuyệt vời biết bao! Nếu không phải mấy thứ quỷ quái các người quấy rầy không yên thì sao nhà tôi lại biến thành thế này? Sao anh không chịu tha cho tôi, tại sao còn muốn kéo người vô tội xuống nước?"
Đột nhiên tôi nghĩ tới dáng vẻ của Ngụy Minh trước khi tự tử, tôi biết chắc là anh ta không phải người hiền lành gì! Từ sau khi miếng ngọc trắng xuất hiện thì mọi thứ đều thay đổi, dù ở đâu cũng có cảm giác lộn xộn rối rắm:"Tôi hỏi anh, Ngụy Minh bị anh giết đúng không?"
Tôi giận dữ bực bội gào lên lời trong lòng, đánh chết tôi cũng không tin cái chết của Ngụy Minh không liên quan đến anh ta. Vì bản thân mình thì có thể xem mạng người như cỏ rác à? Thật đáng ghét!
Tôi đạp anh ta một cước rồi liều mạng chạy ra ngoài cửa. Bây giờ ba mẹ chính là hy vọng sống của tôi, tôi dùng hết sức xoay chốt cửa nhưng cửa vẫn không nhúc nhích, tôi sốt ruột đến toát mồ hôi lạnh.
"Hừ! Ta khinh thường cái loại đó! Đây chỉ là bắt đầu, sau này sẽ còn nhiều người hơn nữa!" Anh ta hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh, lạnh nhạt giống như những thứ này đều không liên quan gì đến mình.
Tôi quay đầu nhìn anh ta một cái, liên tục xoay chốt, đập cửa, la lên cầu cứu! Nhưng dù gào to đến nỗi khàn giọng, đập đến nỗi đau tay cũng không thấy ba mẹ tới. Tôi biết đây cũng do anh ta giở trò quỷ, tuyệt vọng trượt ngồi xuống đất nhìn anh ta.
Anh ta nằm nghiêng trên giường tôi, chân dài co lại, chống đầu, ngón tay gõ có tiết tấu, đôi mắt màu hổ phách liếc tôi, thờ ơ nói: "Ồn ào đủ chưa?"
Tôi cắn môi, ép buộc mình tỉnh táo lại! Nhớ đến lời bà nội từng nói là mọi việc đều có lý do. Anh ta dây dưa tôi chỉ vì đã là vợ chồng, nhưng bốn năm qua không hề có một chút bóng dáng của anh ta mà bây giờ lại xuất hiện ra, rốt cuộc vì sao?
"Ai cần anh lo!" Tôi trợn mắt nhìn anh ta một cái hỏi: "Rốt cuộc anh muốn sao?"
Chớp mắt, anh ta biến mất trên giường, xuất hiện trước mắt tôi.
Cổ tôi co rụt mạnh, tim đập rộn lên, phổi cũng trống rỗng vì sự xuất hiện của anh ta: "Anh muốn hù tôi chết mới hài lòng đúng không! Này, nói thẳng đi, muốn làm gì hả?"
Ngón tay lạnh như băng nâng nhẹ cằm tôi, cần can đảm rất nhiều mới dám đối mặt với đôi mắt màu hổ phách kia, tôi nghiêng đầu né tránh! Anh ta im lặng một lát rồi nói: "Không muốn chết thì tự chăm lo cho bản thân thật tốt, cô không nên tham gia vào chuyện của thôn Hà! Ngoài ra, thứ ở đâu gặp bất kỳ chuyện gì không may thì chắc chắn ta sẽ giết cô không thương tiếc."
Đầu ngón tay của anh ta chỉ bụng tôi, sát khí hoàn toàn chân thực.
Tôi sờ bụng mình, nghĩ đến việc anh ta giấu thứ gì bên trong thì chán ghét muốn ói: "Này, cái thứ gì..."
Không đợi tôi hỏi xong, anh ta lại biến mất trước mắt tôi một lần nữa.
Lời anh ta để lại trước khi đi làm tôi rất chú ý, thứ trong bụng, chẳng lẽ là chỉ thứ đó?
Tôi có kinh lần đầu vào năm mười ba tuổi! Nhưng khi mười bốn tuổi, dường như sau đêm đó tôi vẫn chưa đến chu kỳ kinh nguyệt lần nào. Cho đến nay tôi vẫn không cảm thấy có gì kỳ lạ nhưng ba mẹ lại căng thẳng hết sức.
Sau khi chuyển đến thành phố này, ba mẹ thường xuyên đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, các bác sĩ đều nói cơ thể tôi không có vấn đề gì nên lúc đó coi như không có gì.
Khi đó tôi không hiểu chuyện nên cũng không biết chu kỳ kinh nguyệt có ý nghĩa gì đối với phụ nữ, bây giờ nghe nhiều gặp nhiều nên tất nhiên cũng đã biết đó là gì.
Mỗi khi bạn học xúm lại nói đến việc mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt đau đớn như thế nào, khó chịu ra sao thì tôi lại không có cảm giác gì, bởi vì tính cách cổ quái, không thích tiếp xúc với người khác nên sau lưng tôi, bọn họ đều gọi tôi là cô gái đá, là quái thai cái gì, trong lòng tôi rất khó chịu nhưng cũng không biết tại sao mình lại khác mọi người.
Việc không có chu kỳ kinh nguyệt vẫn giống như xương cá kẹt ở cổ ba mẹ, khổ không thể tả.
Bốn năm không có kinh, tôi cũng không phải là mẹ Na Tra, sao có thể mang thai chứ!
Nghĩ tới đây, tôi gõ gõ đầu cảnh cáo mình không nên suy nghĩ bậy bạ, tôi mở mắt nhìn trần nhà cầu nguyện tên kia đừng xuất hiện nữa.
Đầu óc mơ màng, cố chịu đến lúc trời sáng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó là cơn buồn ngủ ập tới. Khi tôi cuộn tròn sắp ngủ thì mẹ đẩy cửa bước vào: "Ngoan Bảo, tỉnh chưa?"
Tôi trả lời qua loa, có thể cảm giác được là mẹ ngồi xuống ở mép giường, dịu dàng vuốt tóc tôi và nói tiếp: "Ở quê có chút việc, ba và mẹ quay về xem sao. Sắp thi đại học rồi, nếu không có chuyện gì thì con quay về lớp học đi!"
Vừa nghe ba mẹ phải về thôn Hà, tôi lập tức tỉnh hồn!
Tối hôm qua tên kia vừa nói là không muốn tôi tham gia vào chuyện của thôn Hà, hôm nay ba mẹ phải trở về quê quán, tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ không phải anh ta đến cố tình gây sự mà để nhắc nhở à? Tại sao?
Mặc kệ là thật hay giả, tôi nghĩ tên kia không có lý do gì lừa tôi. Tôi vừa xuống giường mặc quần áo vừa chạy tới kéo lại mẹ đang chuẩn bị rời đi. "Con đến trường ngay bây giờ, trước khi con quay về thì ba mẹ ở nhà đợi con được không?"
Mẹ nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm, sau đó nở nụ cười dịu dàng với tôi."Con bé ngốc, ba mẹ chỉ về nhà xem thử, sẽ về rất nhanh, con cứ yên tâm."
Không có cách nào giải thích cho mẹ về chuyện tối qua, cũng tức giận bà ngoan cố. Tôi kéo mạnh bà và la to: "Mẹ, mẹ tin con một lần được không? Ở quê có chuyện gì mà hai người buộc phải chạy về như vậy chứ? Dù sao, trước khi con quay lại thì ba mẹ cứ ở nhà đợi con! Không được đi đâu hết!"
Giờ phút này, tôi biết thái độ của mình quá kém nhưng tôi buộc phải quay lại trường học để xác nhận một chuyện.
Mẹ im lặng, dáng vẻ của bà làm tim tôi căng lên, bà có chuyện gạt tôi: "Ở Quê xảy ra chuyện gì đúng không ạ?"
Mẹ gật đầu một cái, bà cầm tay tôi an ủi: "Con sắp thi đại học, ba mẹ không muốn chuyện này ảnh hưởng đến con nên định đợi con thi đậu mới nói."
Dự cảm xấu tràn ra trong lòng tôi, chuyện lớn gì sẽ ảnh hưởng đến việc tôi thi vào đại học? Rốt cuộc ở thôn Hà đã xảy ra chuyện lớn gì?
Càng sợ lại càng muốn biết sự thật! Không biết có phải tên kia làm lòng tôi nổi lên phản ứng hóa học hay không, tôi lại càng muốn biết rõ rốt cuộc sau những lời nói của anh ta ẩn giấu những gì.
"Mẹ, dáng vẻ của mẹ thế này làm sao con có thể yên tâm học tập, mẹ cứ nói cho con biết là chuyện gì đã xảy ra ở quê?"