CHƯƠNG 38: TRONG XÁC GIẤU BÀO THAI
Trần Tú Tài vẫn đứng ở bên cạnh, không có ý giúp đỡ.
Tôi đứng ở đằng xa nhìn anh ta, nhận ra một điều khá thú vị. Sau khi anh ta ta xuất hiện, anh Bạch chưa từng liếc mắt nhìn anh ta, mà anh Hắc thỉnh thoảng lại liếc anh ta một cái, hai anh em này một nóng một lạnh bổ sung nhau, anh Hắc hình như nhìn xa hơn anh Bạch một chút, nên không có định kiến gì với tên tiểu tử thối này, chắc có gì đó hơi bất thường.
Người như tôi, không có nghi ngờ gì với người khác, cũng không ngốc, nhưng nếu so với người thông minh, thì không bằng. Ánh mắt anh Hắc nhìn người khác có hơi khác thường, nhưng ánh mắt này tôi từng thấy ở phán quan. Thế nên, tôi có hơi không hiểu, bằng này tuổi rồi tôi vẫn chưa thấy có người chết nào muốn cãi tay đôi với người sống cả.
Ông ba càng đào sâu, càng đào ra nhiều đất màu đỏ, nhìn từ xa giống như máu vậy.
Chời ạ! Trong đất có máu, đại hoạ rồi!
Ông ba dừng tay, không dám tiếp tục đào nữa, lúc này Trần Tú Tài đã đến bên cạnh, không nhanh không chậm nói: “Ông ba, sợ rồi à?” “Làm cái nghề này, sao có thể sợ. Đầu treo trên thắt lưng mà làm việc. Nếu sợ thì sao có thể làm việc được!” Ông ba không quan tâm sự chế giễu trong lời nói của Trần Tú Tài, bỏ chiếc xẻng Lạc Dương xuống, thắp một nén nhang. “Vậy đây là chuyện gì vậy?”
Ông ba yên lặng thắp nửa nén nhang, mới chậm rãi nói: “Trước đây nghe nói có con gái của một nhà địa chủ sau khi bị thổ phỉ giết hại thì vứt xác nơi đồng hoang, lúc đó nghe các tiền bối nói, đã cử người đi tìm rất lâu nhưng không tìm thấy xác, nghi là bị thú dữ trong rừng ăn thịt rồi, không có kết cục tốt! Chậc, theo lí mà nói xác của mẹ con đó phải bị chôn ở trong rừng, sao có thể bị chôn ở đây?”
Trần Tú Tài cầm xẻng đào tiếp, tôi lại gần nhìn, phát hiện trong đất không phải là máu, mà là những mảnh vải màu đỏ. “Ông ba Mạc là “thầy cúng”, nhà họ Mạc lại là “nhà ngoại cảm” có tiếng trong ngành này, ông tất nhiên sẽ tin truyền thuyết này là có thật, tính mà xem, từ khi cô gái đó chết đến nay không tới 70 80 năm đúng không.”
Nói xong, Trần Tú Tài lại đào một xẻng xuống, cộc một tiếng, đụng phải một thứ gì đó. Ông nheo mắt, lạnh lùng nói: “Chuyện này, sao cậu biết rõ vậy? Cậu cũng họ Trần, chẳng lẽ, cậu cũng là người trong thôn này?”
Trần Tú Tài cười cười, đổi vị trí tiếp tục đào, không lâu sau, đất đã bị đào lên hết, lộ ra sự thật bên dưới.
Dưới lòng đất bao bọc một người phụ nữ, da dẻ mịn màng, trong sắc trắng còn có chút hồng hào, không giống người chết tí nào.
Trên trán của người phụ nữ dán một tấm bùa quỷ, mặc quần áo thời Thanh, sắc mặt trắng bệch, hai tay đặt trước ngực, trong tay cầm một tấm khăn tay màu trắng, đỏ một mảng.
Chuyện ông ba nói, tôi cũng từng nghe được ở chỗ bà tổ, sự thật hai người nói rất khác nhau, chỉ là bà tổ nói chuyện này xảy ra một trăm năm trước, cách năm mà Trần Tú Tài nói khoảng 20 30 năm.
Nếu hai người nói là cùng một chuyện, người phụ nữ đó chính là con gái nhà địa chủ.
Gió thổi bay tấm bùa quỷ cũ nát trên mặt thi thể, lộ ra nửa gương mặt của cô. Cô có một gương mặt xinh đẹp cổ điển, mày liễu, mũi nhỏ, miệng hoa đào chúm chím, tôi nghĩ cô ta cũng có đôi mắt đẹp, đáng tiếc là đôi mắt ấy đã nhắm lại.
Vài nông dân đi qua sau lưng bọn tôi, trong đó có một ông lão mọc râu tới chào hỏi với ông ba, những người còn lại dừng bước, hiếu kỳ mà nhìn sang bên bọn tôi.
“Đừng vào ruộng nữa, đã xảy ra chuyện lớn rồi!” Ông ba âm trầm trả lời.
Mấy người nhìn vào trong hố, bỗng sợ đến ngã nhào, “Ông ba, đây, đây đang chôn người chết!”
Ông ba vừa vực người dưới đất dậy, vừa mất khống chế nói: “Đứng dậy, dậy hết cho tôi, gọi tất cả mọi người tới đây, càng nhanh càng tốt!”
Trong ấn tượng của tôi, ông ba là người dù trời có sập xuống, cũng chống đỡ được mà không lo lắng gì, từ lúc nào ông đã hoảng loạn thế này. Tôi vô thức lùi ra sau hai bước, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân từ đằng xa.
Trong chốc lát, người trong thôn đã đến đủ, vây xung quanh chiếc hố, ai cũng không ngờ rằng con đường mình hay đi qua lại chôn thi thể.
Ông ba dẹp yên tiếng ồn, thấy mọi người đến đủ rồi mới hắng giọng nói: “Những người trên 70 tuổi, mời bước ra đây.”
Mấy người già chống gậy, miệng lưỡi không nhanh nhạy bước ra.
Ông ba để người hầu đỡ người già xong, sau đó nói: “Mấy chục năm trước, có cô con gái của một địa chủ bị thổ phỉ cưỡng hiếp chết, lúc đó chưa tìm được thi thể, tôi muốn hỏi mấy vị già làng, chuyện này mấy vị còn nhớ không? Nếu tôi không lầm, thi thể nữ này là con gái của địa chủ, cô ta tại sao lại bị chôn ở đầu thôn?”
Vài vị trưởng lão nhìn xong đều lắc đầu, không nhớ rõ chuyện năm đó nữa.
Ông ba dẵm dẵm chân nhảy vào trong hố, xé y phục của thi thể, lộ ra cái bụng bị moi ra.
Đầu tiên tôi còn thấy cách làm này của ông ba không được văn hóa cho lắm, nhưng khi nhìn thấy cái bụng bị moi ra kia, tôi quay người nôn mửa.
“Mấy vị nghĩ kĩ một chút, người phụ nữ này đã hóa thành ác quỷ, bây giờ thứ trong bụng cũng đã chạy ra ngoài, lúc này mấy vị còn muốn giấu nữa, đợi thứ đó tìm đến cửa, thì đừng đến tìm tôi.” Ông ba buông lời đe dọa, ông nhìn chằm chằm mấy vị già làng trước mặt, trong mắt lóe ra tia sáng.
Nôn xong, tôi mới lấy lại sức. Thật sự không phải là tôi nhát, thật sự rất buồn nôn!
Bụng của người phụ nữ kia giống như vừa bị người ta moi ra, máu tràn trề ngấm vào đất, lục phủ ngũ tạng bên trong đều bị móc hết không còn gì, chỉ còn lại cái vỏ trống không, trong máu còn có con vật màu trắng, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn!
Tôi dựa vào tường, thở dốc, mắt nhìn thấy trên triền núi có một người đang đứng, nhìn dáng vẻ như 70 80 tuổi, hay tay khoanh đằng sau, đôi chân có lực, thẳng eo, vừa nhìn đã biết là một người già thường xuyên luyện tập.
Người già trong thôn đã đứng ra hết rồi, sao ông ta vẫn đứng ở đó không xuống?
Ông ta dường như nhận ra tôi đang nhìn ông ta, sau khi nhìn lại tôi thì chắp hai tay rồi vội rời đi, trông rất lo lắng vội vã.
Tôi chọt chọt người dân bên cạnh hỏi: “Ông già đó là ai? Sao tôi chưa từng thấy mặt?”
“Đó là Trần tứ gia, sắp 100 tuổi rồi, rất ít khi ra ngoài.”
Tôi nhìn về nơi ông lão đi mất, cũng không nghĩ nhiều. Ông ba hỏi hết tất cả người già trong thôn rồi, cũng không hỏi ra được gì. Hết cách, ông chỉ đành mang xác người phụ nữ về nhà an táng.
Vài ngày gần đây, tôi càng cảm thấy từ đường của nhà mình dựng lên là để chôn người chết. Linh đường đặt quan tài ông nội trong từ đường vừa được dọn, chưa được một ngày, đã chuyển vào một cỗ thi thể mới, đây là chuyện gì vậy?
Ở đầu thôn, tôi đã nôn sạch ra rồi, bây giờ cái xác này lại chuyển đến trước mặt tôi, tuy rằng đã đắp vải trắng, nhưng cái xác ở bên dưới đã làm tôi quá ám ảnh, bây giờ chỉ cần nhắm mắt hình ảnh cái xác đã hiện lên trước mắt, sau đó sẽ tiếp tục chạy đến góc tường nôn thốc nôn tháo.
Hai anh em Hắc Bạch ở đằng sau luôn quạt rồi hầu hạ cho tôi. Tôi ngồi ở chỗ xa, không dám lại gần căn phòng đó nửa bước.
Trần Tú Tài vắt chân lên bàn, lắc lư cái ghế, bên cạnh đặt một thi thể của ác quỷ, anh ta lại chẳng quan tâm chút nào, thấy cái dáng vẻ không tim không phổi của anh ta, tôi thật muốn đến móc tim anh ta ra xem tim anh ta rốt cục có màu gì. Người này chắc chắn là tên tâm lý biến thái, đầu óc không bình thường. Ông ba châm điếu thuốc, mấy hôm nay, ông hút thuốc rất nhiều. Trần Tú Tài mới chỉ hơi nhắc một chút, ông ba đã chạy ra đầu thôn đào ra thi thể. Đúng là liệu sự như thần! Tôi tò mò hỏi: “Ông ba, sao ông biết ở đầu thôn có chôn thi thể vậy?”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!