Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 285: BUÔNG THẢ MỘT LẦN THÌ CÓ SAO




Dáng vẻ nghiêm túc của Quỷ Vương Dạ Quân khiến tôi cảm thấy bề ngoài việc này không có cách nào để xoay chuyển, anh nghiêm túc nói: “Không có khả năng này, ông ấy là Thiên Đế có khả năng nhìn thấu mọi sự vật. Giấu diếm sẽ làm sự việc càng tệ hơn!”

Tên chết tiệt nói như thế, vậy Nghiên Phi thật sự không cứu được rồi.

“Nếu như em đã hỏi, vậy thì nói thử xem, em nghĩ thế nào?”

Tôi không ngờ anh sẽ hỏi ngược lại, trong lòng dằn vặt rất lâu, vẫn chẳng có cách nào nói ra lời để anh không trị tội chết Nghiên Phi, thế nên lại hỏi ngược lại lần nữa: “Nghiên Phi mang thai rồi gả cho anh, vì sao anh không giết cô ấy?”

Quỷ Vương Dạ Quân cười nhạt một tiếng, nói: “Nếu như cô ta không nói, thì ta bắt buộc phải trị cô ta tội chết, nhưng trước nay cô ta chưa từng giấu giếm ta, vì thế ta sẽ không tuyệt tình với cô ta! Đây dù sao là việc khiến Đế Vương nhục nhã, đứa trẻ tuyệt nhiên không thể giữ được, ít nhất ta vẫn có thể giữ lại mạng sống cho cô ta.”

Thật không ngờ rằng tên chết tiệt làm việc lại có tình người như thế, nhưng Thiên Đế lại không nghĩ như vậy. “Ý của Thiên Đế thì sao?”

Quỷ Vương Dạ Quân cười ha ha, dùng mắt như nhìn Tiểu Bạch nhìn tôi, nói: “Ý của Thiên Đế chẳng phải em đã biết rồi sao? Ông ta sẽ để tôi giữ lại miệng sống sao?”

Haiz! Được thôi!

Các người đều là người thông minh, chỉ có mình tôi ngu ngốc được chưa!

Tôi không cam tâm nghĩ, sau đó thuận nước đẩy thuyền nói: “Nếu như anh đã biết thì dứt khoát giết Nghiên Phi là được rồi! Dù sao thì anh không làm, ông ta cũng sẽ làm! Việc này vốn đã chẳng vẻ vang gì, anh cũng từng nói Thiên Đế là người chú trọng hình thức, thể diện của ông ta, đương nhiên là sẽ không để Nghiên Phi sống rồi!”

Quỷ Vương Dạ Quân im lặng, dưới ánh mắt thâm trầm của anh, tôi cảm thấy ngay cả tay tôi cũng không dám buông, ánh mắt anh nhìn tôi rất xa lạ, khiến tôi có chút bất lực cùng hối hận! Thật sự không nên nói ra, nhưng mà làm khó tôi quá mà!

Nghiên Phi là một người không đáng chết! Một người là người đàn ông của tôi, muốn anh dùng cuộc đời làm cái giá đi cứu một người phụ nữ rất xa lạ đối với tôi, tôi không thể đồng ý! Haiz, thật khó lựa chọn! Tôi không muốn làm cái mặt đen này, Thiên Đế đáng ghét, vì sao cứ nhất quyết bắt tôi làm người xấu, đẩy tôi vào cái hố bất nghĩa, thật là khiến người ta cmn đau mà!

Rất lâu sau, Quỷ Vương Dạ Quân mới nói: “Ta không quan tâm ông ta nói gì với em, đồ ngốc như em cũng nghĩ đến việc đẩy người khác vào chỗ chết, vì sao? Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?”

Lời này khiến tôi nói tiếp thế nào đây, tôi không tiếp nổi nữa rồi! Chỉ có thể thuận miệng nói: “Chẳng có vì sao gì hết, chỉ là đang nghĩ, có phải anh thích Nghiên Phi đó rồi, mới nguyện ý đắc tội Thiên Đế, cũng không muốn giết cô ấy mà thôi.”

“Ta không giết cô ta, không phải vì ta thích cô ta, mà là sợ em sẽ làm trái lại với tâm mình, làm những chuyện không bằng lòng! Nếu như em thật sự hy vọng cô ta chết, ta có thể giết cô ta, chỉ cần không phải là vì em muốn thoát khỏi ta mà làm như vậy là được!”

Nghe anh nói như vậy, trong lòng dậy lên một cảm giác đau lòng, buồn bã tựa như bị anh nhìn thấu mọi tâm tư vậy.

Khi Thiên Đế muốn tôi khuyên tên chết tiệt giết chết Nghiên Phi, ông ta hứa rằng sẽ miễn trừng phạt tên chết tiệt ở nhân giới, lúc đó tôi chỉ nghĩ, nếu như trước nay tên chết tiệt ngày ngày không ở bên tôi, như vậy tôi cũng có thể theo thời gian dần dần buông bỏ anh, rời xa anh! Nhưng, tôi thật sự không thể ngờ, anh lại vì ý nguyện của tôi mà thay đổi chủ ý, cũng thuận theo ý tôi đi giết người, chỉ để cho tôi không có ý nghĩ thoát khỏi anh.

Vì sao chứ?

Tôi muốn biết đây là vì sao chứ? Anh làm như vậy là vì yêu sao?

Suýt nữa tôi đã hỏi ra miệng rồi, nhưng lại cảm thấy hỏi một người đàn ông có yêu bạn hay không thật là ngu ngốc! Tên chết tiệt lại không phải người hiện đại, ở thời đại đó của anh có thể đến tận đêm tân hôn mới biết vợ mình trông như thế nào, nếu như tôi hỏi anh như vậy, nhất định sẽ khiến anh cảm thấy tôi là một người phụ nữ nông cạn. Từ quan niệm cũ của anh mà nói, tình cảm đều là xây đắp nên, không có tình cảm cũng sống như vậy, ai sẽ hỏi anh có yêu hay không chứ!

Haiz, trong đầu thật rối!

Tôi cảm thấy tôi thật sự đã trúng độc của anh, rốt cuộc nên làm thế nào, nghĩ không ra lý do vì sao!

Nghĩ lại những người vì người đàn ông mình yêu đó, làm đủ mọi chuyện xấu, bị người ta chửi mắng cũng chẳng sao. Tôi vì tên chết tiệt làm người ác một lần thì có sao?

Nếu như tôi chưa từng nghĩ đến việc muốn sống cả đời cùng anh, thì cũng không muốn nhìn thấy rơi vào tình cảnh thê thảm! Đây là lời thật lòng, tôi không muốn nhìn thấy anh mất đi tất cả, đây chính là sự thích thầm của tôi dành cho anh, vì anh, tôi sẽ làm một người xấu, chỉ cần anh sống tốt, sợ gì kết cục của tôi sẽ giống như Điền Linh Nhi cũng chẳng sao, dù sao cũng chẳng ôm ấp mong ước cao xa gì với tương lai nữa, ít nhất có thể bảo vệ anh bình an!

Đấu tranh nội tâm giống như hai bản thân khác nhau đang vật lộn vậy, khiến người ta đau đớn, tôi nhìn tên chết tiệt, bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, quan niệm, thấu hiểu gì đó đều là shit chó, trước mắt có thể ở bên nhau là được rồi! Cho dù là sau này, tôi vẫn sẽ vì người trong lòng của anh mà mất đi anh, thế thì có sao? Đến lúc đó hẵng nghĩ vấn đề này, chỉ cần trong lòng anh có tôi, có lẽ tôi có thể hạ thấp lòng tự tôn của bản thân, có lẽ

Làm người vẫn là chỉ nhìn thấy trước mắt có thể sống tốt thế nào, đời này tôi chưa từng làm ra việc gì xấu, lần này để tôi buông thả một lần đi!

Cùng Quỷ Vương Dạ Quân đến dinh cơ của Vĩnh Hiên, biết được hai người đều không ở đó, tra hỏi thì biết Vĩnh Hiên đang xử lý công vụ, Mạc Thư Nhiên ở bên cạnh không rời nửa bước, bừng bừng khí thế anh ở đâu cô ở đó.

Khái niệm ban đầu của tôi đối với địa phủ chính là kiểu miếu thờ nhỏ hoặc là giống như nha môn, nhưng đi đến đằng trước mới biết thứ gọi là địa phủ bắt giữ hồn phách lại là một tòa đại điện hùng vĩ, một bậc thềm rất dài thông đến cửa điện, hai bên bậc thềm toàn là nhà lao bắt giữ hồn phách, trên đại điện rành mạch viết ba chữ lớn, Điện Trừng Phạt. Có chút giống trong viện kiểm sát của chúng ta, nơi tòa án trang nghiêm mà tĩnh lặng!

Bước lên bậc thềm, tôi không biết tại sao lại cảm nhận được một tia sợ hãi, bên cạnh toàn là quỷ thần chưa xét xử định đoạt, một vị mặt sắt vô tư ngồi trên một bậc thềm khác, thủy hỏa phán quan lạnh lùng không chút biểu cảm.

Quỷ Vương Dạ Quân đi đến đâu, đều có người quỳ bái kiến, cũng ngang như nhận được sự tôn kính của con người, có quỷ tùy thân quen biết tôi sẽ chào hỏi, nhưng có những quỷ tùy thân chưa từng gặp tôi, sẽ lờ tôi đi, giống như hai vệ sĩ trước cổng vừa rồi vậy, họ chính là như vậy.

Thân phận nhận được sự tôn kính của con người, tôi vốn không để ý, đi đến trên sảnh điện, Vĩnh Hiên ngồi ở đó lật giở sách vở, Thanh Minh đang tra hỏi yêu ma quỳ ở dưới.

Mạc Thư Nhiên liếc mắt phát hiện ra chúng tôi, kinh ngạc gọi: “Chị Thất Thất!”

Vốn dĩ đã dọa yêu ma hồn vía lên mây, bị cô ấy gọi như vậy, nhất thời kinh ngạc, tam hồn bất định, suýt nữa chết trên đại điện.

Nhiệt tình gọi người khác thế này có chút ngượng ngùng, tôi đứng ở đó nhận lễ bái kiến của Vĩnh Hiên và Thanh Minh. Dường như mỗi lần họ nhìn thấy tôi đều sẽ nói một câu xưng hô trước, sau đó hành lễ gì gì đó, thật sự khiến người khác không tự nhiên, nhưng tên chết tiệt bên cạnh lại nhận rất tự nhiên, không có một chút nào dáng vẻ quẫn bách như tôi.

“Tôi là đến thăm Thư Nhiên, các người cần làm gì thì cứ làm đi! Không cần để ý tôi!” Làm lỡ việc của bọn họ, tôi rất áy náy.

Hai người nhìn về phía tên chết tiệt, thấy anh vẫy tay liền lui về chỗ cũ, tiếp tục xử lý những yêu ma đó.

Nhìn thấy những nhà lao đầy quỷ đó, tôi ước tính phán quan của địa phủ này thường ngày nhất định bận rộn đến không thể thoát ra.

Thư Nhiên bước lên ôm lấy tôi, nũng nịu hỏi: “Cha mẹ em còn làm loạn không? Em đã truyền mộng cho họ, nói là em ở đây rất tốt, để họ đừng đến làm phiền hai người!”

Tôi liếc Vĩnh Hiên, nói: “Chị biết em sống tốt, họ cũng không làm loạn nữa, đều về rồi.”

Điện Trừng Phạt là nơi nào chứ, không nói cũng hiểu, Vĩnh Hiên có thể đưa Thư Nhiên đến đây, có thể thấy anh ta tốt với em ấy thế nào! Em ấy không hiểu chuyện như cô Hai, có thể được Vĩnh Hiên bao dung tất nhiên cũng khiến người khác yên tâm hơn.

Mạc Thư Nhiên nhìn về hướng Quỷ Vương Dạ Quân thè lưỡi nói: “Anh rể, anh đừng trách em đến đây nhé! Em chỉ lo lắng Vĩnh Hiên ở ngoài tìm nữ nhân, câu dẫn hồn của anh ấy đi mất, một mình em đáng thương biết bao nên mới đi theo đến đây, có phải anh không vui không?”

Lời này vừa nói ra, tôi cảm thấy nội tâm lúc này của tên chết tiệt sụp đổ rồi, chỉ là anh mang mặt nạ nên không nhìn thấy được biểu cảm, nên tôi mới chắc chắn là một gương mặt cứng nhắc, bị đứa vô tâm Mạc Thư Nhiên làm cho buồn phiền. Hồi lâu, anh mới nói: “Định lực của Vĩnh Hiên không tồi, cô hoàn toàn có thể yên tâm! Anh ta sẽ không tùy ý bị đâu, nếu như cô không thấy vô vị thì cứ đến, ở đây cũng chẳng có việc gì để làm đâu.”

Ánh mắt của Mạc Thư Nhiên lấp lánh lên. “Thật sao, anh đồng ý rồi! Anh rể, vừa rồi anh đến, mặt Vĩnh Hiên đều bị dọa trắng bệch rồi, sợ anh tức giận!”

Quỷ Vương Dạ Quân trầm mặc nói: “Thực sự không đồng ý, nhưng niệm tình cô gọi một tiếng anh rể, ta sẽ đồng ý để cô đến!”

Ai muốn có một cô vợ như này, sợ là cả đời đều phải sống trong bóng tối lo nghĩ, tôi bắt đầu lo lắng cho ngày sau của Vĩnh Hiên.

Rời khỏi Điện Trừng Phạt, tôi thuận đường đến thăm cô Hai, cô càng trầm ổn hơn Thư Nhiên nhiều, sau khi gả cho Thanh Minh, tôi càng cảm thấy cô giống con gái cổ đại không ra khỏi nhà một bước, chỉ còn lại một thiên địa nhỏ dịu dàng hiền thục.

Bởi vì có tên chết tiệt ở đây, cho nên chúng tôi không nói chuyện quá nhiều, chỉ hy vọng sau này cô Hai có thể giao lưu nhiều hơn với Thư Nhiên, tránh việc cứ vô vị ở mãi đây, có thêm một lớp thân thích, cũng có sự chăm sóc lẫn nhau gì đó, liền rời khỏi dinh cơ của Thanh Minh.

Vốn muốn về nhân giới, ai biết tên chết tiệt cản tôi lại nói: “Ta nhớ trước kia em nói muốn đến hồ Hoa Thanh phải không?”

Tôi cười khan hai tiếng nói: “Có sao? Hình như anh nghe nhầm rồi, tôi không nói muốn đi, anh xem trời sáng rồi, chúng ta vẫn là nên trở về đi!”

Quỷ Vương Dạ Quân cũng bắt chước tôi cười khan hai tiếng nói: “Lời nói ra rồi làm sao có thể thu về! Nương tử không cần tự lừa mình!”

Không đợi tôi có phản ứng, bốn phía tối đen một mảng, lập tức chúng tôi đến bên hồ Hoa Thanh.

“Trời ơi, suýt nữa tôi quên mất, anh rõ ràng có thể hô một tiếng là có thể đến được nơi cần đến, vừa rồi vì sao đưa tôi đi đường tìm Thư Nhiên chứ! Anh có biết đi nhiều đường như thế, con người rất mệt không.”

“Chẳng vì sao cả, chỉ là muốn đưa em đi làm quen với môi trường ở đây, hơn nữa đi bộ cùng ta không tốt sao?”

Đây!

Lời của anh khiến tôi không còn gì để nói, thực ra có thể sánh vai cùng anh đi như vậy, cảm giác quả thật rất tuyệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK