Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 47: VỤNG TRỘM




CHƯƠNG 47: VỤNG TRỘM

Thêm một trận sóng tình nữa, cuối cùng hai người cũng bước vào giai đoạn kết thúc, lúc này tôi mới từ từ ló đầu ra nhìn!

Đệch!

Tôi vốn nghĩ mọi thứ đã kết thúc, ai ngờ Liêu Khả Hân đang quỳ trên mặt đất, hơi ngửa đầu lên, trong miệng ngậm... Ôi chúa ơi, vậy mà tôi lại nhìn thấy cô ta đang ngậm cái mông trắng mởn của Phùng Ninh, còn cả tiếng kêu của anh ta nữa, ồ, không! Không được rồi, tôi muốn nôn rồi!

Tôi bụm miệng nằm rạp trên mặt đất, muốn chạy trốn, nhưng cổ áo sau bị ai đó nhấc lên, khiến cổ tôi bị mắc kẹt: “Còn chưa xong chuyện sao lại bỏ đi rồi, xem tiếp đi!”

Tên chết tiệt nói mát bên tai tôi, dường như anh không có ý định buông tay, cũng không muốn thi triển y thuật cho tôi rời khỏi đây! Tôi huơ hai tay, nếu như anh không buông tay ra, tôi sẽ nghẹt thở chết.

"Đại, đại ca, buông, buông tay!" Tôi trợn trừng mắt, chắc anh sẽ không vì tôi nhìn trộm, xúc phạm đến điểm giới hạn đạo đức nên định giết tôi đấy chứ?

Dạ Quân buông lỏng tay, tôi hít lấy hít để không khí trong lành, tên chết tiệt này vẫn đúng là không tự hiểu, chẳng biết xin lỗi gì cả. “Cũng không phải tôi cố ý nhìn trộm đâu, ngược lại là anh, sao anh lại ở đây?”

“Giải thích sự thật, không có tác dụng gì. Dù sao bây giờ em cũng đã thấy rồi, không bằng nhìn hết rồi đi!”

“Sao cơ?” Tôi không còn gì để nói, vậy mà anh dám bảo tôi xem xong hãy đi. Chắc không phải tên này xuất hiện từ lúc bắt đầu rồi đứng đó thưởng thức phim hành đông đó chứ? Má ơi, lần này thì đúng là ngại thật.

Tiếp đó, tên chết tiệt không đi, tôi cũng không đi được, nói thật tôi cảm thấy Liêu Khả Hân và Phùng Ninh còn kính nghiệp hơn một số diễn viên hành động của Quốc đảo kia, tư thế độ khó cao nào đến tay bọn họ cũng không gì không làm được. Có rất nhiều động tác đều là thứ tôi hoàn toàn không thể hiểu và tưởng tượng ra được, cực hạn cơ thể con người vượt qua những gì mà tôi biết.

Da mặt tôi không dày như tên chết tiệt kia, anh cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, tôi cũng chỉ là lúc nghe thấy tiếng gào mất hồn của Liêu Khả Hân mới lén nhìn một cái, lúc đó Phùng Ninh thoạt nhìn có vẻ hơi kỳ lạ, tiếp theo đó đã nghe tiếng cậu ta nói: “Hình như là lạ, nơi đó của anh rất khó chịu.”

Liêu Khả Hân dừng động tác, nhìn chằm chằm Phùng Ninh mỉm cười quái lạ: “Khó chịu sao, bình thường mà, ai bảo anh làm dữ dội quá! Ha ha ha, được rồi, anh đi trước đi chốc nữa em sẽ đi sau.”

Phùng Ninh nhanh chóng mặc xong quần áo, anh ta nhíu mày đi xuống núi.

Liêu Khả Hân mặc quần áo, rồi sờ lên mặt, động tác kỳ lạ giống như đổi thành người khác: “Đồ vô dụng, có tý dương khí, chả đủ hút một phát!”

Nghe ý nghĩa của lời nói này thì ra là Liêu Khả Hân đang hút khí thuần dương của Phùng Ninh, vậy thì cô ta là quỷ sao? Không, không thể nào! Tôi là bạn học của cô ta đã ba năm, cô ta vẫn luôn bình thường mà, trừ khi...

Tôi lại nghĩ đến quỷ ảnh kia, tôi là vì theo nó nên đến nơi này, tiếp theo đó gặp phải Liêu Khả Hân và Phùng Ninh đang làm chuyện đó ở bên ngoài, nói như thế rất có thể Liêu Khả Hân đã bị quỷ năng nhập vào người rồi.

Chờ sau khi Liêu Khả Hân rời đi, tôi mới hiếu kỳ quay sang hỏi Dạ Quân: “Cô ta là bị quỷ nhập vào người sao? Lúc nãy cô ta nói hút dương khí gì đó.”

Quỷ Vương Dạ Quân gật gù: "Ừ! Cứ coi là như vậy đi! Quỷ kia dựa vào việc hút khí thuần dương của đàn ông để sống, chỉ những lúc cần nó mới nhập lên người ký chủ, nhưng thời gian không dài. Người phụ nữ kia đã làm rớt miếng ngọc bội trắng của ta, ta không giết chết cô ta là vì muốn tránh đánh rắn động cỏ."

Nói tới đây tôi mới nhớ lại lúc ngọc bội trắng rớt bể, tên chết tiệt chẳng có động tĩnh gì cả, lúc đó đang là giờ học, tôi cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại quả thật không giống với biểu hiện ngông cuồng tự đại của anh, thì ra phía sau còn có lý do này.

Chỉ có điều quỷ năng này vẫn còn tốt chán, ít nhất nó biết không thể hại người, không giống như một số quỷ nữ trong phim điện ảnh, những người đàn ông bị chúng hút dương khí toàn bộ đều chết sạch.

Bốp! Tên chết tiệt vỗ đầu tôi một cái, đau đến nỗi tôi muốn mở miệng chửi thề: “Em nghĩ gì thế? Em xem tất cả mọi người trên đời này đều ngốc như em à? Nó không giết những người đó là vì tránh tội hại chết người! Một khi nó hại chết người, địa phủ có thể theo quỹ tích tìm được nó. Chỉ có điều cũng xem như nó xui xẻo, mấy trăm năm rồi địa phủ vẫn không tìm được nó, ngược lại bị em đụng phải.”

Lời này là đang khen tôi hay là đang châm chọc tôi vậy, tôi nghe không ra! Dù sao cũng không có liên quan gì nhiều tới tôi, nếu đã tội phạm quỷ lẩn trốn bên ngoài tôi xem như hai mắt mình mù rồi, chẳng nhìn thấy gì cả.

“Được rồi, tôi cũng nên trở về đi học rồi.”

Tên chết tiệt ra tay cực nhanh, chụp cổ tôi. Có được kinh nghiệm lần trước lần này tôi lập tức nhảy ra hai ba bước, hét lên với anh: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân!”

Tên chết tiệt nghiêng đầu, cho dù anh đeo mặt nạ, tôi vẫn có thể cảm giác anh đang buồn rầu chuyện gì: “Em cũng mặc áo lót yếm?”

Ặc!

Được rồi! Vấn đề này cũng không dễ giải thích. Tôi là người rất khiêm tốn, vì vậy sau khi dậy thì vẫn luôn mặc áo lót yếm, như vậy có thể che giấu được bộ ngực khổng lồ, cộng thêm áo hoodie rộng thùng thình, từ bên ngoài thì ngực tôi chỉ hơi nhô lên một chút, sẽ không bị người khác chú ý, tránh bị quấy rối.

Lúc nãy khi tên chết tiệt tóm tôi, vừa hay túm phải dây buộc áo, vì vậy lúc anh ghìm cổ của tôi, tôi thấy khó thở: “Anh mới mặc áo lót yếm, tất cả họ hàng địa phủ của anh đều mặc áo lót yếm.”

Tên chết tiệt nhìn chằm chằm bộ ngực của tôi hồi lâu, sau đó không nói gì tiến vào trong ngọc bội trắng. Lần này tôi cẩn thận đeo lên cổ, lỡ như bị đập bể một lần nữa, khó bảo đảm anh sẽ không nổi khùng.

Vuốt ngọc bội trắng bóng loáng, tôi mới phát hiện vết hỏng đã không còn nữa, nó lại là một khối ngọc bội trắng đẹp đẽ không tì vết. Chậc chậc, nếu có thể bán đi thì tốt biết mấy.

Trước khi chuông reo, tôi đã trở lại lớp học.

Liêu Khả Hân gục xuống bàn, thoạt nhìn khí sắc của cô ta rất tệ, xung quanh cũng không phát hiện có dấu vết của quỷ ảnh, chắc có lẽ nó đi rồi.

Bà nội đã nói nếu người bị quỷ nhập hồn sẽ bị tổn hao không ít nguyên khí, tiếp tục kéo dài sẽ bị bệnh nặng, cuối cùng không trị được mà chết.

Dùng lời của tên chết tiệt mà nói, quỷ ảnh này xem như cũng rất thông minh, biết tiến biết lùi, chỉ cần không hại chết người thì sẽ không bị người của địa phủ phát hiện, đuổi bắt. Vì vậy từ lúc mới bắt đầu, nó đã không muốn giết người, chỉ là sau khi lợi dụng xong sẽ thay đổi vật chủ khác, tiếp tục dạo chơi ở dương gian.

Sau khi hết giờ học, lớp trưởng Lâm Vi đi đến trước mặt tôi hỏi: “Cậu có rảnh không? Tôi phải đến phòng y tế ngay, cậu mang giúp tôi bài kiểm tra này lên phòng hiệu trưởng nhé?”

Tôi muốn từ chối, chỉ có điều phát hiện sau khi tan học người trong lớp đều đã đi hết, trừ tôi và Liêu Khả Hân đang ngủ ra, cũng chỉ còn vài học sinh xấu đang làm ầm ĩ trong góc lớp, thế là tôi chỉ có thể gật đầu.

Lâm Vi và Liêu Khả Hân đều là những đứa bé lớn lên trong thành phố, nhưng tính cách khác xa nhau. Ngoại hình cô ấy bình thường, nhưng thành tích lại vô cùng tốt, luôn được thầy cô yêu thích, mấu chốt chính là cô ấy đối xử với người khác cũng rất chân thành, vì vậy ấn tượng của tôi với cô ấy cũng không tệ lắm.

Cầm lấy bài kiểm tra tôi đi lên lầu làm việc, tìm được phòng hiệu trưởng, tôi vừa muốn gõ cửa tiến vào thì nghe thấy những thứ không nên nghe ở bên trong.

Hôm nay là ngày gì vậy trời? Đi đến đâu cũng có thể nghe thấy những thứ không đâu. Tôi vô cùng lúng túng đứng bên ngoài cửa, đây là nên vào trong hay là không vào đây? Đương nhiên là không thể vào trong, nhưng nếu không vào trong thì bài kiểm tra trong tay phải làm thế nào đây?

Nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, tôi cảm thấy mình mới là người trúng tà.

Tiếng kêu gào của đàn ông trong phòng, sau đó truyền đến tiếng kêu rên như muỗi của phụ nữ. Có thể ở trong phòng hiệu trưởng đương nhiên chính là hiệu trưởng rồi, nếu không thì ai có gan lớn như vậy dám chạy tới phòng hiệu trưởng làm ra loại chuyện này.

Năm nay hiệu trưởng cũng sắp năm mươi tuổi rồi, vợ của ông ta cũng là giáo viên trong trường này, con cái đã mười mấy tuổi. Tuổi lớn rồi mà còn ngoại tình thì cũng thôi đi, thế mà còn dám ngang nhiên chọn hẳn người làm trong trường, thật sự không hiểu lão già này nghĩ thế nào nữa. Đột nhiên tôi tò mò không biết kẻ thứ ba này là ai nhỉ?

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK