Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 290: TÌM TIỂU QUỶ HỎI ĐƯỜNG




Tôi biết chuyện cần làm lần này rất nguy hiểm, tất cả mọi người nhất định phải cẩn thận nghiêm túc đối mặt, nhưng không đến nỗi phải một câu một chữ cũng không được nói. Chuyện phải làm là tâm trạng cũng cần thả lỏng.

Tôi muốn tìm người tán gẫu, nhưng Quỷ Vương Dạ Quân chính là loại hũ nút, nửa ngày không đánh rắm một cái. Tìm Trần Tú Tài, thôi quên đi, chưa kịp tới gần có khi tôi đã bị diệt rồi. Tìm Trương Hào, nhớ đến trước kia anh ta thổ lộ với tôi, tôi muốn tìm anh ta nói chuyện, phổi tên đó sẽ bị tức phát nổ. Còn dư lại chỉ có ông Ba, ông ấy đã lớn tuổi, chúng tôi không cùng một thế hệ, không có gì để tán gẫu. Hơn nữa bản thân ông Ba và lão già chết tiệt giống nhau, đều là cái hũ nút, nói ba câu đáp lại một câu là tốt lắm rồi, tán gẫu với ông ấy, tôi còn nhàm chán hơn.

Một đường im lặng bước đi, tôi nằm nhoài trên lưng lão già chết tiệt bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, mệt mỏi tôi chỉ muốn ngủ gà ngủ gật.

Bỗng nhiên, lão đầu chết tiệt dừng bước lại, tôi mở mắt ra phát hiện bốn phía vẫn là sương mù tràn ngập, không thấy rõ gì cả. Tôi chỉ nghe được tiếng gọi của Trần Tú Tài ở phía trước, nói là không tìm được đường, sau đó tôi cũng cảm giác được lão già chết tiệt bỏ tôi xuống khỏi lưng mình, kéo tôi đên chỗ Trần Tú Tài.

Kim chỉ nam trên la bàn không nghe lời xoay chuyển loạn xạ, hoàn toàn không chỉ ra hướng, còn tỉnh thoảng rung rung một chút, giống như cây kim có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Tôi vừa nhìn nhất thời cảm thấy không ổn, lần này ngay cả nơi chúng tôi đang đứng là nơi nào cũng không biết, còn tìm đường quay về thế nào được chứ?

Trương Hào tiến đến gần sư phụ mình cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Sư phụ, hay là chúng ta đợi chút nữa hãy đi? Sương mù dày như vậy rất khó tìm đường.”

Trần Tú Tài vỗ một cái lên trán Trương Hào nói: “Tên nhóc này cũng không nhìn xem bây giờ đã là lúc nào rồi, sương mù dày hơn nữa có thể kéo dài tới giờ này sao? Bình thường trong núi sương mù dày đặc, nhưng đến sau mười hai giờ trưa đều tan hết, bây giờ đã sắp 2h, sương mù vẫn dày như vậy, hiển nhiên là không bình thường. La bàn không thể sử dụng như bình thường là vì liên quan tới từ trường, xem ra huyệt mộ của chúng ta không xa nữa. Mọi người cẩn thận một chút, không biết kẻ giờ trò là Sờ Hiên hay chủ nhân của ngôi mộ này, con mẹ nó đều phiền phức.”

Trương Hào vuốt trán vô cùng đáng thương nói: “Sư phụ à, thầy đã nói không thể nói tục, thầy sao vậy?”

“Lúc muốn mắng thì mắng, không chỉ mắng còn muốn nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà hắn, hiểu không?” Trần Tú Tài trợn trừng mắt, xem ra là cuống lên.

Tôi cảm thấy Trương Hào rất đáng thương, liền nói theo: “Tôi nói anh có thể nói chút gì đó có ích không? Nguyền rủa có thể dùng cái rắm. Hãy nói chúng ta nên làm gì bây giờ đi, la bàn không có tác dụng, tiếp theo đi như thế nào?”

Trần Tú Tài suy nghĩ rồi nói: “Còn có thể thế nào nữa? Tìm quỷ hỏi chút thôi.”

Ạch.

Đề nghị này không khỏi cũng quá xá rồi, tìm quỷ hỏi, nói thật dễ dàng đơn giản, anh cho rằng loại thần tiên như thổ địa công công kia rất rảnh sao? Ngẫm lại đều cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng người này đúng là nói làm là làm ngay.

Trần Tú Tài nhặt một nhánh cây vẽ lên đất một vòng tròn, sau khi tiện tay cầm hai lá bùa quỷ dán ở trung tâm, anh ta bắt đầu ra vẻ thông thạo thì thầm gì đó.

Tôi không nghe được anh ta đang nói gì, có điều sau khi niệm chú nguyền rủa, phát hiện Trương Hào và ông Ba bọn họ đột nhiên nhìn về phía tôi. Đây là ý gì? Tôi bị bọn họ nhìn có chút sởn tóc gáy, có phải sau lưng tôi có gì đó không? Trời ơi. Nếu vậy còn nhìn cái gì? Giết đi nha, nhìn chằm chằm tôi như vậy quá dọa người rồi.

Tôi trừng Trương Hào một cái, trong mấy người này anh ta là người thành thật yếu đuối nhất, có điều người này cũng há miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi thật tức chết người.

“Em tới đây.” Lúc này, Quỷ Vương Dạ Quân ngoắc tay với tôi, tôi nghi ngờ chỉ mũi mình, đi về phía anh.

Tôi trông giống quỷ sao? Không giống mà, tôi đẹp hơn quỷ rất nhiều. Vậy bọn họ nhìn tôi xong rồi à? A, không phải bọn họ nhìn sau lưng tôi đó chứ?

Sau lưng tôi có gì sao? Ngay lúc tôi tò mò quay đầu, Quỷ Vương Dạ Quân lớn tiếng quát lên: “Đừng quay lại.”

Chậm rồi.

Tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy một hình ảnh khiến người ta buồn nôn, con quỷ không rõ giới tính, thịt rữa trên người nó một nửa đã bị vét sạch, một nửa còn dính trên xương, trên thịt rữa bò đầy giòi trắng, trên người tản ra mùi thối hoắc.

Tôi đúng là không nghĩ tới Quỷ sẽ có bộ dạng này, bộ dạng tôi thấy nhiều nhất đều không có gì khác người thường, cho dù là cương thi biến dị cũng đều thấy có mắt có mũi, như bộ dạng này vẫn là lần đầu tiên tôi thấy.

Dịch dạ dày lăn lộn, tôi không nhịn được bắt đầu nôn ra.

Quỷ Vương Dạ Quân đi đến đỡ lấy tôi, sờ đầu tôi nói: “Ai bảo em không nghe lời, thấy khó chịu chưa?”

Tôi lườm anh một cái nói: “Đại ca, ttooi có thể chọn trọng điểm nói à?

Bây giờ rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao anh em Vô Thường ngốc nghếch đáng yêu như vậy, tất cả đều bị lão đại nhà bọn họ làm xấu, đặc biệt là anh Hắc, ngày đó ở vách núi, anh ta mà sớm nói ra từ mấu chốt, sao tôi có thể rơi vào bí cảnh chứ? Ai, thật sự là gần mực thì đen, đây mới là đầu nguồn reo vạ mà.

Tôi không muốn quay đầu lại nhìn con quỷ kia, liếc mắt nhìn liền có loại cảm giác sống không thể yêu, không mốn ăn gì nữa rồi. Thứ hai, tôi vừa nghĩ tới Hồi Hồn Đan là dùng hồn phách của người chết làm thành, mà những hồn phách kia không biết có bao nhiêu cái sẽ có bộ dạng như thế này. Vừa nghĩ tới đây, dạ dày tôi lại bắt đầu khó chịu, như sóng lớn cuồn cuộn trào lên cổ họng, bất đắc dĩ trong dạ dày không có gì cả, không thể làm gì khác hơn là ho khan khù khụ.

Đại khái là phản ứng của tôi có chút quá khích, khiến cho Trần Tú Tài hết sức bất đắc dĩ, chắc hẳn anh ta cũng không ngờ sẽ gọi ra một con quỷ xấu đến vậy, quay đầu đi chỗ khác vô cùng ghét bỏ hỏi: “Sao ngươi lại biến mình thành bộ dạng như vậy?”

Con quỷ vô tội gãi trên người mấy cái, tôi lập tức nghe được tiếng gì đó xèo xèo, có vẻ như không ít xác sâu trên người hắn ta rơi xuống đất, gần giống tiếng một đống lớn chất nhầy rơi xuống đất, bành bạch vang lên khiến người ta buồn nôn: “Lúc tôi đi hái thuốc bị ngã chết, chờ lúc hồn phách tôi rời khỏi cơ thể thì đã như vậy, đại khái là không khí trong núi ẩm thấp, sâu nhiều, bị ăn mòn thành như vậy.”

Thật sự đáng thương. Hồn chưa đi ra đã nát thành như vậy, sau này đầu thai, chỉ sợ cũng không có ngoại hình tốt.

“Ngươi chết bao lâu rồi?” Tần Tú Tài đáp lại bằng một câu hỏi.

“Ừm, ít nhất cũng mấy chục năm rồi. Không nhớ ra được năm nào, có điều tôi nghe nói người chết đều đến quỷ giới địa phủ báo tin, vì sao tôi còn ở đây? Người bên kia không tới tìm tôi sao? Tôi không muốn ở lại đây, dẫn tôi đi đi, tôi không muốn ở lại đây.”

Nghe thấy con quỷ đó tội nghiệp, Trần Tú tài liếc nhìn Quỷ Vương Dạ Quân nói: “Chỉ cần người có thể giúp chúng ta một tay, đưa ngươi đi quỷ giới đầu thai cũng không thành vấn đề. Còn việc vì sao ngươi ở đây, có lẽ là vì hồn phách của ngươi xuất phát từ nguyên nhân nào đó không thể rời khỏi xác, người địa phủ mới không tìm đến ngươi.”

Sau khi con quỷ nghe được liền cười lên, theo nụ cười này của hắn ta, thịt rữa treo trên mặt ào ào rơi xuống, sâu trong miệng cũng phun ra ngoài, khiến tất cả mọi người buồn nôn. Bộ dạng khổ sở này của hắn ta đến Quỷ Vương Dạ Quân cũng nhìn không nổi, nghiêng đầu đi nhìn về phía khác.

“Được, cái người muốn tôi làm gì?” Con quỷ nói chuyện rất chậm, giống như Tiểu Bạch đầu óc không dễ dùng, nói vài chữ liền phải dừng một lát, nói xong một câu ít nhất tốn mất hai phút, khiến người nghe ngứa ngáy.

“Ngươi dẫn chúng ta tới mộ cổ trong khe núi, nếu ngươi đã ở đây mấy chục năm, hẳn là rất quen thuộc khe núi này. Bây giờ ngọn núi này bị người ta động tay động chân, ngươi dẫn chúng ta ra ngoài.”

Con quỷ nháy mắt lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tâm trạng của hắn ta khiến chúng tôi trở nên khẩn trương, một hồi lâu hắn ta mới chậm rãi nói: “Nơi đó không được. Không đi được, người đến đều chết. Hai ngày trước đã chết vài người, các người không thể đi. Thứ ở đó rất đáng sợ, tôi ở đây mấy chục năm cũng không dám tới gần chỗ kia, nơi khói phủ kín sát khí, sẽ hại chết người.”

Hi. Lại có trộm mộ vào đây? Trước kia tôi và ông Ba gặp phải trộm mộ là ngày mùng hai tết, bây giờ đã qua Nguyên tiêu vài ngày, con quỷ này nói hẳn không phải bọn họ.

Chậc chậc chậc, những tên trộm mộ này cũng thật là càn rỡ, vì tiền cả mạng cũng không muốn, mất mạng còn muốn tiền cho quỷ dùng sao? Thật sự không biết bọn họ nghĩ thế nào nữa.

Trần Tú Tài nhíu mày không nói: “Không để ngươi đi, chỉ cần ngươi vạch ra phương hướng chính xác cho chúng ta, chỉ dẫn chúng ta đi qua là được. Ngươi không cần sợ như vậy, chỉ cần ngươi giúp chúng ta, là có thể rời khỏi núi sâu này, thả ngươi tới địa phủ đầu thai, chuyện khác không liên quan tới ngươi.”

Con quỷ suy nghĩ một chút, nói: “Nói thì nói vậy, nhưng lỡ như các ngươi lừa ta thì sao? Thứ trong mộ đó vô cùng hung ác, nếu như biết ta giúp các ngươi làm chuyện này, quay đầu lại xé hồn phách của ta, vậy ta liền chết triệt để rồi.”

Mẹ nó.

Con quỷ này xem ra cũng không ngốc mấy, thời điểm mấu chốt vẫn rất có đầu óc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK