Ai cũng sẽ không ngờ tới Vương phi cao ngạo này lại quay về đối phó với một cô nữ sinh nhỏ bé. Cho dù tôi có nói rách miệng cũng không có người nào tin, cho nên tôi quyết định lại im lặng!
Lần này tôi chịu tội, nhưng chỉ cần tôi có thể sống tiếp, khoản nợ này tôi nhất định sẽ cố gắng thanh toán với cô! Đừng trách tôi, phụ nữ đều giỏi về thù dai và ghen tỵ. Cô cứ việc giả vờ, giả vờ càng thanh cao càng đoan trang, tới khi bị vạch trần sẽ càng đau. Thù này tôi nhớ kỹ rồi. Cám ơn cô đã dạy tôi một bài học trên đường đời, tôi sẽ cố gắng nhớ kỹ.
Ngón tay dưới ống tay áo dài gõ lên tay vịn của ghế, Quỷ Vương Dạ Quân trầm giọng nói: "Có chuyện thì nói thẳng ra, cảm thấy không đúng cũng phải nói ra. Em không lên tiếng, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy em đang chột dạ đuối lý."
Tôi cúi đầu tự nhìn vết thương trên mu bàn tay của mình, sau đó nói với vẻ không để ý: "Không có gì chột dạ đuối lý cả. Thật và giả, trong lòng tôi hiểu rõ. Những gì cần nói tôi đều đã nói, chuyện chưa từng làm chính là chưa từng làm! Nếu như anh không tin cứ giết tôi là được!"
Ba mẹ đã không còn, bây giờ, ở trong xã hội, tôi cũng xem như là một người chết, cho nên dù thế nào cũng không sao cả. Số tiền tôi kiếm được trước đó hẳn đủ cho bà nội và ông Ba dưỡng lão, đời này tôi cũng không còn gì lo lắng nữa, muốn thế nào cũng được, sao cũng được đi!
Dưới mặt nạ không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Quỷ Vương Dạ Quân, chỉ nghe anh nhìn về phía Vương phi nói: "Nếu cô ấy không phản đối, vậy thì nàng tới xử lý đi!"
Lời này vừa nói ra, trái tim của tôi hoàn toàn lạnh buốt!
Ở trong lòng Quỷ Vương Dạ Quân, có lẽ tôi thật sự không có chút trọng lượng nào, còn kém hơn Vương phi, càng kém hơn Nhược Hi gì đó. Nếu không phải trong bụng tôi mang thai con của anh, chắc hẳn tôi đã sớm bị vứt bỏ rồi!
Được rồi! Nếu anh có thể giao tôi cho Vương phi xử lý, không quan tâm tới sự sống chết của tôi, vậy chính là anh vô tình, sau này cũng đừng trách tôi vô nghĩa!
Sau này làm người vẫn phải độc ác một chút, nếu không người hiền bị người bắt nạt. Đương nhiên, như vậy tôi cũng cần phải còn mạng sống mới được. Rơi vào tay Vương phi, vậy còn mạng hay không thật sự khó có thể nói được.
Vương phi ngập ngừng, khúm núm nói: "Giao Thập Nhất cho thần thiếp xử lý hình như không thích hợp lắm, vẫn là để Dạ Quân tự mình định đoạt thì tốt hơn."
Quỷ Vương Dạ Quân cười ha ha hai tiếng nói: "Nàng là Vương phi của bản tôn, Thập Nhất phạm phải tội như vậy, lẽ ra phải do Vương phi tới xử lý! Nàng muốn làm sao thì làm vậy, bản tôn đồng ý với nàng là được."
Mắt tôi chua xót tới phát đau, nhưng vẫn cố trừng mắt nhìn xuống mặt đất. Tôi sợ cố chút sơ suất, nước mắt lại tranh nhau rơi xuống.
"Chuyện này." Vương phi do dự một lát mới nói: "Thập Nhất chỉ mắc bệnh, cũng không muốn làm gì thần thiếp. Hơn nữa cô ấy còn đang có thai, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, xem như chưa từng xảy ra, sau này không cần nhắc lại nữa."
Ngoài miệng Vương phi bỏ qua cho tôi, nhưng tôi hiểu rõ điều này căn bản là tình cảm dối trá của cô ta, giả vờ làm người lương thiện ở trước mặt Quỷ Vương Dạ Quân, thật ra trong lòng sớm đã muốn ném tôi ném vào trong biển lửa gì đó, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Thật ra, bây giờ sống sót với tôi đã không có ý nghĩa gì nữa, trái lại chết là chuyện tốt, ngược lại xong hết mọi chuyện.
Quỷ Vương Dạ Quân từ trong cái ghế đứng lên, đi tới trước mặt Vương phi, nắm tay cô ta nói: "Trước đây bản tôn quả nhiên không nhìn nhầm nàng, để một người tâm lý lại thấu tình đạt lí như Vương phi thay bản tôn xử lý hậu điện là chuyện may mắn của ta. Nàng về sớm nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt. Sau này bản tôn sẽ lại tới thăm nàng."
Được Quỷ Vương Dạ Quân nắm tay, trên mặt Vương phi lại xinh đẹp rạng ngời như hoa nở. "Thần thiếp xin cáo lui, Dạ Quân cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Vương phi đi rồi, nhưng tôi hoàn toàn không vui mừng giống như được miễn tội. "Tôi không cần gì cả, họa này tôi gánh, bây giờ có thể đưa tôi về Nhân giới được rồi chứ!"
Quỷ Vương Dạ Quân chắp tay sau lưng đứng ở phía trước cửa điện, ngập ngừng một lát mới quay về trước mặt của tôi, một ngón tay điểm ở trên mi tâm của tôi. "Biết em ngốc nhưng không ngờ em ngốc như vậy! Nếu dẫn em tới đây, em lại chờ ở đây cho ta, đừng mơ về Nhân giới tìm Trần Dương nữa! Em thật đúng là to gan, ai cho em lá gan đi tìm hắn? Không ngờ em lại không để ý tới lời ta nói, dám đi dựa dẫm vào hắn. Ta thấy em thật sự chán sống rồi."
Tôi hít mũi thật mạnh, nước mắt đảo quanh khóe mắt, nhìn lại sắp vỡ đê, tôi liều mạng nhịn xuống. "Tôi ở cùng với ai, không cần anh lo. Anh dựa vào đâu mà quản tôi? Ở đây anh có nhiều người phụ nữ như vậy, không thiếu một mình tôi! Nhờ anh nhanh chóng bỏ tôi đi, tôi không tranh đứa trẻ với anh, chờ nó ra đời tôi trả lại cho anh là được rồi. Dù sao tôi chỉ là công cụ sinh con cho anh, anh không cần phải để ý tới tôi! A, anh làm gì thế, thả tôi xuống!"
Không quan tâm tới ý nguyện của riêng tôi, Quỷ Vương Dạ Quân tiến lên lại vác tôi đi ra ngoài điện.
"Khốn kiếp, anh thả tôi xuống! Tôi còn chưa nói hết đâu, cả đời này tôi cũng không cần anh lo, thật đáng ghét, thả tôi xuống, a!"
"Im miệng!" Một cái vỗ mạnh vào mông của tôi. Tên khốn kiếp này không ngờ lại ở trước mặt nhiều Quỷ tùy thân mà đánh mông tôi như vậy, thật không biết xấu hổ!
Tôi không nghe lời cứ kêu mắng, giờ phút này tất cả uất ức đều được trút ra ngoài, nước mắt lại giống như trân châu bị đứt dây rơi xuống, hoàn toàn không chịu sự khống chế của tôi.
Đi qua hành lang dài, tới trước một điện bên vô cùng âm u tĩnh mịch, Quỷ Vương Dạ Quân đạp một cái mở cửa điện và đi vào, ném tôi vào trên giường, thấy nước mắt tôi ràn rụa thì anh lập tức sững sờ. "Em khóc cái gì chứ?"
Tâm trạng này đâu phải là thứ tôi có thể khống chế được, tôi cũng không muốn khóc, nhưng bản thân lại kém cỏi nước mắt rơi xuống, trách tôi được sao! Hơn nữa, khóc cũng là bởi vì tôi khó chịu! Lúc trước dáng vẻ lạnh lùng như vậy, còn muốn giao tôi cho Vương phi tới xử lý, bây giờ lại chạy tới nói chuyện với tôi, còn nói tôi ngốc, đây là ý gì?
Tôi muốn cố kìm nén nước mắt, nhưng càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng muốn khóc. Sớm biết anh là người như vậy, tôi không nên tin anh mới phải!
Tôi không nói lời nào, chính là không muốn nói chuyện với anh! Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, bây giờ thậm chí chỉ liếc mắt nhìn anh thêm một cái cũng cảm thấy uất ức, trong lòng phiền muộn, nén giận.
Quỷ Vương Dạ Quân lật cơ thể tôi qua than khẽ một tiếng nói: "Ta biết em không mộng du, cũng tin em sẽ không xuống tay với Vương phi, em không phải là người như vậy! Hơn nữa với thực lực của em, em cũng không làm gì được cô ta. Ta vẫn hiểu rõ năng lực của cô ta."
Bây giờ anh nói với tôi điều này có ý nghĩa gì? Ban đầu, không phải anh một mực khẳng định là tôi làm sao? Tôi ôm hận trừng mắt chất vấn: "Anh đang đùa giỡn với tôi sao? Tôi không ngờ anh là người như vậy, hai mặt, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác. Anh giữ những lời này lại mà đi nói với Vương phi của anh đi, tôi sẽ không tin."
Có lẽ đây là lần đầu tôi trực tiếp xung đột, trước kia tám chín phần tôi sẽ bị anh trừng trị, nhưng lần này Quỷ Vương Dạ Quân chỉ tháo xuống cái mặt nạ kinh người của anh, day chân mày nói: "Ôi! Lấy cách làm người của cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không làm gì em, ta biết rất rõ ràng điểm đó nên ở trên điện mới phải nói như vậy! Nếu như cô ta lại xử tử em, vậy hình tượng hiền lương thục đức mà cô ta duy trì tới bây giờ cũng sẽ theo sụp đổ theo. Hơn nữa trong bụng em còn có con của ta, cô ta không thể giết em được."
Quỷ Vương Dạ Quân nói xong vươn tay ra khẽ xoa đầu tôi, làm rối mái tóc dài của tôi, sau đó anh nhìn về phía xa nói với giọng điệu sâu kín: "Nhóc con, ở đây em có thể đắc tội bất kỳ kẻ nào, chỉ có Vương phi là không thể! Có vài người ngay cả kẻ địch cũng không thể làm, hiểu chưa?"
Không hiểu!
Đây là miêu tả chân thực trong lòng tôi. Anh không cho tôi làm bạn với Vương phi, là không muốn để cho mình trở thành trung tâm của mối quan hệ tam giác này chứ gì!
Người phụ nữ đều là sinh vật hay đố kỵ, mà Quỷ Vương Dạ Quân có nhiều người phụ nữ như vậy, anh đương nhiên không hy vọng trong nhà mình mâu thuẫn, tốt nhất chính là giữ vẻ ngoài hài hòa, tất cả mọi người bình an vô sự ở chung. Nhưng sự thật, điều này căn bản là không thể, nhiều phụ nữ thì thị phi cũng nhiều, cho dù là ngoài mặt và trong lòng cũng sẽ không hài hòa được.