CHƯƠNG 39: BÀO THAI QUỶ
Ông ba nhả ra hơi thuốc mờ, ánh mắt ông trở nên mơ màng.
Mãi sau, ông ba mới kể cho tôi nhưng thứ cách thức mà khó nhìn ra được. Lá bùa quỷ trên trán thi thể người phụ nữ là mấu chốt, nếu không có lá bùa đó, ông đã sớm phát hiện ra thi thể này.
“Mỗi lần đi qua cửa thôn, ông đều sẽ có một cảm giác rất kỳ lạ, cũng kiểm tra qua mấy lần nhưng lại không tìm được nguyên do, hôm nay nếu không phải có lời nhắc nhở của chú em, thì ông vẫn thật là không liên tưởng đến. Cô gái đáng thương, chẳng biết là đắc tội người nào, mà sau khi chết lại bị dán lá bùa độc ác như thế, giữ cho thi thể không bị thối rữa, nhưng lại không thể nào chuyển thế đầu thai lại thành người. Tạo nghiệp quá!”
“Ông ba Mạc nghĩ ngợi cái này cũng là lo thừa, vẫn là nên nghĩ xem cái thứ chui ra từ trong bụng cô ấy đi. Cái thứ đó rốt cuộc là chết rồi mới có, vẫn là lúc sống đã mang rồi khi chết mới đi theo thành bào thai quỷ. Bất kể là cách nào cũng không dễ đối phó, chẳng qua trái lại tôi có một nghi ngờ, cái thứ kia tự chạy ra thì tại sao lại không để lại một chút dấu vết nào? Người trong giới như chúng ta, đều hiểu rõ một đạo lý, quỷ và người giống nhau, đi lại chạy nhảy đều sẽ để lại dấu vết, nhưng những dấu vết ấy lại không để lại, cho nên sự mất tích của bào thai quỷ này, có khả năng là do người làm.”
Có một điều mà tôi rất bái phục Trần Tú Tài, anh ta luôn có thể phát hiện ra những điều mà người khác không nhìn ra được, theo luận điệu này của anh ta tôi lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, không nhịn được mà xen lời hỏi: “Nếu thật là do người làm, vậy người kia rất có thể là người tối qua làm hỏng tường phía sau!”
Ông ba gật đầu, khó được ông ấy đồng ý với cách nghĩ của tôi, vậy nên tôi cũng to gan nói: “Chẳng qua cái tên trộm bào thai đi, phá hỏng trận pháp của chúng ta, rốt cuộc là người hay quỷ? Cháu cảm thấy là quỷ thì đều sẽ sợ trận pháp bùa chú, cho nên cũng có thể là hai người, nhưng chúng ta vẫn là nên liên hệ hai chuyện này lại với nhau để nghĩ thì tốt hơn.”
Trần Tú Tài lườm nguýt tôi một cái: “Cô cho là tất cả mọi người đều giống như cô, bầu 4 năm rồi mà cũng không có phản ứng mang thai! Thai nhi của người phụ nữ kia đã sớm mười mấy năm trước đã bị người ta lấy đi rồi, lúc ông ba đào đất, mặt đất lại không hề có chút bị đào qua, nhóc ngốc ạ, sau này có thể biết quan sát chút được không, cứ như cô thế này, lại còn muốn làm ‘nhà ngoại cảm’ cái gì, về mà thêu thùa may vá còn may ra.”
Được rồi, không mở miệng thì thôi, vừa mở là sặc chết người!
Tôi bĩu môi, tiến lên dùng sức đá vào bắp chân của anh ta, nhìn bộ dạng nhe răng trợn mắt của anh ta, tôi sướng cực kỳ: “Ngài Trần là cao nhân, ngài nói gì thì là đó, nhưng mời ngài giải thích chút, nếu là bị rạch bụng từ mấy mươi năm trước, vậy sao máu vẫn ấm nóng như này được?”
“Câu hỏi này cô hỏi tôi thì không bằng cô đi hỏi bộ thi thể kia xem, có lẽ sẽ có đáp án!”
“Trần Tú Tài, anh muốn chết đúng không?”
“Nhóc con, đừng nháo nữa, nghe lời chú em đây nói xong đi đã.” Ông ba phiền lòng quát tôi một tiếng, tôi liền dừng ngay lại. “Chú em, cách nhìn vấn đề của chú khá là đặc biệt, tôi muốn nghe xem ý kiến của chú, nhưng con bé Thất nói cũng không sai.”
“Người có thể lấy ra bào thai quỷ mà không chết, đạo hạnh nhất định rất sâu, hắn ta năm đó hẳn là cũng có tuổi. Theo người trong ngành chúng ta, làm lộ thiên cơ là bị giảm tuổi thọ, cho nên thường là tuổi thọ không dài, vì thế người đó không thể là cái người làm hỏng trận pháp của chúng ta tối hôm qua. Hai người không làm được thành chuyện lạ, nhưng cũng không thể kết luận, năm đó thứ lấy đi bào thai quỷ là người hay là quỷ.”
Được rồi, vòng đi vòng lại, tôi đã bị cái tên này vòng vo cho choáng luôn, cái gì mà người mà quỷ, dù sao thì chẳng phải là ai, ai cũng không thể.
“Cho dù nói thế nào, trong thôn này chắc chắn có người biết chuyện, chúng ta chỉ cần làm rõ người phụ nữ này lúc còn sống gặp phải chuyện gì, mới có thể hóa giải oán niệm của cô ấy, làm cô ta có thể sớm đi đầu thai chuyển thế.”
Nghe Trần Tú Tài nói thế, tôi bỗng nghĩ đến ông lão trên sườn núi, thốt lên: “À, cháu nhớ ra một người, ông ta hình như tên cái gì mà ông tư Trần, năm nay 97 rồi!”
“Ài dà, cháu đúng là con bé ngốc, sao không nói sớm!”
Tôi nói ậm ừ: “Có ai hỏi cháu đâu!”
Ông ba ngậm lấy tẩu thuốc đi ra ngoài viện, đại khái là đi tìm ông tư Trần, ông giống như một cơn gió, chớp mắt cái là đã không thấy bóng ở cổng viện rồi.
Trần Tú Tài từ trên băng ghế nhảy xuống, anh ta vỗ vỗ quần liền theo ra ngoài.
“Này, tên kia, anh định đi đâu?”
“Nói cho cô, cô hiểu không? Con bé ngu ngốc, ngoan ngoãn ở nhà trông cửa, dựa vào tí IQ kia của cô, tôi thật là gấp thay cho cô!”
Thoáng cái hai người đã đi, giờ cả cái viện này chỉ thừa lại mỗi mình tôi, bà nội đã sớm vào trong phòng, chắc hẳn là cảm thấy gian nhà chính đặt một bộ thi thể cực kỳ xúi quẩy, cho nên ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Nhìn chằm chằm cái bộ thi thể bị mổ bụng, dưới ánh mắt trời to, mà lông tơ của tôi dựng đứng hết lên, sợ sệt từ trong lòng.
“Thất nương nương, cái người Trần Tú Tài này, hình như tôi gặp ở đâu rồi ấy, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được, ngài vẫn đừng nên tiếp xúc sâu với anh ta, người này không thể quá tin tưởng.” Hắc vô thường cẩn trọng đến kỳ lạ thấp giọng nói với tôi.
Trần Tú Tài đúng là hơi điên điên khùng khùng, nhưng tôi không cảm thấy anh ta có chỗ nào không đúng lắm, sự xuất hiện của cái tên ấy đúng là có hơi đột ngột, với lại đạo hạnh của anh ta hẳn là trên ông ba, còn trẻ như thế mà biết nhiều hơn cả người sống đến nửa đời người, đúng là có hơi lạ.
Anh Hắc có lòng nhắc nhở tôi, nhưng tôi lại không muốn nói xấu sau lưng người ta, cho nên không đáp lại.
ẦM!
Trên trời vang lên một tiếng sấm sét, rành rành một ngày nắng đẹp thoát cái mây đen phủ kín, gió lớn thổi mạnh tứ phía , cuộn bụi cát lên phía không trung.
Hắc Bạch vô thường cảnh giác, bọn họ vây bảo vệ tôi ở giữa.
Mây đen dồn xuống, tiếng sấm dền vang, điều này trái ngược với hiện tượng tự nhiên, đến quá quỷ quái!
Gió mạnh thổi đến tấm vải trắng, rũ xuống lá bùa trên đầu thi thể người phụ nữ rơi xuống đất. Thi thể còn tươi nguyên kia mất nước một cách nhanh chóng, trong thời gian ngắn ngủi, cô ấy đã biến thành thây khô màu nâu đen, tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm cô ấy không biết phải làm gì.
“Bé ngoan, nhanh vào đây!” Bà nội mở cửa to tiếng gọi tôi.
Tôi oa một tiếng, mới hô hấp, dần dần toàn bộ mùi hủ thối trong không khí chui vào trong mũi tôi, hít thở còn khó chịu hơn là không.
“ Sững sờ cái gì nữa, nhanh vào đây.”
Tôi đáp một tiếng rồi đi vào trong phòng, bốn phía vang lên tiếng khóc trẻ con, chói tai, từng tiếng như đi vào trong tâm khảm.
Leng Keng!
Tiếng chuông trong phòng vang lên không dứt, tôi vội vàng bịt tai lại, tiếng chuông này dường như có ma lực, khiến người nghe được thấy cả người khó chịu muốn chết.
Hắc Bạch vô thường người trước người sau bảo vệ tôi, lui vào phòng trong, mắt thấy sắp đến chỗ bà nội, trước mắt ảo ảnh chợt lóe, nhiều ra một đứa bé.
Đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt non nớt nhỏ bé trắng bệch đến trong suốt, nó hướng về tôi cười khanh khách.
Tôi chỉ cách đứa bé này vỏn vẹn có một cái ngón tay, sợ đến gào thét, lui ra sau hai bước rồi ngã xuống đất, Hắc Bạch vô thường lại chắn trước mặt tôi, căng thẳng nhìn chằm chằm đứa bé trước mặt.
“Ăn, có rất nhiều đồ ăn ngon, mẹ, mẹ muốn ăn cái nào?”
Tôi giãy giụa đứng lên, đứa bé kia bị một bóng mờ ôm lấy, từ đường nét khái quát, người ôm nó hẳn là con gái của địa chủ kia, cơ thể của cô ấy đã bị hủ nát, chỉ để lại một bóng u hồn.
Người phụ nữ kia tựa như không nghe thấy đứa bé nói gì, cô ấy thừ ra nhìn chằm chằm phía trước, nói lặp đi lặp lại một câu: “Tôi có thể đầu thai rồi, tôi có thể đầu thai rồi!”
Nghe được tiếng lảm nhảm của cô gái, đứa bé bỗng thẹn quá hóa giận.
“Đồ ngu xuẩn, đến địa ngục thì cũng là hồn bay phách lạc, không có đường sống! Mẹ chỉ cần nghe con, mới có ăn ngon uống ngon, ngoan ngoãn làm mẹ tốt của con, nếu không giờ con cho mẹ chết luôn!”
Con gái địa chủ giống như đầy tớ bế đứa bé kia, tôi khó mà tưởng tượng ra hình ảnh trước mặt. Trong đầu hỗn loạn, không nghĩ ra được cái gì.
Mây đen không ngừng tụ lại trên đỉnh mái phòng, tiếng sấm ầm vang, xung quang tối om, tựa như không thấy được ánh sáng.
Tôi hoảng sợ nhìn đôi mẹ con kỳ dị phía trước, nghĩ làm sao để chạy trốn.
Bà nội trốn trong phòng sau lưng đôi mẹ con này, một tay bà để sau lưng, không biết đang tìm cái gì, tôi dùng mắt ám chỉ bà đừng có loạn chạy ra, nhưng hiển nhiên lời cảnh cáo của tôi không có chút tác dụng nào. Chỉ nghe thấy tiếng bà phẫn nộ quát một tiếng, trong tay cầm tấm bùa hướng về phía trán của người phụ nữ kia dán lên.
Đứa bé kêu lên quái dị, nó giơ hai tay ngắn cũn ra, cách khoảng không bóp một cái, người bà bay lên đâm thẳng về phía tường, ầm một tiếng rồi rơi xuống đất.
Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, chạy như bay đến, đỡ bà dậy, bà cả một nắm tuổi rồi, làm sao chịu được cú ngã như này.
Bà nội đỡ lấy eo, kêu lên tiếng đau đớn, miệng lại không ngừng lải nhải mắng chửi.
Hắc vô thường cực kỳ sợ hãi, đẩy Bạch vô thường ở bên cạnh hô: “Nhanh đi bẩm báo với Dạ Quân!”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!