Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 264




Tôi thừa nhận bản thân mình ích kỷ, thế thì đã sao? Tôi là người như vậy đấy, nếu đã nói ra rồi, vậy thì phải nói hết những lời từ sâu thẳm trái tim mình ra, nếu không thì nói ra đâu còn ý nghĩa gì nữa!

Tôi không uyển chuyển khéo léo không biết giả vờ, tôi để ý những người phụ nữ ấy cũng là sự thật, tôi không thể nào thuyết phục bản thân mình không để ý đến sự tồn tại của Nhược Hi, đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa tôi và Quỷ vương Dạ Quân. Anh ta cảm thấy chế độ một chồng nhiều vợ là bình thường nhưng tôi thì không thấy thế!

Hiện thực chính là hiện thực, hai người ở bên nhau chỉ dựa vào tình yêu là không đủ đâu, cuộc sống là cần phải thấu hiểu nhau, nhường nhịn nhau, mỗi người lùi một bước mới có thể bên nhau lâu dài được! Nếu hai người suy nghĩ được như vậy, cho dù có liên tục cãi nhau bởi những chuyện nhỏ nhặt thì đến cuối cùng cũng sẽ vì nhường nhịn và thấu hiểu mà bỏ qua hết cho nhau.

Tôi biết rõ giữa tôi và Quỷ vương Dạ Quân không tồn tại cái kết tốt đẹp như các cuốn tiểu thuyết vẫn hay viết, đâu có dễ dàng như thế.

Tôi nói nhiều như thế nhưng Quỷ vương Dạ Quân lại chẳng thốt ra nửa lời, tôi cũng không biết phải làm thế nào mới phải. Tôi cúi đầu nhìn đầu ngón chân, đợi một lúc cũng không thấy anh đáp lại. Tôi lại được dịp suy nghĩ lung tung, chắc không phải là tôi nói nặng lời đả kích anh rồi đấy chứ? Chắc không phải đâu, nội tâm anh phải mạnh mẽ hơn tôi mà, không dễ dàng bị đả kích như vậy đâu.

Haizzz, sao tôi lại qua tâm đến tâm trạng của tên chết tiệt này như thế chứ, đúng là hết thuốc chữa rồi.

"Em coi là thật à?" Sau khi im lặng hồi lâu thì cuối cùng Quỷ vương Dạ Quân cũng lên tiếng, nhưng nghe lời mở đầu hình như cũng không được hay lắm!

Tôi bất giác ngẩng đầu lên, tuy rằng không nhìn rõ vẻ mặt sau lớp mặt nạ nhưng ít nhất cũng có thể nhìn thấy kết cục của mình từ trong mắt anh là tốt hay xấu, chắc không phải là anh muốn giết tôi sau đó nhốt tôi vào Minh Điện đâu nhỉ!

Quỷ vương Dạ Quân tháo mặt nạ ra, dường như anh cũng chẳng có cảm xúc gì. "Em tưởng là bản tôn sẽ làm theo mong muốn của em sao? Chẳng qua cũng chỉ là nhàn rỗi hỏi chơi vậy thôi chứ ai thèm quan tâm em có bằng lòng hay không."

Haha!

Tôi thật sự không ngờ anh sẽ trả lời tôi như thế, vấn đề mà tôi cho là rất quan trọng thì anh lại coi là rảnh rỗi hỏi chơi, xem ra tôi nghĩ nhiều rồi, nhìn anh đâu có giống bị tổn thương đâu, rõ ràng là tên khốn không có tim gan mà. Vậy mà ban nãy tôi còn cảm thấy mình nói hơi nặng lời, còn cảm thấy áy náy với anh ta, má nó toàn là cứt chó.

"Quả nhiên là thế! Tôi nói mà, sao anh có thể nghe lời tôi được chứ! Dù sao thì tôi cũng không muốn ở lại đây, anh cũng đừng coi tôi như đứa trẻ không hiểu chuyện như trước đây nữa. Bây giờ tôi đang đi theo ông ba học pháp thuật rồi, đợi tôi học giỏi rồi tôi sẽ không phải sợ anh nữa! Đến lúc đó nếu anh dám ra tay với tôi thì đừng trách tôi dùng pháp thuật đối phó lại anh! Hừ, ai sợ ai chứ!"

"Vậy sao?" Quỷ vương Dạ Quân bước về phía tôi, áp lực vô hình từ trên người anh lập tức khiến tôi hiểu ra chênh lệch giữa tôi và anh, ít nhất cũng phải cao cỡ núi Himalaya. "Thật sự là thế này sao?"

Tôi ho khan vài tiếng nói: "Đúng, đúng vậy! Tôi nói là đợi tôi học giỏi đã, là sau này chứ không phải bây giờ!"

Quỷ vương Dạ Quân đứng trước mặt tôi rồi ngó nghiêng xung quanh giống như đang kiêng kị điều gì đó. Không đợi tôi phản ứng, anh lập tức kéo tôi vào lòng, dùng sức hôn tôi.

Ôi trời ơi! Chuyện này đến quá bất ngờ rồi đó! Chúng ta đang thảo luận một vấn đề rất sâu sắc, sao giờ lại biến thành hôn người ta rồi? Khoan đã, anh vừa nhìn trước ngó sau, chắc không phải là cảm thấy có quá nhiều người nên ngại đó chứ? Hahaha, hoá ra tên này cũng cần sĩ diện!

So với Quỷ vương Dạ Quân tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể chống lại sức lực của anh được. Không vùng vẫy thoát ra được chỉ đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Nhưng trong lòng tôi lại đang cười thầm, đường đường là vua của Quỷ giới mà lại làm chuyện loại giống như người bình thường, lại còn ngại, đúng là khác thường mà!

Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi tôi liền không nhịn được mà cười thành tiếng.

Quỷ vương Dạ Quân dùng sức siết chặt eo tôi, nhất thời khiến tôi không cười ra tiếng được nữa mà đau đến mức nhắm tịt mắt lại. Đợi đến khi tôi mở mắt ra thì đã không còn ở cạnh bờ sông nữa mà đã ở trong căn phòng tôi từng ở.

Tôi giống như quả bóng bị ném xuống giường, đang muốn lật người đi xuống thì bị Quỷ vương Dạ Quân đè chặt: "Cười đi, buồn cười lắm sao? Để bản tôn xem em còn có thể cười được đến bao giờ!"

Cái người này bị làm sao vậy, vui buồn thất thường, tâm trạng sao lại không ổn định như vậy chứ! Chẳng lẽ những lời vừa rồi của tôi thật sự đã kích thích anh rồi sao? Nhìn anh có vẻ như đúng rồi.

Trời ạ, đường đường là vua của Quỷ giới, là nhân vật mà nhắc đến tên thôi cũng có thể khiến người ta run rẩy rồi, mặt đẹp dáng chuẩn, phụ nữ muốn trèo lên giường anh chắc là nhiều không kể xiết đâu nhỉ! Sao anh cứ phải tìm cái đứa không đáng để mắt tới như tôi chứ, còn bị tôi từ chối triệt để như thế, chắc chắn trong lòng sẽ rất không thoải mái.

Anh tức giận thật, nếu như cứng rắn với tôi vậy há chẳng phải tôi sẽ thảm lắm sao? Càng nghĩ càng hoang mang, mặt đối mặt hay là nhận sai trước thì tốt hơn nhỉ, cứng đối cứng cũng không phải là cách hay. "Anh buông tôi ra trước đã, chúng ta có gì cứ từ từ nói, không thì tôi không cười nữa là được! Anh cứ coi như tôi chưa từng nói gì chưa từng làm gì đi được không?"

Một tiếng xoẹt vang lên, Quỷ vương Dạ Quân xé quần áo của tôi giống như lột bắp ngô, anh nhìn tôi chằm chằm rồi nói: "Bây giờ nhận sai đã muộn rồi, nằm yên!"

Bên tai vang lên tiếng xé quần áo, đợi đến khi tôi không còn gì trên người thì tôi mới cảm thấy mình sắp bị tiêu diệt rồi, dáng vẻ của anh đáng sợ quá.

Gió lạnh lướt qua da tôi, Quỷ vương Dạ Quân cũng dừng tay, tôi nghĩ chắc là trên người tôi cũng chẳng còn gì có thể xé nữa rồi! Tôi hé hé mắt ra nhìn anh đúng lúc anh đang nhìn tôi chằm chằm. Sát khí bừng bừng trong mắt anh khiến tôi sợ hãi vội nhắm mắt lại, hành động vô lễ chớ nhìn nhé, tôi không nhìn thấy gì đâu.

"Cho em một cơ hội, thu lại những lời vừa nói, ta sẽ tha cho em."

Tôi cắn môi giả vờ: "Tôi có nói gì với anh sao? Tôi không nhớ gì cả!"

Cơn đau ở thân dưới truyền tới, anh cứ như vậy mà xông vào. Tôi sững sờ, anh làm thật rồi! Lời cầu xin tha thứ của tôi không lọt vào tai anh nữa, mặc cho tôi có kêu gào thế nào anh cũng mặc kệ, chỉ chú tâm đến chuyện vào sâu lại vào sâu hơn nữa.

Tôi khóc không ra nước mắt, không, phải nói là đã khóc được một ít rồi! Gào rát họng cũng vô ích! Tôi thật sự đã nhận sai rồi, cũng nói là thu lại những lời vừa nói rồi nhưng anh giống như con sư tử điên vậy, trong mắt chỉ có "đồ ăn", hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của tôi.

Bây giờ tôi đã thật sự hiểu được một chân lý, tuyệt đối không được nói thật, nói ra rồi chắc chắn sẽ hối hận. Tôi đúng là đồ ngốc mà, sao lại không nhớ chân lý này chứ, giống như Trần Tú Tài nói đó, não tôi bị lừa đá rồi, ngu hết đường rồi mới nói thật.

Mặc kệ đi, nếu đã nói ra rồi thì cứ làm vậy đi! Đi theo ông ba học tập, sau này lăn lộn chốn giang hồ cũng có năng lực tự bảo vệ mình.

Cơn bão đến nhanh đi chậm, sau nhiều trận mây mưa, tôi giống như tượng gỗ bị anh đùa nghịch, mỗi lần hít thở đều cảm thấy khó chịu giống như phổi bị xé rách.

Hai mắt khóc sưng húp, tôi cảm thấy tôi bây giờ chắc chắn rất xấu xí, mí mắt sưng húp phủ lên trong mắt, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Quỷ vương Dạ Quân xoay đầu tôi qua, lạnh lùng nói: "Không phải em rất biết ăn nói sao? Nói tiếp đi, bản tôn muốn nghe xem em còn gì để nói không!"

Tôi để lộ ra vẻ mặt u oán, nói, nói cái con khỉ ấy! Cổ họng đau đến khô rát, bây giờ bị anh giày vò đến mức nói được ra cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng mà nội tâm của tôi vẫn muốn nói, lần này tôi nhớ kỹ rồi, trước khi chưa thể hoàn toàn dứt khỏi anh thì nhất định không được đắc tội với anh , hậu quả của việc chọc giận với anh tôi không muốn xảy ra thêm lần nữa đâu.

Sau khi tiến quân thần tốc, Quỷ vương Dạ Quân cũng buông tôi ra. Tôi nhắm mắt lại, tâm hồn như treo ngược cành cây, có cảm giác giống như đang thoát xác. Nhưng thực tế thì tôi chỉ là quá mệt mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK