“Trả tiền đây!”
“Trả tiền đây!”
Túc Bảo vừa đập vừa kêu: “Không trả tiền là sai nha!”
Cả nhà lệ quỷ: Không phải chứ, chúng nợ tiền gì thế?
Thấy Túc Bảo đòi nợ đúng kiểu ‘ta đây có lý nên chẳng sợ’, cả nhà lệ quỷ xém chút nữa đã hồ nghi mình nợ tiền Túc Bảo thật!!!
Túc Bảo đã hiểu rõ mọi chuyện, nói: “Sư phụ nói nợ kiếp trước thì trả kiếp này, đây là sự lựa chọn của các ngươi, không thể trách người khác được.”
“Các ngươi vừa không muốn đi đầu thai vừa không muốn từ bỏ chuyện hại người, thế thì ta chỉ đành thu hết các ngươi lại thôi!”
Miệng của lệ quỷ nhỏ bị nhét cả xấp lá bùa, nó cảm thấy mình đang bị ăn mòn dần, vô cùng đau đớn.
“Hu hu…”
Tiếng cười ma quỷ ban nãy đã biến thành tiếng quỷ khóc.
Lệ quỷ nhỏ khóc đến là bất lực, ánh mắt mơ hồ.
Ông bà, bố mẹ lệ quỷ lo lắng và tức giận hơn, chúng la hét nhưng không thể làm gì được.
Túc Bảo cảm thấy đầu bé sắp to ra vì tiếng khóc của lệ quỷ nhỏ, chỉ đành an ủi: “Hồi nãy ngươi định hại người là hoàn toàn sai trái nha, ngươi phải ngoan ngoãn thì ta mới thu lá bùa lại.”
Lệ quỷ nhỏ rưng rưng nước mắt nhìn Túc Bảo, gật đầu.
Túc Bảo thu hồi lá bùa màu vàng, nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ thả ngươi đi.”
Túc Bảo thả lệ quỷ nhỏ ra, nó lập tức khóc rồi nhào vào lòng mẹ nó, ôm chặt.
Cả nhà lệ quỷ không khỏi rơi nước mắt.
Chúng không cam tâm.
Đến em trai bị thần kinh của chúng còn bị chúng đòi mạng. Nhân lúc người em trai bị tắt ngọn lửa dương, chúng khống chế người đó rồi để người đó tự chém chết mình.
Trả thù xong rồi, nhưng chẳng vui vẻ chút nào, nhà lệ quỷ muốn sống tiếp, hại chết người chẳng qua chỉ vì muốn tìm kẻ chết thay, thế nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Bây giờ thấy lệ quỷ nhỏ khóc thảm thiết, ông bà và bố mẹ lệ quỷ chỉ cảm thấy chính họ đã hại lệ quỷ nhỏ, đau lòng không thôi.
Mẹ của lệ quỷ nhỏ bỗng quỳ rạp xuống.
Kỷ Trường khẽ giật hàng mày, lo lắng nhìn Túc Bảo….
Liệu cặp sách nhỏ có qua được cửa ải khảo nghiệm này không?
Bé sẽ giải quyết thế nào?
Mẹ của lệ quỷ nhỏ quỳ dưới đất khóc lóc van xin.
“Làm ơn…. chúng ta sai rồi, nhưng trẻ con vô tội, nó mới ba tuổi….”
“Lẽ ra con bé có thể vui vẻ xách cặp đến trường như bao đứa trẻ khác…Lúc còn sống, trông thấy các anh chị đến mẫu giáo, con bé luôn mong muốn được đi học…”