Nào biết khi Vương Gia Gia tới thăm ông cụ, chỉ mang cơm tới rồi rời đi luôn.
Ông cụ còn muốn cô ấy gác đêm chăm sóc, cô ấy nói cô ấy còn phải đi làm.
Cặp mắt già nua của ông cụ lập tức đục ngầu, không nói một lời, dáng vẻ rất thê lương.
Bà cụ thở dài, oán trách nói: “Ông vừa lòng chưa? Dồn ép con gái đến mức nó không muốn làm thân nữa!”
Ông cụ bị di chứng xuất huyết não, tay run rẩy lẩy bẩy.
Con trai không chịu nộp viện phí, ông ta không nói gì cả, nhưng vẫn đang oán trách con gái mình.
Nhưng oán trách cũng vô dụng.
Cuối cùng ông ta nào dám tiếp tục nằm viện, nhanh chóng xuất viện. Nhìn thấy hoá đơn bốn vạn tám, Vương Gia Gia đã trả hai vạn tám rồi, còn lại một vạn chín, Vương Nghị Quang lại biến mất tăm mất tích.
Bà cụ gọi điện thoại cho Vương Gia Gia, Vương Gia Gia cố gắng không để bản thân mềm lòng, vẫn là câu nói đó, tìm Vương Nghị Quang.
Sau thì không tìm được Vương Nghị Quang, cuối cùng ông cụ không nhịn nổi nữa, lấy tiền từ trong quỹ riêng của mình ra trả nốt.
Bấy giờ Vương Gia Gia mới biết, thì ra bản thân ông cụ có tiền.
Ông cụ vừa mới về đến nhà đã nằm vật ra giường không dậy nổi, Vương Nghị Quang hối cô ấy mau mua mộ địa, bảo cô ấy gửi mươi lăm vạn qua.
Vương Gia Gia kiên trì muốn xem hợp đồng trước, kế hoạch của Vương Nghị Quang hoàn toàn thất bại.
Hiện tại một ô mộ địa rộng bốn mét vuông tại nghĩa trang Thanh Sơn đã giảm xuống chỉ còn mười vạn, vốn dĩ Vương Nghị Quang định lấy mười lăm vạn từ chỗ chị mình, sau đó mua một ô bốn mét vuông, đã đàm phán xong hết với bên bán rồi…
Như vậy cậu ta không cần phải bỏ ra một đồng nào hết, còn có thể lấy được năm vạn…
Lúc Vương Gia Gia nhận được hợp đồng thì châm chọc mỉa mai: “Không phải em hiếu thuận lắm à? Không phải muốn mua một ô lớn hả?”
Vương Nghị Quang oán trách: “Là do chị không chịu bỏ tiền ra còn gì nữa? Chuyện này trách em được chắc? Nếu em có tiền, chắc chắn sẽ mua một ô lớn. Chị thật quá ích kỷ! Em chưa thấy người chị nào lại tính toán so đo giống như chị.”
Vương Gia Gia mặc kệ cậu ta, xác định hợp đồng đã được ký xong xuôi, chuyển qua sáu vạn.
Vương Nghị Quang không có tiền, đành phải hỏi xin ông cụ, cuối cùng bốn vạn tệ là do ông cụ tự bỏ ra.
Ông cụ rớt nước mắt, ông ta đã già như vậy rồi mà sao còn vất vả như thế chứ? Ông ta đã không thể ngồi dậy nổi rồi, còn muốn ông ta phải làm sao nữa đây…
Vốn dĩ ông ta tưởng rằng mình đã vất vả cả đời, sau khi chết là có thể hưởng phúc, nở mày nở mặt một chút, không ngờ…
Ông cụ hối hận, càng nghĩ càng hối hận, nếu không cho Gia Gia kết hôn sớm như vậy, ông ta cũng không đến mức lực bất tòng tâm giống như hiện giờ.
Con gái gả chồng như bát nước hắt đi, quả nhiên là sự thật.
Trong nhà họ Tô, bà cụ Tô đã vô tình nghe được vào buổi sáng hai hôm trước hình như đã có kẻ gian trèo tường lẻn vào, khiến con chó canh cửa bên khu nhà cho người hầu cứ sủa hoài không dứt.
Thế là lúc dùng bữa sáng với cả nhà, bà cụ lại luyên thuyên: “Người hầu bảo sáng sớm ngày mười lăm tháng bảy có kẻ gian trèo tường đột nhập vào nhà, trên vai hình như còn khiêng theo hai cái bao tải, nhưng lại không thấy mất thứ gì, sau đó cũng chẳng thấy ai xa lạ xuất hiện… mấy đứa có bị mất thứ gì không đấy?”