Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hãy nghĩ về thanh danh của cô đi, Giang Nguyệt.”



Giang Nguyệt chết lặng đi ra khỏi phòng, tựa vào vách tường của khách sạn.

Tất cả mọi người đều tụ tập ở trong hội trường, không ai nhận ra cô đang ở trong góc nhỏ này.

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Trong lòng hy vọng hắn sẽ nhận điện thoại, lại vừa hy vọng hắn sẽ không nhận.

Nhưng không quá năm giây, điện thoại đã bắt máy.



Trong lòng Giang Nguyệt trầm xuống.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu dây bên kia: “Có chuyện gì?”

Giang Nguyệt hít sâu vài lần, mới mở miệng: “Anh đang ở đâu?”

“1102, qua đây!”



Giang Nguyệt đứng ở trước cửa phòng, giơ tay định gõ cửa, rồi lại buông xuống.

Ngay khi cô đang do dự, cánh cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông mặc áo sơ mi, nhìn cô từ trên cao:

“Cô muốn đứng ở cửa bao lâu?”

Thì ra hắn đều nhìn thấy, thông qua mắt mèo ở trên cửa phòng.

Giang Nguyệt mím môi, lấy lại tinh thần, thanh âm cứng ngắc nói: “Tiêu tổng, khách khứa ở trong khách sạn đều đang chờ anh.”

Người đàn ông dường như khẽ cười một tiếng, thờ ơi hỏi:

“Vậy thì sao?”

“Vậy thì sao?”

Giang Nguyệt nghe anh nói những lời này, hoàn toàn không thể tin vào tai mình, kinh ngạc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “Nhưng đây là tiệc đính hôn của anh!”

“Chỉ cần tôi muốn, thì chẳng có vấn đề gì cả.”

Giang Nguyệt: “…”

Cô không biết chính xác người đàn ông này rốt cuộc đang phát điên cái gì, càng không muốn tiếp tục ở chung phòng với anh ta.

“Dù anh không muốn, thì chí ít anh cũng nên cho những vị tân khách đang đợi ở bên ngoài một lời giải thích chứ.”

“Bọn họ tính là cái gì? Muốn tôi phải đi giải thích với bọn họ à?” Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo chút tùy ý:

“Muốn đi thì đi, không ai ngăn bọn họ cả.”

Nói xong, hắn nhìn Giang Nguyệt, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đen như mực:

“Ngược lại là cô, Hoàng thượng còn chưa vội, thái giám đã gấp gáp, cô cứ thích làm người tốt như vậy sao?”

Giang Nguyệt nhất thời bị lời nói của anh làm cho nghẹn lại.

Nếu không phải Tiêu Viễn Phong uy hiếp cô, thì cho dù tối nay có xảy ra chuyện lớn náo loạn đến tận trời thì cô cũng không thèm quan tâm.

Nhưng trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, cô rất giống loại người hay xen vào việc của người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK