Tô Ý Thâm: “…”
Túc Bảo: “…”
Túc Bảo ngẩng đầu nhắc nhở: “Mèo nhỏ, mày đừng nằm đây, đây là giữa đường cái, rất nguy hiểm đó, nếu có xe tới thật thì chắc chắn mày sẽ bị đâm bẹp dí.”
Cô bé vừa nói vừa đi đến ven đường.
Con mèo: “…”
Tô Ý Thâm và Túc Bảo đứng ở ven đường, một lớn một nhỏ trừng mắt với con mèo.
Sau đó Tô Ý Thâm và Túc Bảo cùng trợn mắt há mồm nhìn con mèo hoa kia đứng lên đi vào trong cen đường, di chuyển đến khu vực an toàn… rồi lại nằm xuống.
Tô Ý Thâm đần người, như vậy cũng được sao?
Túc Bảo: “Mèo nhỏ! Mày lộ rồi! Mày nhìn đi mày có làm sao đâu! Vẫn còn đi được mà!”
Mèo hoa: “…”
Nó lại đứng lên, lần này nó kéo lê chân sau đi đến trước chiếc xe mấy bước, sau đó lại nằm xuống trước mũi xe.
Không biết còn tưởng rằng chân sau của nó bị gãy đấy.
Tô Ý Thâm: “Này này… Mày cái con mèo này… Mày không thèm che giấu luôn hả?”
Mèo hoa nheo mắt, nằm bẹp trên mặt đất không động đậy.
Túc Bảo mơ hồ: “Cậu út, làm sao bây giờ?”
Chẳng lẽ cô bé xem nó là vũ khí mà ném nên nó mang thù sao?
Cần cho nó tiền sao? Nhưng cho nó tiền nó cũng đâu biết mua đồ?
Tô Ý Thâm đột nhiên nhớ đến chuyện gì đấy, anh chỉ vào xe: “Tao có camera hành trình đấy!”
Nguy hiểm thật, nếu không có cái này thì hôm nay anh đã bị một con mèo lừa rồi!
Nhưng con mèo vẫn nằm im.
Khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo hiện lên vẻ luống cuống: “Cậu út, nó có ý gì vậy!”
Kỷ Trường sờ cằm, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm con mèo hoa: “Thú vị, nó đang muốn con dẫn nó về nhà đấy.”
Túc Bảo “hả?” một tiếng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng.
Mang mèo về, cô bé sợ nó sẽ bắt nạt Tiểu Ngũ.
Bình thường không có gì làm Tiểu Ngũ thích nhất là nhảy nhót trên bãi cỏ ngoài vườn hoặc mổ thân cây chơi đùa.
Mèo không chỉ nhanh mà còn biết leo cây, nếu dẫn nó về thì sau này Tiểu Ngũ chỉ có thể trốn trong phòng…
Như vậy là đang không chịu trách nhiệm với Tiểu Ngũ.
Nhưng nếu như không dẫn nó về thì Túc Bảo cũng cảm thấy con mèo này rất đáng thương.
Mang về cũng không thể nhốt nó mãi, nó và Tiểu Ngũ kiểu gì cũng đánh nhau, Tiểu Ngũ nhỏ như vậy sao có thể đánh thắng nó được?